[HP Twilight Cross-Over] Tôi Chỉ Là Harry

Chương 11: Sirius


Đọc truyện [HP Twilight Cross-Over] Tôi Chỉ Là Harry – Chương 11: Sirius

“Sirius. Anh muốn đi đâu?” Joey nắm chặt lấy cổ tay Sirius không chịu buông ra.

Sirius đành phải nhìn cậu, “Anh phải rời khỏi đây.”

“Vì sao?” Joey đỏ mắt lên nghẹn ngào nói với Sirius.

“Joey. Em còn nhỏ. Em không thể cứ như vậy được.” Sirius cũng không thể hiểu rõ trong lòng mình như thế nào, chỉ là theo bản năng muốn lảng tránh Joey mà thôi.

“Vậy tại sao lúc trước anh lại muốn em!” Joey không thể khống chế dây thanh run rẩy, cậu không thể chịu được việc Sirius rời đi.

Sirius cũng không nói lại, quả thật đây là trách nhiệm của mình.”Joey.Anh thật sự xin lỗi em.Em có thể coi anh là một tên bịp bợm,đốn mạt cũng được. Nhưng chúng ta thật sự đã hết rồi.”

Lương tâm Sirius có chút nan an, hắn biết như vậy đối với Joey thật không công bằng nhưng từ khi ánh mắt màu xanh biếc kia xâm nhập vào cuộc sống của mình,hắn cũng không còn cách nào để thờ ơ với Joey. Ngàn không nên vạn không nên,mình không thể đùa bỡn với một đứa nhỏ chỉ mới 18 tuổi. Sirius thở dài, “Joey.Anh phải đi rồi.”

“Ít nhất.” Joey kéo Sirius lại, không cho hắn rời đi, “Ít nhất hãy nói cho em biết là anh đi đâu?”

“Joey. Cho dù biết anh ở đâu thì em có thể làm gì?” Sirius ôm cậu, “Đứa nhỏ tốt,em còn rất trẻ.Hãy quên ta đi,quên tên đốn mạt này đi.” Hắn khẽ hôn lên trán Joey. Không thể phủ nhận,hắn thích đứa nhỏ này.Joey đưa đến cho hắn rất nhiều vui vẻ.Nhưng cặp mắt xanh biếc kia khiến hắn không thể bỏ xuống được. Bất luận như thế nào, hắn phải thử mới được.

“Sirius. Em thề, nếu anh nói cho em biết anh muốn đi đâu thì em cũng sẽ không dây dưa với anh nữa.” Joey rời khỏi lòng ngực của Sirius, ngẩng đầu nhìn hắn, người đàn ông này cao hơn cậu một cái đầu,kỹ xảo trên giường tốt vô cùng.Cậu đã sớm biết mình chỉ là một trong phần đông những tình nhân của hắn mà thôi, nhưng khi đối mặt với chuyện hắn rời đi.Joey vẫn không muốn dứt bỏ phần tình cảm này.Cậu thật sự yêu hắn.


Nhìn thấy Joey cười như muốn khóc, cặp mát màu lam vĩnh viễn mang theo ý cười giờ là một mảnh mông lung,môi bị cắn chặt,vì chảy máu mà nhiễm một tầng đỏ thẫm. Trong lòng Sirius tê rần, Joey,anh nên làm sao với em bây giờ?

Đang lúc Sirius không biết làm thế nào để trả lời Joey thì điện thoại hắn kêu lên,tiếng kêu nói với hắn rằng hắn có một tin nhắn.Sirius vì để giải quyết không khí xấu hổ mà mình không biết làm thế nào,cúi đầu lấy ra điện thoại từ túi.

“Sirius, xin chào, tôi là Harry.Tôi phải chuyển nhà rồi,ở một trấn nhỏ tên là Forks đấy.Vậy,hy vọng anh có thể khỏe mạnh.”

Nhìn thấy chữ trên màn hỉnh, Sirius từ bản năng nói lên, “Forks ư?” Phát hiện Joey vẫn còn ở trước mặt mình,hắn cười xấu hổ.

Phản ứng của Joey làm cho Sirius không biết nên làm thế nào, hắn chưa từng thấy qua Joey như vậy.

Joey hung hăng đẩy Sirius ra, tức giận nhìn hắn, “Em biết rằng anh có người khác! Em chỉ biết! Em hận anh, Sirius Black! Em hận anh!” Nói xong, Joey đẩy thân thể của Sirius che trước mình ra, chạy ra khỏi cửa, cửa của nhà Sirius.

Sirius đứng ở cửa, nhìn Joey vừa khóc vừa chạy, hắn muốn nói, anh sẽ không đi đâu, anh lưu lại, Joey, anh cũng thích em. Nhưng mà cặp mắt màu xanh biếc kia giống như một con mèo ồn ào, làm lòng hắn khó chịu. Hắn không thể làm mình sống không thoải mái, cho dù này sẽ tổn thương đứa nhỏ kia.

“Xin lỗi, Joey.Em nên biết sớm, anh rất ích kỷ.” Sirius nhỏ giọng nói thầm, cứ như vậy xuất phất đến Forks. Hy vọng mình sẽ thích nó.

oOo

Harry đeo cặp của mình lên, đi theo sau mông của Carlisle.Giống như một cậu bé phạm sai lầm xin người lớn tha thứ.


Nếu như bạn muốn biết cậu ấy đã phạm sai lầm gì, thì tui chỉ có thể nói là, tin nhắn đầu tiên của cậu ấy đã gửi cho sai người rồi. Không cần cậu ta nhớ, các bạn cũng đã biết cậu ấy đã gửi đến ai, dù sao trên điện thoại của cậu ấy chỉ có thể có tên của một người

Á, được rồi, được rồi.Cậu Carlisle, con không phải chỉ nói địa chỉ của mình cho một người bạn thôi sao? Cậu đâu cần phải tức giận như thế? Harry một mực trong lòng phun tào, nhưng mà cho dù cậu có lòng dũng cảm đi nữa, cậu cũng không dám ở trước mặt Carlisle biểu hiện ra ngoài rằng mình tuyệt đối không thấy mình làm sai. (Ellie: Tiểu H à,bé hiểu lầm Car rồi)

Forks là một thị trấn nhỏ xinh đẹp, ít nhất là Harry cảm thấy thế, tuy ở đây thiếu ánh mặt trời một chút nhưng cậu vẫn thấy thích.Vốn muốn cùng Carlisle bàn bạc một chút rằng mình muốn đi vào rừng chơi.Sau đó mình chưa kịp mở miệng thì Carlisle đã đem di động của y đưa tới, mặt trên là một tin nhắn ngắn,Harry thuộc đến nỗi có thể lặp lại.

Nhưng suy nghĩ đầu tiên của Harry không phải là Carlisle sẽ như thế nào, mà là Sirius thế nhưng không nhận được. Vì thế, Harry rất tự nhiên mà lấy ra điện thoại,đối chiếu với danh thiếp của Sirius. Nhìn nó nêu lên tin nhắn đã gửi đến Sirius,cậu hoàn toàn yên tâm. Hoàn toàn xem nhẹ Carlisle đang đứng ở trước mặt.

Cho nên, Carlisle căm tức nghĩ, y tìm một cái cơ cho qua miệng đàng hoàng, tùy ý bại lộ địa chỉ của Cullen thì sẽ làm cho loài người phát hiện ra vampire, thật nguy hiểm. Hiển nhiên, Harry đã bị y hù dọa.(Ellie: e cười tới chết mất =]]]z)

Từ Forks,Harry bắt đầu đi theo sau mông Carlisle: giải thích,tếh nên chúng ta mới thấy cảnh tượng vừa rồi. Mà những bạn nhà Cullen đều làm bộ rất nghiêm trọng, tiếc nuốc nói với Harry, đây quả thật rất nguy hiểm nha.Vả lại,đối với Carlisle thì người nhà là quan trọng nhất, họ cũng không có cách nào giúp cậu.

Tối ba ngày sau, Harry rốt cục cũng nhịn không được gõ cửa phòng sách của Carlisle.

“Vào đi.” Tiếng nói ôn hòa của Carlisle giúp Harry lấy thêm dũng khí.

Harry tiến vào phòng, đây là lần đầu tiên cậu tới phòng sách của Carlisle, sách trong phòng thật là nhiều,đây là suy nghĩ đầu tiên của Harry. Lập tức cậu liền thấy, lúc Carlisle nhìn thấy cậu, lãnh khí bên người nháy mắt tăng thêm vài phần.


Harry run rẩy một chút, đóng lại cửa phòng. Đương nhiên cậu không biết, thính giác của vampire rất minh mẫn cho dù đóng cửa phòng thôi cũng thì cũng có thể nghe được nhất thanh nhị sở.

Harry bước nhỏ đi từ từ qua, trời ạ, tại sao Carlisle lại ôn hòa với mọi người mà chỉ có duy nhất đối với mình là khủng hoảng vậy.

Harry đi từ từ ước chừng một mới đến bê người Carlisle, nhẹ nhàng chạm vào vai Carlisle. Tại sao lúc Carlisle ngồi cũng chỉ thấp hơn mình chưa tới một cái đầu.

“Cậu Carlisle.Con biết sai rồi,cậu tha thứ cho con được không?” Harry nói nhỏ nhẹ ôn hòa, trong giọng nói tràn ngập màu sắc ngọt ngào.

Trong lòng Carlisle có chút nghiêm trọng, y nhìn thoáng qua Harry, kết quả là cặp mắt sáng lên kia, y không thấy một chút ý giải thích gì cả. Mà Harry thế nhưng cố ý trừng lớn mắt, nói với mình rằng cậu ấy rất chân thành tha thiết.

“Harry.” Thanh tuyến trầm thấp của Carlisle dẫn theo một tia nghiêm khắc, điều này làm Harry nhớ tới giáo sư Snape, tuy Snape chưa từng kêu tên mình, nhưng mà theo bản năng cảm thấy được, nếu ông ta gọi nhất định sẽ giống với thanh âm của Carlise bây giờ. Bởi vì cậu sợ.

Carlisle rất ngoài ý muốn, mình chỉ là nghiêm khắc một chút thôi,vậy mà y lại thấy trong mắt Harry có tia sợ hãi. Mình lợi hại vậy sao? Carlisle không khỏi đối với thái độ làm người của mình mà sinh ra hoài nghi.Nhưng thấy hai tay nhỏ bé của Harry nắm chặt với nhau, ngữ khí y dịu đi, “Harry.Con phải nói cho cậu biết Sirius kia là ai.”

Harry nhìn Carlisle, cậu nhớ tới Sirius, hít mũi có chút ủy khuất, nếu Sirius ở đây, cha nhất định sẽ giúp mình mắng con dơi thối tha kia.(Ellie: còn sợ tiểu H không nỡ a)

Carlisle kéo Harry lên sô pha ngồi.

“Nghe này Harry, nói cho cậu biết, được không? Cậu biết hắn ta không an toàn.” Carlisle quả thật nghĩ như thế, thanh âm của y có chút mệt mỏi, chiến tranh lạnh với Harry ba ngày, y cũng không chịu nỗi.

“Carlisle, con, hắn là bạn của con. Con cam đoan, hắn sẽ không thương tổn mọi người. Hắn không biết thân phận thật sự của mọi người.” Harry khẩn cầu nhìn Carlisle, cậu không muốn nói,cậu không muốn nói cho Carlisle. Nói cho ai cũng được nhưng y thì không.Cậu từ bản năng thấy được nếu nói cho Carlisle, cậu sẽ không thể gặp Sirius được nữa.

“Con lấy cái gì cam đoan?” Carlisle nhìn thẳng vào mắt Harry.


Harry ngẩn cả người, cậu quả thật không biết cậu phải lấy gì cam đoan, cậu quan chính là cha đỡ đầu Sirius, chứ không phải là Sirius Black kia

“Hắn, hắn là một người bạn con quen ở London.” Harry nhỏ giọng nói, Carlisle dường như phải thừa nhận y nghe không được.Harry run rẩy từ trong cặp lấy ra danh thiếp,rất cẩn thận đưa cho Carlisle.

Nhưng lúc tay Carlisle tiếp được, Harry rõ ràng rụt lại không muốn đưa cho y.

“Cho cậu sao?” Carlisle hỏi, y không thích cảm giác Harry xem cái danh thiếp này như là báu vật, nó làm y ghen tị.

Harry vẫn đưa cho y. Sau đó nhìn chằm chằm danh thiếp trong tay Carlisle, sợ Carlisle không trả cho cậu.

“Sirius Black.Một giáo viên cao trung (tương đương với THPT ở VN).Số 12 quảng trường Grimmauld.” Carlisle nhớ kỹ,hô hấp của Harry khác đi khi y đọc ra số 12 quảng trường Grimmauld, rõ ràng nặng nhọc hơn nhiều.

Carlisle trả lại danh thiếp cho Harry, Harry vội vàng để vào trong cặp mới yên tâm vỗ cặp, tiếp tục ngồi cẩn thận. Chờ Carlisle nói thật là dài dòng, ít nhất là Harry thấy vậy.

“Cậu Carlisle?” Harry nhỏ giọng hỏi, cậu không biết mình nên làm gì, cậu ghét Carlisle không ôn nhu nhưng đồng thời cũng sợ y. Harry lần nữa nói cho mình, loại tâm lý này hoàn toàn là bởi vì Carlisle là một đại gia trường,một đại gia trường xuất sắc như Authur Weasley thì xa hơn nhiều.

“Cậu không muốn con qua lại với hắn.” Carlisle trực tiếp kết thúc nói ra suy nghĩ của mình, y cũng đã nghĩ tới câu trả lời của Harry nhưng y vẫn quyết định như vậy.

Harry giống như y đoán trước, tức giận, phẫn nộ, rồi sắc mặt bởi vì tình tự kịch liệt mà đỏ cả lên.Tất cả đều như Carlisle đoán trước, “Không,con không muốn.Con với Sirius là bạn bè.”

Carlisle không nói gì, y biết bây giờ nói gì thì Harry cũng sẽ không nghe, cho nên y chờ Harry nói hết lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.