Đọc truyện [HP Twilight Cross-Over] Tôi Chỉ Là Harry – Chương 21: Lời mời của Rupees
“Ta thật có lỗi với ngươi. Harry.” Carlisle hơi hơi nhăn lại hai hàng lông mày, “Nguyên bản ta nghĩ các ngươi không cùng xuất hiện quá nhiều, nhưng nếu hán đến đây, nếu các ngươi tiếp xúc thân thiết, hắn sẽ phát hiện bí mật của chúng ta. Volturi sẽ không bỏ qua cho hắn, cũng sẽ không buông tha chúng ta. Ngươi có biết,đây là pháp luật của vampire.”
Tuy rằng Carlisle không trực tiếp trả lời vấn đề của Harry, nhưng Harry hiểu được, cho dù Carlisle không giết cậu, cũng sẽ giết Sirius, nếu Sirius phát hiện bí mật.
“Hoặc là, chúng ta chuyển nhà.” Carlisle nhìn Harry, có một tia do dự, Forks phi thường thích hợp cho cuộc sống của họ, hơn nữa chỉ cần vì Harry mà chuyển nhà, tuy rằng bọn nhỏ sẽ không nói cái gì, nhưng có thể khẳng định chuyện này sẽ làm cho gia tộc mất đàm kết.
Harry mất mác một hồi, “Không, không cần chuyển nhà.” Cậu nhìn Carlisle, ánh mắt cậu lưu luyến trên xương quai xanh tinh xảo của Carlisle, “Ta sẽ cách xa hắn một chút.”
Carlisle xoa đầu Harry, “Harry, nếu ngươi muốn cùng một chỗ với hắn, ta không ngại ngươi rời nhà Cullen.”
“Cái, cái gì?” Harry hoảng sợ nhìn Carlisle, “Carlisle, ngươi không cần ta sao?”
“Không, không phải. Harry, ta chỉ là không muốn ngươi khó xử.” Carlisle nhìn cặp mắt xanh biếc to tròn của Harry,kinh hách bên trong nhìn không sót một cái.
“Carlisle.” Harry ô ô kêu, sau đó ôm chặt thắt lưng Carlisle, “Ta không rời đi.Đừng, đừng đuổi ta đi.”
“Harry, ngươi biết, chỉ cần ngươi nguyện ý lưu lại, không ai sẽ làm ngươi rời đi.”
“Carlisle,ngươi muốn ta lưu lại sao?” Mặt Harry gắt gao dán trên ngực lạnh lẽo của Carlisle, cảm nhận kia như là đá cẩm thạch vậy, làm cậu cảm thấy có chút miễn cưỡng. Cậu tự nhiên di chuyển đầu, tìm một vị trí tốt, gắt gao ôm thắt lưng Carlisle.
“Đương nhiên, Harry, chúng ta đều muốn ngươi lưu lại.” Carlisle hôn nhẹ đỉnh đầu Harry, “Harry,ngươi biết là ta không muốn ngươi rời đi mà.”
Harry ở trong lòng Carlisle hít thật sâu hương vị thuộc về Carlisle, “Ngươi, nguyện ý đem ta trở thành như các ngươi sao?” Harry nhỏ giọng hỏi.
Lúc Carlisle nghe cậu nói thế,tim y quả thật nhảy lên. Hay tay y nám lây bả vai Harry, làm cậu rời đi ôm ấp của mình, rồi lại không thoát ly bàn tay của mình, y nhìn chằm chằm mắt Harry.
“Carlisle. Bộ dáng của ngươi có điểm, ngạch, kỳ quái.” Harry lảng tránh ánh mắt Carlisle,cậu cảm thấy ánh mắt kia tựa hồ có thể Chiết Tâm Trí Thuật vậy.
“Harry. Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?” Cặp mắt kia lảng tránh, làm Carlisle cảm thấy, những lời Harry nói, có điểm, có điểm không ổn. Hoặc là nói cậu cũng không cam tâm tình nguyện như vậy.
“Đúng vậy. Ta biết ta đang nói cái gì.” Harry cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm, “Ta không muốn trở thành ngoại tộc trong nhà. Cảm giác này không tốt.” Trong từ ngữ lộ ra ủy khuất.
“Ngươi biết mà. Chúng ta cũng không để ý ngươi không phải là vampire. Ta nghĩ ngươi đã sớm biết.” Carlisle nhìn đỉnh đầu cậu, cái tiểu não đại kia vô luận thế nào cũng không chịu nâng lên.”Ta cũng không hy vọng bởi vì cái loại nguyên nhân này, ngươi biết không.”
Harry gật đầu nhẹ, “Ân. Ta đã biết.” Thanh âm nghẹn ngào ở cổ họng cứ như là mèo con, “Ta muốn ngủ.”
Carlisle khẽ hôn trán cậu, “Ta nghĩ ngươi muốn nghe chuyện trước khi ngủ?” Sau đó y cười cười.
Trong bóng đêm, Carlisle đứng ở cửa sổ, nhìn bầu trời đầy sao trong rừng.Vẻ mặt y nghiêm túc dị thường, quay đầu lại thật sâu nhìn bộ dáng ngủ say của Harry.
Nếu em như anh, thì sẽ mất đi cơ hội được ngủ đấy, Harry.Anh muốn em được hưởng một chút đặc quyền khi làm con người.
oOo
Không khí sáng sớm phá lệ mới mẻ, Harry từ trên xa Edward xuống, chính là cậu có chút không quá cao hứng.Hồi sáng, Joey ở bên người Carlisle, Carlisle thế nhưng đồng ý mang Joey vào bệnh viện. Đương nhiên,cậu ta cần có một cái kính sát tròng có màu. Harry bĩu môi, tiếp nhận sách vở edward đưa, đánh thanh tiếp đón, chạy lên lầu 3.
“Edward, cậu phải thừa nhận, Harry ghen.” Alice vỗ vỗ vai Edward.
“Tôi nghĩ cậu ấy còn chưa ý thức được đó là ghen. Có lẽ Carlisle đối với Harry mà nói chỉ là một món đồ chơi cho con nít, bị người khác cướp đi sẽ không vui.” Edward liếc mắt nhìn Alice, bất quá anh cũng thừa nhận,ít nhất cái này sẽ đẩy nhanh tiến trình của Carlisle hơn.
“Tôi nghĩ Harry rất nhanh sẽ minh bạch.Joey là một đứa nhỏ rất thông minh.” Rosalie cười cười, so với Harry,cô thích Joey hơn.Joey tóc vàng, làm cô cảm thấy Joey như là đứa cháu lúc cô đang còn là con người.
“Rosalie,cậu ta là Volturi.” Edward nhắc nhở cô, sau đó tiêu sái tới lầu học.
Harry ôm sách vở xuyên qua ở dòng người, cậu có chút tò mò, vì sao hôm nay Rupees chưa tới tìm mình, phải biết rằng, lúc trước cho dù mình tránh né cậu ta, cậu ta cũng có thể tìm được mình. Được rồi, Harry, cậu nói với bản thân, mày không phải không thích cậu ta sao?Đây không phải tốt lắm hay sao!
Harry phẫn nộ ôm sách vở, cúi đầu đi vào nhà ăn, “Này.” Cậu chào hỏi với nhóm Cullen. Harry cắn hán bảo, cảm xúc không phải tốt lắm.
“Harry.” Rupees lớn tiếng kêu Harry, sau đó cậu đi tới.”Nga, Harry. Cậu có biết hôm nay tớ cùng với mấy đứa bạn bàn bạc hai tuần sau sẽ cùng đi bãi biển La Shenpu (El cũg không biết đây là bãi biển gì nữa, chém thôi chém thôi), đương nhiên,cậu cũng đi nữa. Thế nào?”
Harry nhìn Rupees, lại nhìn nhóm Cullen, hiển nhiên Rupees không có ý mời nhóm Cullen, “Nga, hảo.Tớ là nói đi.”
“Harry, tớ biết cậu đã về.Tớ yêu cậu, bảo bối. Đến lúc đó tớ sẽ lái xe đến đón cậu.” Rupees dùng sức vỗ lưng Harry, “Như vậy, buổi chiều gặp.”
“Ân, buổi chiều gặp.” Harry cảm thấy sau lưng có chút đau, Rupees vẫn là dùng sức.
“Harry.Cậu xác định muốn đi?” Rupees đi rồi, Edward hỏi cậu.
“Ân, đúng vậy.Tôi nghĩ tôi hẳn phải có chút giải trí.” Harry có chút vui vẻ, cậu thích Gryffindor hoạt bát. Cậu thích ngoạn nháo. Phải biết rằng cậu chính là cầu thủ ưu tú nhất.
Vài vị Cullen còn lại liếc nhau, không có tiếp tục đề tài này, tất cả vấn đề Harry đều giao cho Carlisle giải quyết, đây là chuyện thật mà mọi người công nhận. Nhưng họ quả thật không tán thành Harry đi tới lãnh địa của người sói.
oOo
“Như vậy, các học sinh, tôi nghĩ chúng ta hôm nay học Shakespeare. Không biết các bạn có biết gì về ông ta không? Ai trả lời nào?” Sirius đứng trên bục giảng, hắn thực bác học, đây là cái nhìn của người khác. Đúng vậy, các giáo viên cũng đồng ý cái nhìn này, nhưng là bọn họ càng tin tưởng, hắn là một thân sĩ có tác phong sống không tốt đẹp,xưng hô này càng thích hợp hơn với thầy Sirius Black.
Tụi con gái đều giơ tay lên, cho dù các cô không hiểu, nhưng các cô hy vọng có cơ hội được nói chuyện với thầy Sirius Black. Bởi vì thầy Sirius Black tựa hồ cũng không thích nói chuyện với con gái, nhưng thầy lại đàm tiếu phong thanh với tụi con trai. Nháy mắt địa vị thầy trong lòng các cô gái cao hơn một tầng, nam nhân giữ mình trong sạch như thế.
“Có lẽ,tôi nghĩ cậu Harry Cullen sẽ nguyện ý trả lời vấn đề này.” Sirius nhìn Harry ngồi ở cuối cùng. Hắn nghe nói Harry cũng không quá am hiểu văn học, hắn muốn có cơ hội sau khóa lưu cậu lại.
“Thật có lỗi.Thầy Black.Em nghĩ em cũng không hiểu về ông ấy.” Harry xấu hổ trả lời.
“Nga, cậu Cullen,tôi nghĩ chúng ta cần phải tiến hành một cuộc nói chuyện sau khóa. Sau khi tan học, đến văn phòng tôi.” Vẻ mặt Sirius biểu tình thật có lỗi, nhưng Harry lại nhìn ra châm chọc cực kỳ.
“Vâng, thầy Black.” Harry thấp giọng trả lời.
Thời gian đi học luôn quá chậm, nhưng đối với Harry mà nói, e rằng lại quá nhanh.Tiếng chuông tan học vang lên, Harry chậm rãi dọn dẹp đồ đạc của mình, sau đó lấy tốc độ ốc sên đi tới văn phòng của Sirius.Cậu không muốn đối mặt với Sirius, bởi vì cậu nhỡ hẹn, một tuần đến cậu vẫn trốn tránh hắn. Nhưng mà hôm nay, sau khi bọn Edward tan học còn phải đi khóa thực tiễn chương trình sinh học. Nhưng mình cũng không thích hợp làm tổ năm người với học. Cho nên hôm nay phải đợi Esme hoặc Carlisle tới đón mình. Hiển nhiên, trước khi Esme hoặc Carlisle tới, trong khoảng thời gian này bản thân mình phải vượt qua.
Mà Esme lại tỏ vẻ Carlisle về sẽ đón mình, mà Carlisle lại đang trên đường về, y đi công tác, mang theo tên Joey kia. Harry đã một tuần không gặp y. Hiển nhiên, cậu còn phải chờ nửa giờ.
Lúc suy tư, Harry chạy tới văn phòng Sirius, cậu hít sâu một hơi, sau đó gõ cửa, “Em có thể vào không?”
Sirius không trả lời, mà là trực tiếp mở cửa, hiển nhiên hắn đang đợi Harry.
Harry nhìn hắn một cái, sau đó đi vào văn phòng. Đứng giữa văn phòng, Harry không biết nên nói gì, hắc, Sirius,một tuần nay anh khỏe không? Hiển nhiên,đây thật giả tạo.
“Harry.” Sirius mở miệng trước, “Anh nghĩ em đang trốn anh?” Sirius ỷ mông trên bàn làm việc, hắn cúi đầu nhìn Harry.
“A. Không có,sao lại thế.” Harry ấp úng nói không rõ.
“Anh nhớ rõ em muốn chúng ta làm bạn bè. Vì sao lại có bảo trì khoảng cách với anh? Hoặc là, em phát hiện,trên người anh kỳ thật không có cái em cần?”Sirius trầm giọng nói, hoài nghi của hắn đối với Harry tựa hồ chưa từng biến mất, nhưng hắn thừa nhận hắn có ý với vật nhỏ có cặp mắt xanh biếc này.
“Không,Sirius.Tôi vẫn muốn làm bạn với anh.Tôi chưa từng muốn từ trên người anh lấy gì cả.” Harry vội vàng biện giải, “Nhưng anh đối với tôi, ” Harry không nói tiếp, cậu liếc nhìn Sirius một cái, sau đó cúi đầu.
“Anh không nghĩ cái này sẽ tạo thành phức tạp cho em, anh phải giải thích với em. Harry.”Sirius nhìn đỉnh đầu Harry, “Nguyện ý tiếp nhận anh sao?”
“Sirius, anh phải biết rằng tôi vẫn hy vọng được làm bạn với anh. Nhưng mà, ” Harry biết không thể nói ra bí mật của Cullen, nhưng cậu không biết giải thích thế nào để Sirius có thể hiểu, hơn nữa cũng không giận mình.
“Harry.Ngươi ở đây sao?” Tiếng của Carlisle, đây là phản ứng đầu tiên của Harry.
“Đúng vậy, ta ở đây.” Harry xoay người sang chỗ khác, mở cửa, “Carlisle.Ngươi tới sớm thật.Ta còn nghĩ là sẽ phải đợi lâu hơn nữa chứ.” Harry nhẹ nhàng thở ra, nhưng hắn lại mất hứng.