Đọc truyện Hư Lộ – Chương 11: Quảng Tam thôn
Bính Châu, thuộc Đông Vũ quốc, trải dài hơn mười thành lớn nhỏ, là một châu thuộc dạng nhỏ của quốc gia. Ngày hôm nay, Quảng Tam thôn hết sức náo nhiệt, lễ ngày mùa luôn là trọng điểm của cả thôn. Mặc dù chỉ là thôn nhỏ thuộc Biên thành Bính châu nhưng Quảng Tam thôn lại có nhân khẩu đến vài trăm, cuộc sống người dân trong thôn khá thoải mái nhờ đất đai màu mỡ nên họ luôn có đủ lương thực tích trữ và đem lên Biên Thành mua bán trao đổi.
– Lý Tam, Lý Tứ mau khiên con heo quay lên để lát trưởng làng tế thần nữa.
– Tiểu Há, mau kêu người lấy thêm bàn ghế đến, không đủ rồi.
– Trương lão, năm trăm cân rượu có chưa? Hôm nay cả làng không say không về nha.
Âm thanh chuẩn bị nhốn nháo khắp nơi khiến ai nấy mặt mày vui như nở hoa, không ai chú ý đến góc cây um tùm cuối thôn có một bóng đen đang âm thầm quan sát mọi thứ. Nửa canh giờ sau, mọi người trong thôn đều tụ tập về đầu làng để tham gia buổi tế lễ, chỉ có vài người lưu lại canh phòng thôi. Hôm nay đến phiên Mã Đại hắn xui xẻo phải ở lại trông coi trang trại, miệng gã cứ bực bội lầu bầu không dứt:
-Tên khốn Hạ Quý cố ý sắp ta trực canh phòng, lấy việc công trả thù riêng. Không phải chỉ là rượu thịt thôi sao, lão tử cũng có đây.
Hắn tìm một gốc cây tùy ý ngồi xuống tháo bình rượu bên hông xuống vừa uống vừa hát nghêu ngao. Đúng lúc này bóng đen lập tức biến mất khỏi nơi ẩn nấp lẻn vào trong chuồng gà của thôn.
– Haha thật quá dễ dàng, tên canh gác quả là tay mơ, trước mắt Bàn gia ta mà dám lơ là như vậy.
– Tao thì không nghĩ vậy đâu mập à.
Mã Đại nhếch mép cười khà khà đứng chắn ngay cửa ra. Tên trộm giật nảy mình run rẩy chỉ tay nói:
– Không thể nào, ta đã rất cẩn thận chọn thời cơ rồi, quỷ không biết thần không hay a.
Mã Đại nghe vậy thì phun một cái:
– Ta kháo, ngươi xem lại mình đi. Ngươi khác gì cục thịt di động chứ, dù thằng mù cũng nghe được tiếng ngươi di động nữa.
Ách…Bàn tử cúi xuống nhìn lại vóc dáng của mình rồi ủy khuất nói:
– Ta…Ta cũng chỉ hơi béo tí thôi, cũng không đến nổi a.
Cơ mặt Mã Đại co giật liên tục, tên này nhìn sao cũng hơn một trăm năm mươi cân mà dám nói chỉ hơi béo tí nữa chứ. Ngươi không mập thì thế giới này chắc chỉ toàn hà mã với voi rừng mà thôi.
– Không nhiều lời, mau đầu hàng để ta trói lại giao cho thôn xử lí nhanh lên.
–
Dứt lời Mã Đại dữ tợn cầm gậy áp sát Bàn tử.
– Ngươi…ngươi đừng qua đây. Bàn gia ta rất lợi hại đó, đừng để ta phải động thủ.
Bàn tử mặt không còn tí máu nhưng vẫn ráng gân cổ lên hù dọa. Bỗng nhiên không khí trở nên lạnh lẽo ghê rợn, góc chuồng gà sương mù tỏa ra, một con đường âm u dần dần xuất hiện.
– Cái..cái ma quỷ gì vậy?
Cả Bàn tử và Mã Đại sợ hãi lui lại. Lúc này từ trong con đường có hai bóng người ẩn hiện, vừa chạy vừa gào thét lao thẳng về phía hai gã, phía sau họ là cả chục đốm lửa như ma trơi đuổi theo.
– Hạo ca, đợi đệ với, chân huynh bị thương mà sao chạy nhanh dữ vậy.
– Nhanh lên tiểu Thiên, chúng nó sắp đuổi kịp rồi. Mấy người kia tránh ra mau.
Đúng là anh chàng Nguyên Hạo số “đỏ” của chúng ta rồi, còn cậu nhóc Khương Thiên chạy sát phía sau thì đang kêu khổ trong lòng không dứt. Lần trước cậu đi qua Hư Lộ nhàn nhã có gặp gì đâu, còn lần này đi với Nguyên Hạo thì bị cả tiểu đội ma lửa này rượt đuổi như đòi nợ suốt mấy dặm đường. Sắc mặt trắng bệch, Mã Đại hồn phi phách tán, tóc dựng hẳn lên quay đầu bỏ chạy một hơi.
– Ma quỷ… Cứu tôi với…aaaaaaaa
Bàn tử thì vẫn đứng đó khóc không ra nước mắt, hắn cũng muốn lăn ngay đi nhưng hai chân hắn như nhũng ra. Mồ hôi hắn chảy ào ào, lớp mỡ dày đặc trên người có xu hướng giảm bớt nhanh chóng. Kỳ lạ thay, khi hai người Nguyên Hạo vừa chạy ra khỏi Hư Lộ thì đám lửa ma cũng dừng lại, con đường cũng dần tan biến mất, không khí lạnh lẽo cũng bình thường trở lại.
– Thoát rồi…Sống rồi haha
Huynh đệ Nguyên Hạo ôm lấy nhau nhảy nhót như điên, sau 1 hồi họ mới dừng lại. Bây giờ họ mới chú ý thấy Bàn tử đang trố mắt nhìn, xung quanh gã mồ hôi đã tụ thành cả vũng nước.
– Này người anh em, trời không nóng nực lắm mà sao huynh đổ mồ hôi nhiều thế?
Nguyên Hạo ngạc nhiên hỏi. Hắn thấy tên này thật quái thai nha, tròn như trái banh di động, ăn mặc đồ dạ hành như ninja nữa chứ. To xác như thế thì mặc hay không người ta cũng nhận ra từ cả dặm rồi, chắc là người trong đoàn phim hay thần kinh dư mỡ nên không được bình thường rồi.
– Ta…ta đang rèn luyện thân thể nên ra nhiều mồ hôi tí thôi.
Bàn tử lắp bắp đáp. Hắn thấy hai tên này quá quỉ dị, ăn mặc thì khác người, lại chạy ra từ con đường có lửa ma như địa ngục. Không lẽ là oan hồn hay yêu quái nào đó, hay là tiên nhân, dù là gì hắn cũng không dám mạo phạm.
– Rèn luyện?
Nguyên Hạo và Khương Thiên ánh mắt quái dị nhìn Bàn tử. Nhìn tên mập này cơ thể chín phần là mỡ nha, mà mỡ hắn đung đưa đàn hồi thế chẳng giống người thích rèn luyện tí nào cả. Huynh đệ hắn ở hai thế giới khác nhau nhưng nhân sinh cũng chưa từng tao ngộ ai vào chuồng gà rèn luyện nha, trên tay tên này còn đang cầm con gà nữa chứ. Rèn luyện với gà sao? Thật là trâu nha. Bàn tử cảm giác hoàn cảnh có vẻ không thích hợp, tính tìm lí do khác để giải thích thì tiếng dân trong thôn ồn ào vang đến gần.
– Ta thề là ta gặp hai tên ác quỷ khát máu dẫn theo cả quân đoàn ma lửa lao ra từ địa ngục. May mà ta nhanh chân bỏ lại tên trộm gà lao ra ngoài chứ chậm tí nữa là bị ăn tươi hút máu rồi.
Tiếng Mã Đại run lên, hắn giờ mặt xanh như tàu lá, núp sau đám người từ từ tiến về chuồng gà.
– Mọi người đừng lo, có pháp sư Lý Lượng chúng ta mời về thôn để câu thông thần linh làm lễ mùa ở đây, ma quỷ nào dám lộng hành chứ.
Trưởng thôn lớn tiếng trấn an mọi người, đi kế lão là 1 tu sĩ râu tóc bạc phơ, nhìn dáng vẻ tiên cốt, xuất trần, đạo hạnh cao thâm.
– Khụ… Bần đạo mặc dù pháp thuật đầy mình nhưng yêu quái không phải loại dễ dàng thu phục đâu a.
Nội tâm Lý đạo sĩ đang phiền muộn gần chết. Từ đó giờ, hắn chỉ biết vài nghi lễ cầu cúng để kiếm cơm chứ nào có hàng ma phục yêu bao giờ, mà giờ từ chối thì sẽ thành bia cho cả thôn mần thịt mất. “Cầu trời thương con, cho con vượt lần này con sẽ bỏ nghề về nhà làm ruộng a”. Lão đạo không ngừng van vái trong lòng. Bên trong chuồng gà, Bàn tử đang hoảng sợ, hắn liếc mắt nhìn qua thì thấy Nguyên Hạo đang nhìn hắn cười lạnh. Trộm gà à? Ca ca đây tám tuổi trong giới giang hồ nổi danh là thiên hạ thần thâu rồi, từ gà vịt, thuốc lá, đến đôi dép lào cũng không thoát khỏi bàn tay ca á. Nguyên Hạo ngẫm nghĩ vài giây rồi quay ngắt qua kêu Khương Thiên bảo:
– Thiên đệ thu hết gà vào trong túi càn khôn nào, chúng ta phải ra khỏi đây ngay.
Khương Thiên giật mình, sao nó có cảm giác mình đang làm người xấu vậy? Tự nhiên thu hết gà của người ta rồi lập tức bỏ đi. Huynh không phải đói quá làm liều chứ. Nghĩ vậy nhưng Khương Thiên vẫn thu hết gà vào túi càn khôn. Thấy mọi thứ xong việc, Nguyên Hạo mỉm cười ấm áp nhìn sang Bàn tử:
– Huynh đệ, ta không biết đường ở đây, ngươi là thổ địa thì hãy chỉ đường giúp chúng ta nhé.
Không cần đến một giây suy luận, gã vội dẫn đầu ì ạch lao ra khỏi chuồng gà hướng khu rừng chạy đi. Anh em Nguyên Hạo bám sát phía sau, lúc Bàn tử ngoái lại thì thấy thôn dân đã đến bao vây chuồng gà rồi. Hắn thở phào nhìn Nguyên Hạo đầy ý vị, đồng đạo a, thì ra cũng là trộm gà chuyên nghiệp như lão tử, mà tên này thật là cao tay, sau này phải lãnh giáo một chút để còn lăn lộn trong giới trộm cắp mới được. Lúc này thôn dân đã tụ tập đông đảo trước chuồng gà, nhưng không ai dám tiến vào. Trưởng làng vỗ tay một phát hiệu lệnh, mọi người liền tự động tách ra chỉ có mỗi Lý Lượng lão đứng trước cửa. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào lão, bi hài a, lão tế thần không biết bao thôn làng nhưng giờ lão sao lại thành vật hiến tế cho yêu quái rồi. Nước mắt nhỏ giọt trong lòng, lão quay lại định câu giờ thì trưởng làng và mọi người đồng thanh hô vang:
– Chúc lý tiên sư thành công hàng ma phục yêu, ban phước cho chúng sinh thiên hạ.
Móa! Lúc tế lễ cũng không thấy bọn thôn dân đồng thanh nhịp nhàng thế, sao bây giờ vạn người như một thế kia. Lý lão tuyệt vọng cầm cây kiếm gỗ và xấp bùa trừ tà tự vẽ cô độc bước từng bước bi tráng tiến vào. Cái gì là anh hùng? Cái gì thiên hạ kính ngưỡng? Nếu ở đây có máy quay phim thì hình tượng của Lý lão nhất định sẽ lưu truyền hậu thế, sáng ngời sử xanh nha.
Cuối cùng lão cũng nặng nề lết vào trong chuồng gà, bên ngoài dân thôn nín thở im lặng tuyệt đối chờ đợi. Tất cả họ đềucó niềm tin mãnh liệt vào người có thể nói chuyện với thần linh a. Nửa canh giờ sau, tiếng cười của Lý đạo sĩ vang lên như sấm, trưởng làng và vài tên lực lưỡng cầm dao búa vội vàng xông vào. Đập vào mắt họ chỉ là cái chuồng trống rỗng không còn con gà nào, cả lông gà cũng rất sạch sẽ, chỉ có Lý tiên sư đứng trước một vũng nước bốc mùi thôi. Nhất định là yêu quái đã ăn thịt cả bầy gà và tên trộm rồi, thật đáng sợ, cả lông và xương cũng không còn. Trưởng thôn và mọi người hít một hơi lạnh, còn vũng nước bốc mùi kia chắc chắn là Lý tiên sư đã đánh cho bọn quỷ tan tành, hồn xác đều bị hủy thành vũng nước rồi. Nghĩ đến đây, trong mắt mọi người nhìn về bóng lưng của Lý lão là một sự sùng kính vô hạn. Năm phút sau, khi nghe trưởng thôn thông báo kết quả, toàn bộ mọi người đều hân hoan đến phát rồ. Người thì ôm mặt khóc, kẻ thì quyết khắc linh bài Lý tiên sư để phụng thờ, kẻ thì lấy chiêng trống ra gõ, không khí nhộn nhịp chưa từng có trong lịch sử thôn Quảng Tam. Bên trong chuồng gà, lúc này không ai để ý thấy Lý tiên sư đang lệ nóng ròng ròng lẩm bẩm:
– Ta sống rồi… Cám ơn lão thiên a…đội ơn a.
————
Ở một nơi cách đó không xa trong rừng, Nguyên Hạo đang nướng gà thì bỗng quay đầu lại nhìn về phía xa khó hiểu.
– Cái thôn này cũng lạ nhỉ, mất gà mà vui như trẩy hội ấy.