Hư Lộ

Chương 114: Thân phận lão giả thần bí


Đọc truyện Hư Lộ – Chương 114: Thân phận lão giả thần bí

-Aaaaaaaaaaaaaaaa…tại sao đến lúc mấu chốt ta cứ bị thất bại vậy….lão thiên, ta không cam tâm….aaaaaa

Tiến gào thét đầy uất ức như xé nát cả không khí yên tĩnh của cả biệt viện. Nhất thời Nguyên Hạo cũng cảm thấy tâm hồn bị chấn động nên hắn lập tức đế cho Phong Ảnh ẩn nặc kỹ càng rồi mới từ từ chậm rãi tiếp tục thâm nhập. Căn nhà vẫn không hề tổn hại tí nào sau tiếng nổ, có lẽ nó đã được thiết lập một vòng phòng hộ vững chắc. Vào đến căn nhà, Phong Ảnh nhìn thấy mọi thứ lộn xộn giống như vừa trải qua một cuộc chiến vô cùng khốc liệt vậy.

Ở giữa căn nhà là một lão già râu tóc xồm xoàm, ánh mắt chuyển đen nổi đầy gân máu. Lúc này, lão ta đang lăn lộn dưới đất, tay chân co giật liên tục, nhìn giống như đang lên cơn điên. Vài hơi thở sao, toàn thân lão già nổi lên gân xanh, một luồng hắc khí bốc lên bao quanh cơ thể trông rất giống cảnh tẩu hỏa nhập ma. Gầm lên một cái, lão ta như tia chớp lao ra khỏi căn nhà, hướng cửa biệt viện phóng đến.

– Ầm ầm

Khi lão vừa xông đến cửa lớn của biệt viện thì ngay lập tức va chạm phải một vòng kết giới chắc chắn tạo ra tiếng vang như đổ vỡ. Tựa như bị ngăn trở làm cho tính tình thêm cuồng bạo, lão ta không ngừng dùng thủ trảo của mình đánh vào kết giới khiến nó rung rinh liên tục nhưng vẫn không phá hủy được. Đứng phía ngoài, hai tên đệ tử không hề phát giác lão già xông đến cho đến khi lão va vào tầng kết giới phòng hộ. Mặc dù đã rất nhiều lần gặp phải trường hợp lão già lên cơn như thế này, nhưng cả hai tên đếu sắc mặt sợ hãi đến cực điểm, không còn chút máu nào.

– Nguy hiểm, mau báo cho phó trưởng môn ngay.

Một tên lính canh nhanh trí liền la lớn, ngay lập tức gã còn lại mới hoàn hồn vội vàng lấy ra một cái truyền tin phù rồi phóng đi. Chỉ vài phút sau, Trịnh Dương như một ngôi sao băng từ xa phi hành cấp tốc đến. Có lẽ đã quen xử lí sự tình này nên vị Trịnh phó môn chủ này ra tay hết sức thuần thục. Vì thế dù cho lão già kia có hung hãn thế nào nhưng thần trí đã không minh mẫn thì cũng chỉ tốn nửa chén trà là đã bị khống chế hoàn toàn. Tiếp đó, vị phó trưởng môn dùng linh lực của mình truyền vào giúp cho lão giã khống chế cơn điên do độc tính bùng phát. Sau khi xong xuôi mọi việc, gã mới an tâm dặn dò hai tên lính canh vài câu rồi rời đi.

Nhìn thấy hình ảnh mà Phong Ảnh truyền lại, Nguyên Hạo nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng và nói:

– Xem ra lão ta không bị điên đơn thuần, nhìn biểu hiện bên ngoài rất có thể là trúng độc.


– Chính xác là vậy, chất độc mà lão già này trúng không đơn giản, nó đã ăn sâu vào trong não mới khiến cho lão lên cơn như điên dại như vậy. Xem ra lão ta đã chống cự với độc dược này suốt một thời gian rất dài nên mới chưa hoàn toàn bị độc hóa, nếu không thì lão đã chính thức phát điên thật sự rồi hắc hắc.

Tiểu Vô tỏ ra hứng thú lên tiếng đánh giá, với lịch duyệt của bản thân nó thì mấy vấn đề này vừa liếc mắt là có thể đoán ra ngay.

– Lão nhiễm độc lâu vậy có khả năng cứu chữa không Tiểu Vô?

Nguyên Hạo trầm tư một lúc rồi đột nhiên cất tiếng hỏi.

– Ngươi muốn giúp lão già đó sao? Để có thể kìm hãm độc tính xâm nhập thời gian dài như vậy thì tu vi của lão già hoàn toàn không thấp. Nếu như chúng ta tiếp xúc lão mà bị vạ lây thì rất là nguy hiểm. Vả lại ta không biết gì về giải độc, chỉ có luyện dược sư ra tay mới được thôi.

Tiểu Vô tỏ ra khó hiểu nói, nó không nghĩ ra lý do gì Nguyên Hạo lại muốn ra tay giúp đỡ lão già đó. Nếu chỉ là tò mò đơn thuần thì cũng biết đại khái tình hình rồi, cần gì phải mạo hiểm tiếp xúc lão như thế chứ.

– Hắc hắc, ngươi quên ta là luyện dược sư sao. Có điều ta không dại gì lộ diện khi chưa chắc chắn điều gì. Khi nãy ta còn đang suy nghĩ xem thật ra lão già này có thân phận gì nhưng khi cha của Trịnh Đạt xuất hiện thì mọi việc đã được hé mở rồi.

Nở nụ cười khoái hoạt, Nguyên Hạo rót một chén trà lên thưởng thức rồi tiếp lời:

– Ta dám cá lão già kia tám phần có liên quan đến Nguyệt lão.


– Tại sao ngươi lại khẳng định như vậy?

Tiểu Vô cảm thấy mù mịt hỏi lại. Nguyên Hạo vẫn ung dung từ từ uống hết chén trà thơm rồi mới đáp:

– Ngươi nghĩ xem, một người được canh giữ đặc biệt như thế, tất nhiên là chưởng môn phải biết đến lão rồi. Với tầng suất lên cơn thế kia mà vị Trịnh phó trưởng môn kia cứ phải chạy đến chạy đi xử lí như vậy mà không than oán gì sao? Ta thấy ánh mắt của lão khi nhìn lão già không hề có sự chán ghét hay lãnh đạm mà rất cẩn thận tỉ mỉ. Như vậy ta có thể khẳng định quan hệ giữa hai người này không tệ, mà với tính cách của Nguyệt lão thêm vào thì ta phán đoán lão già này có quan hệ với bà. Do đó sư phụ ta mới sắp xếp cho người thân là Trịnh Dương theo dõi và giúp đỡ lão mỗi khi chất độc phát tác.

– Chí lí, ta cũng không để ý đến điều ấy. Càng ngày tên não nhỏ ngươi quan sát càng tinh tế đó.

Hiếm khi được Tiểu Vô khen ngợi, Nguyên Hạo làm ra vẻ mặt thỏa mãn. Sau đó, đợi thêm nửa canh giờ, hắn mới cho Phong Ảnh lặng lẽ thâm nhập căn phòng của lão già một lần nữa. Nhưng lần này khi vừa tiến vào thì ngay lập tức bị lão già đó phát giác ra ngay.

– Kẻ nào đó?

Lão già xoay người hướng về một phía góc căn nhà quát lớn. Tức thì Phong Ảnh dưới bộ dạng ma mị như u hồn từ từ hiện ra, mang theo một âm thanh sởn cả da gà như thường khi lên tiếng:

– Hắc hắc, lão không cần lo lắng. Ta là người quen của Nguyệt lão, đến đây có thiện ý muốn giúp đỡ.

– Nguyệt lão? Ngươi quen biết Nguyệt nhi nàng sao?


“Má”

Nguyên Hạo suýt tí thì phun ra một câu chửi tục. Lão già này cũng trâu quá đi chứ, sư phụ của hắn bá đạo có tiếng, lỗ mãng hơn cả mấy tên du côn, ra tay là chém giết, bạo lực thành thói. Thế mà trong miệng lão già này sao lại thành Nguyệt nhi ngọt ngào như gọi tình lang thế kia.

– Chẳng lẽ ông ta là…

Ánh mắt xoay chuyển nhanh chóng, Nguyên Hạo cùng Tiểu Vô bật cười lớn pha thêm chút ti tiện. Cả hai tên này nằm mơ cũng không ngờ thì ra người mà cả hai đoán già đoán non hóa ra là phu quân hay chí ít cũng là tình lang của Nguyệt lão.

– Lão ta chắc chắn là phu quân của Nguyệt lão, nếu là tình lang thì Trịnh Dương tuyệt không đối đãi ân cần như thế.

Nguyên Hạo sau khi cười xong thì khuôn mặt trở lại thần thái bình tĩnh phán một câu. Tiểu Vô cũng ừ một tiếng đồng ý với hắn, nó đang phục Nguyên Hạo sát đất. Hắn chỉ đoán lão già này có quan hệ với Nguyệt lão, không ngờ kết quả còn hơn cả trúng số độc đắc nữa chứ.

– Đúng vậy, chính là Nguyệt Linh chưởng môn của Hắc Điểu Môn.

Sau khi xác nhận được thân phận của đối phương, Phong Ảnh dùng ngữ khí có phần trầm ổn hơn để đối đáp.

– Chính là nàng, thế nhưng lâu nay nàng ít khi ra ngoài tông môn, cũng không có bằng hữu. Hay ngươi là gian tế trà trộn vào hòng lừa gạt ta hả?

Nói được hai, ba câu, lão già bỗng nhiên cảnh giác, linh khí trên người lão bỗng bùng lên mạnh mẽ. Chỉ cần cái bóng ma kia trả lời không rõ, lão sẽ ra tay tiêu diệt ngay.


– Haiz, lão đúng là giống y như Nguyệt lão, hỡ ra là đòi đánh đòi giết. Nếu như Hắc Diện Tông muốn ra tay với lão thì cần đợi đến bây giờ sao? Nếu như ta có thể lặng lẽ vào được bên trong Hắc Điểu Môn thì ta rảnh rỗi đến nơi này tán gẫu với lão à?

Nguyên Hạo bực tức liền truyền cho Phong Ảnh mắng xối xả không thương tiếc vào mặt đối phương. Loại người này chỉ có mạnh mẽ quát lại thì mới chịu nghe thôi, không thể yếu thế được. Đúng như hắn dự liệu, lão già thấy thái độ của bóng mờ như vậy liền khựng lại, khí thế cũng xìu xuống nhanh chóng.

– Hừ, lão đúng là địch bạn bất phân mà. Trong lần Nguyêt lão xuất môn để tri bệnh cho tiểu Đạt, ta đã có duyên cùng bà ta kết giao làm bằng hữu. Lần này ta cho u hồn này đến chủ yếu thăm hỏi bạn cũ, chỉ vô tình bay ngang đây phát hiện ra lão nên muốn vào xem thử loại độc trên người lão ra sao mà thôi?

Nguyên Hạo thấy đối phương đuối lý, hơi bối rối thì càng lấn tới. Dùng giọng điều bực tức, oan uổng, giống như người tốt lại bị hiểu lầm, uất ức vạn phần. Điều này khiến cho lão già kia càng không biết trả lời thế nào, nhưng khi nghe đối phương nói đến vấn đế của mình thì hai mắt lão sáng lên, vội vàng hỏi:

– Vị huynh đài đây chẳng lẽ có thể chữa bệnh sao? Người là luyện dược sư?

– Tất nhiên rồi, Nguyệt lão đã đến Vạn Dược Cốc để chữa trị cho Tiểu Đat và ta cũng chính là người của cốc đây. Lần này muốn giúp đỡ lão một tay, coi như vì bằng hữu, không ngờ lão lại xem ta như kẻ thù. Thôi, đã thế thì…

Nguyên Hạo biết đối phương đã mắc câu mình rồi. Thật ra thì trong tình huống bình thường chắc chắn lão già này không dễ dàng tin những lời của hắn dễ dàng như thế. Nhưng do lão đã chịu đựng loại độc này hành hạ năm tháng dài đến không điên cũng sắp thành điên thật rồi. Bây giờ tình huống của đối phương kể ra cũng phù hợp mà lão cũng đồng ý việc Hắc Diện Tông không rảnh rỗi xâm nhập vào đây chỉ để ra tay với lão mà thôi. Vì thế, lúc này đây, lão vô cùng lo lắng vị bằng hữu của Nguyệt Linh sẽ tức giận mà rời đi, không chữa trị giúp lão nữa.

– Không, không, là lão phu sai lầm, có mắt như mù, lại hiểu lầm vị huynh đài đây. Xin huynh đừng chấp nhất, Nguyệt Lân ta xin cúi đầu tạ lỗi. Chỉ mong huynh bỏ qua, hỗ trợ xem xét bệnh tình của ta một phen, Nguyệt mỗ sẽ cảm kích mang ơn suốt đời.

Lão già tên Nguyệt Lân này không tiếc lời hạ mình cầu xin khiến Nguyên Hạo nghe xong cũng cảm thán.

“Haiz, vợ chồng cùng họ, hèn chi cô con gái Nguyệt Liên của sư phụ mang họ giống mẹ. Lão già này làm ta tổn thọ quá, nếu lão mà biết mình là đệ tử của thê tử lão thì chắc sẽ bẻ cổ lão tử thôi. Tốt nhất không nên để lộ thân phận nếu không ta sẽ bị phu thê sư phụ “chăm sóc” thê thảm đến chết mất.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.