Hp Trở Về Ma Pháp Giới

Chương 87: Phiên Ngoại Andrea Thượng


Bạn đang đọc Hp Trở Về Ma Pháp Giới – Chương 87: Phiên Ngoại Andrea Thượng


Trang viên Gryffindor có diện tích che phủ khổng lồ, là một gia tộc quý tộc lớn, trừ thành viên gia tộc sống ở nơi này ra, những tộc nhân chi dưới cũng đều sinh tồn trong lãnh địa Gryffindor, nơi này xinh đẹp tráng lệ nhưng trong các trang viên lớn ở đây đều rất ít thấy trẻ em chơi đùa vì gia quy của gia tộc Gryffindor vô cùng nghiêm ngặt, mỗi đứa nhỏ đều phải an phận sống trong viện của riêng mình, tiếp nhận giáo dục truyền thống, đến độ tuổi trưởng thành nhất định, những bé trai sẽ xuất môn học tập kỹ xảo thực chiến ở môi trường hoang dã, mỗi nam nhân Gryffindor đều là một dũng sĩ dũng mãnh thiện chiến.

Phàm là nữ nhi sinh ra ở gia tộc Gryffindor đều không được coi trọng, cho dù là Andrea, con gái của Godric – gia chủ đương nhiệm cũng không ngoại lệ, bởi vì gia quy đã quy định, nữ nhân không có quyền thừa kế.

Nếu Godric không có con nối dõi, gia chủ Gryffindor đời sau tám chín phần sẽ là cháu của hắn – Kelvin Gryffindor.

Bảy tuổi, Andrea đã lớn để đủ hiểu sắc mặt những người quanh mình, so ra mà nói, cô còn hạnh phúc hơn những bé gái khác trong tộc, khi cô nghịch ngợm trèo lên cây lấy tổ chim, không ai đến kéo tai cô, chỉ trích cô đủ thứ, mẹ cô chung quy chỉ an tĩnh đứng ở hành lang gấp khúc nhìn cô, thỉnh thoảng cô sẽ thấy một vài bô lão rất nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, bất quá, vì họ cho tới giờ cũng chưa từng tới đây nói chuyện với cô cho nên cô cũng tự nhiên không hề để ý.

Về phần cha, Andrea không quá rõ ràng, kể từ khi bắt đầu có trí nhớ, cha cũng rất ít xuất hiện trong tầm mắt cô, đại khái một năm chỉ xuất hiện hai ba lần, bất quá mẹ vẫn nói cô lớn lên rất giống cha.

Andrea nằm úp sấp bên hồ nhìn cái bóng dưới mặt nước, một cô bé có mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh biếc cũng đang nhìn cô, Andrea đưa tay múc nước rửa mặt, đợi cô vẫy vẫy nước trên mặt, nhìn lên, bên cạnh nhiều ra một thiếu niên, Andrea cả kinh, cuống quít quay đầu, nguyên lai là Kelvin Gryffindor.

Andrea nhăn mặt, cô không thích anh họ hơn cô bảy tám tuổi này, Kelvin luôn gọi cô là dã nha đầu (đứa con gái lỗ mãng), còn có vẻ mặt chán ghét nhìn cô, quan trọng hơn, hắn từng cười nhạo cô, nói vì cô là con gái cho nên cha cô mới không thích cô, còn nói con gái trong tộc Gryffindor ngoại trừ sớm gả ra ngoài thì chẳng có chút giá trị nào.


Andrea có thể hiểu được sự cười nhạo và châm chọc sau mấy lời này, cô còn hỏi qua mẹ, mà mẹ cô chỉ nhẹ vỗ về đầu cô, không phủ nhận điều gì.

Bất quá, khi cô hỏi có phải cha chán ghét cô hay không, mẹ ôn nhu mà kiên định nói: “Không, Andrea, người đó chẳng qua quá bận mà thôi.”
Andrea ngẩng đầu lên, nhìn Kelvin làm mặt quỷ, xoay người chuẩn bị rời đi, cô cũng không muốn nói chuyện với kẻ đáng ghét này.

Bất quá Kelvin hiển nhiên không muốn bỏ qua cho cô: “Dã nha đầu, lại không có quy củ chạy nhảy lung tung.”
Andrea chẳng qua chỉ là một cô bé, có người mắng liền mắng lại: “Mắc mớ gì tới mày, mày còn không phải ở bên ngoài.”
“Vô cùng bẩn, khó trách không ai thích.” Thiếu niên khinh thường nhìn khuôn mặt cô bé, tựa hồ đang xuyên qua cô mà nhìn một người hắn oán hận đã lâu.”
Andrea ghét nhất lời này, cô tuy còn nhỏ nhưng vẫn nghiêm túc đánh trả: “Mày còn nói, tao cũng không thấy người nào thích mày, nói chuyện đáng ghét như vậy, cho nên cha mẹ mày mới không nhớ mày.” Andrea chưa từng thấy qua cha mẹ Kelvin, như lời mẹ cô nói, bọn họ đã mất, lúc này Andrea còn chưa hiểu hàm nghĩa của từ này.

“Mày nói gì?!” Những lời này rõ ràng đã chạm đến vảy ngược của thiếu niên: “Bọn họ mới không phải không quan tâm tao!” Kelvin tức giận đưa tay đẩy, thân thể nho nhỏ của Andrea ngã vào trong hồ.

“A!” Andrea chỉ kịp hô nhỏ một tiếng liền ngã, cô thất kinh ngã ùm xuống nước, dần dần, cô cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, sau nữa là cô mất đi ý thức.


Đợi đến khi Andrea tỉnh lại, cô đã ở trong phòng mình, mẹ cô – Annatasia đang lo lắng ngồi ở đầu giường, thấy cô tỉnh lại rốt cục thở phào nhẹ nhõm, Annatasia không hỏi gì cả, chỉ yên lặng sửa lại cái chăn: “Sau này gặp Kelvin liền rời đi.” Hoàn toàn là thái độ nhân nhượng cho khỏi phiền.

Andrea cảm thấy ủy khuất, đợi mẹ rời đi liền lén buồn bực chui trong chăn khóc.

Nhưng trong lòng đã quyết định chủ ý, lần sau đụng phải kẻ đáng ghét kia nhất định phải khiến hắn đẹp mặt.

Tại sao cô phải đi vòng qua hắn chứ!
Hai ngày sau, Andrea lại nhìn thấy Kelvin, thiếu niên kia vẻ mặt tái nhợt, tay bọc một lớp thạch cao thực dầy, tâm tình cô nhỏ thực tốt, cô ngây thơ chỉ nghĩ là tên ngu ngốc này không cẩn thận ngã từ trên cây xuống nên gãy tay, thật đáng đời.

Nhắc tới cũng kỳ quái, không đợi Andrea có phản ứng, thiếu niên luôn lớn lối trước mặt cô tự nhiên lại bối rối rời đi.

Cô bé vui vẻ trở về, muốn kể tin vui này cho mẹ của mình, đến khi cô trở về phòng, mẹ cô đang nở nụ cười nhìn cô: “Anna, tới đây, có quà cho con.”
Lực chú ý của Andrea trong nháy mắt bị chuyển dời đến cái giỏ trúc đặt trên mặt bàn, trong giỏ trúc lót một lớp đệm thật dày, bên trong có một quả trứng màu vàng rất đẹp.


Cô tới gần nhìn, thử dò xét lấy tay sờ sờ: “Mẹ, đây là cái gì?”
“Một người bảo hộ đáng yêu, sẽ trở thành người bạn rất thân của con.” Annatasia trả lời: “Buối tối sẽ ấp trứng, con ở chỗ này nhìn nó, biết chưa?” Bên trong trứng đã được rót đủ ma pháp thúc dục tiến trình ấp trứng, tối nay sinh vật này sẽ xuất thế.

“Dạ.” Andrea vui vẻ gật đầu, ngây ngốc canh giữ bên cạnh giỏ trúc, ngay cả cơm tối cũng không ăn.

Đến tối, trứng vàng cuối cùng cũng nứt một khe nhỏ ở giữa.

Andrea tập trung tinh thần ngó chừng nó, sợ bỏ qua một chi tiết, vỏ trứng được tôn sùng rốt cục mở, một cái đầu nho nhỏ lộ ra, không lâu sau, cả người cũng chui ra ngoài, nó toàn thân ẩm ướt ủ rũ, không có mấy sợi lông, da dẻ nhăn nheo bọc lấy thân thể nho nhỏ.

Andrea lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Tốt xấu gì vẫn là chim nhỏ.” Cặp mắt dị thường sáng ngời của chim nhỏ ngước lên nhìn cô bé, sau đó phát ra tiếng kêu rất nhỏ.

Andrea dùng ngón tay nhẹ gõ đầu chim nhỏ, sinh linh bé nhỏ đáng yêu lập tức thân mật lại gần, cô bé vui vẻ vươn tay đỡ chim nhỏ vào lòng bàn tay: “Được rồi, tao quyết định nuôi mày.”
“Ưm…” Andrea nghiêng đầu một hồi, cô nhìn chim nhỏ, nở một nụ cười thật to: “Mày tên Fawkes nhé.”
Kể từ khi có Fawkes, Andrea liền có hơn một người bạn, mấy tháng sau, Fawkes ngày càng lớn, cánh chim dần dần đầy đặn, bộ lông rực rỡ đủ để khiến người khác nhìn thấy nó phải kinh hô.


Cho đến lúc này Andrea mới hiểu được, nguyên lai người bạn của mình là một con Phượng Hoàng.

…!
Cho đến khi Andrea không còn ra ngoài đi dạo, cô đã say mê thứ mới rồi – những quyển sách trong thư phòng cha cô.

Dù sao cha cũng không thường xuyên ở nhà, Andrea lấy sách trên giá xuống đọc, phần lớn là phương diện ma dược.

Cô biết trong gia tộc có một vài người chỉ trỏ cô nhưng cô không quan tâm, người nào trừng cô, cô liền hung hăng trừng lại, có đôi khi Fawkes ở bên cạnh sẽ hỗ trợ phóng hỏa.

Hai năm sau, Andrea chín tuổi, cô thường xuyên chạy tới phòng cha thí nghiệm dược, một mình ở bên trong chuẩn bị ma dược, lúc bắt đầu chỉ là một vài ma dược theo khuôn phép, tiếp theo là một vài ma dược đùa dai, cuối cùng, cô hoàn toàn si mê với lĩnh vực nghiên cứu ma dược.

Cho đến khi cô mười bốn tuổi, rời khỏi lãnh địa Gryffindor, cô cơ hồ đã lật qua một lần tất cả bộ sách mà cha lưu lại.

Tác giả: Bởi vì…!mấy phiên ngoại này có chút liên quan đến nội dung phía sau, cho nên mới tính toán viết liền nhau cho xong, những người mong đợi chính văn xin đợi một chút ~~~ phiên ngoại sẽ không quá dài, cũng không tính viết cả sáu người, bất quá ba người chủ yếu nhất là phải viết ~~~
P/S: Chủ nhân chính của Fawkes chính là Andrea, cho nên Andrea trở về Hogwarts sẽ rất đẹp mắt, hắc hắc ~~~~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.