Hp Trở Về Ma Pháp Giới

Chương 81: Lời Mời Rắc Rối


Bạn đang đọc Hp Trở Về Ma Pháp Giới – Chương 81: Lời Mời Rắc Rối


Cặp sinh đôi muốn mời Godric tới nhà chơi, bọn họ thậm chí không hề báo trước cho cha mẹ đã tự đứng ra mời, người liên quan được mời còn có Salazar, bất quá Salazar nhẹ nhàng từ chối, bởi vì anh đã nhận lời mời của Sirius trước, trước khi Harry rời trường một ngày, Sirius rất nhiệt tình muốn mời Salazar tới nhà.

Không thể thích nổi Slytherin, Sirius sau khi biết các bạn tốt của Harry thì vô cùng mong muốn con đỡ đầu của mình tiếp xúc với học sinh Gryffindor nhiều hơn, từ đó rời xa Slytherin, còn với Sirius mà nói, Sal Jean chính là một đứa nhỏ không tệ, sau khi biết em trai Sal là một Slytherin, Sirius cũng không đặc biệt ngạc nhiên, bởi vì hắn và em trai mình cũng học ở học viện đối địch, ai nói hai anh em nhất định phải đi cùng một con đường.

Vẫn rất có hảo cảm với Sal, Sirius cũng không ý thức được người mình muốn mời về là một Slytherin chính tông.

Salazar và Godric về nhà đầu tiên, cho dù muốn tới nhà bạn học nghỉ hè cũng phải về nhà chào hỏi, bọn họ cũng không giống Harry.

Mà Tom thì ở quán Đầu Heo làng Hogsmeade, mặc dù nơi đến của y đã được xác nhận là trang viên Malfoy nhưng cũng không thể ngang nhiên xông vào nhà người khác như vậy, cho nên y biết điều một chút, nghe lệnh Salazar mà ở nhờ trong quán rượu do em trai lão ong mật mở một đêm.

Ngày hôm sau, Salazar và Godric tranh thủ đến Hẻm Xéo.

Godric tìm một cái lò sưởi công cộng, rất tiêu sái ném bột Flo vào trong, hô to một tiếng: “Hang Sóc!” Cảm giác di chuyển trong lò sưởi có chút tương tự Ảo ảnh di hình, Godric vững vàng dừng lại nhà Weasley.

Lúc này người nhà Weasley đang ngồi quanh cái bàn tròn ăn điểm tâm, ngọn lửa không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào phun ra từ trong lò sưởi, sau đó là Godric với bản mặt tươi cười hớn hở đột ngột xông ra.

Arthur Weasley ngồi gần lò sưởi nhất, đối mặt với tình huống này, ông mạnh mẽ đứng lên, cảnh giác nhìn chằm chằm người vừa tới, Molly Weasley đang dạy dỗ cặp sinh đôi giờ phút này cũng sửng sốt, Ron và Ginny dại ra, trên bàn dài còn có hai người Godric chưa từng thấy qua – Bill Weasley và Charles Weasley, hai thanh niên tóc đỏ này đã đứng lên đề phòng.

“Ơ.” Godric rất tùy ý vung tay, kéo khóe miệng, lộ ra hàng răng trắng sáng.

“Gorril —-” Fred hưng phấn lao đến.


Mặc dù Godric đáp ứng lời mời tới Hang Sóc nghỉ phép nhưng thời gian cụ thể cũng chưa định, bọn họ còn tưởng sư tử tổ trước khi đến sẽ thông báo trước một tiếng.

“Em ra sân lúc nào cũng rung động như vậy.” George cũng vương tay kéo Godric: “Tại sao không gửi thư?”
“Đủ vui mừng chứ.” Godric nhún nhún vai: “Con cú mèo bị anh trai em sai mang thư cho Harry rồi, cho nên em trực tiếp tới đây.”
Bill và Charles ngồi xuống, cậu bé cười rạng rỡ này có vẻ là bạn em trai mình.

Vợ chồng Weasley chưa từng thấy qua Gorril, ít nhất bọn họ không chú tới cậu bé nhỏ tuổi này, Molly chống nạnh, oán giận trừng mắt nhìn cặp sinh đôi một cái, hai thằng nhóc thối này, muốn mời bạn học tới nhà cũng không nói trước một tiếng: “Con trai, cháu ăn sáng chưa?”
“Chưa đâu.” Godric tùy tiện ngồi cùng George và Fred.

Ron và Ginny cũng lộ ra thần sắc bất khả tư nghị, Ron chần chờ nhìn cha mẹ mình, chỉ sợ bọn họ còn không biết người đang ngồi đây là chủ tich học viện Slytherin đâu.

Ginny lại cúi đầu, yên lặng ăn.

Anh em Jean vô cùng nổi tiếng ở Slytherin và các gia đình quý tộc, mà tình hình ở ba học viện còn lại cũng không giống như vậy, có lẽ bọn họ rất nổi danh với các học sinh nhưng với các gia trưởng thì không quá quen thuộc.

Anh em sinh đôi sẽ không kể cho cha mẹ mấy trò đùa dai của mình ở trường, Ron cũng sẽ không ngốc đến mức nói đến việc mình tại sao bị Slytherin đùa đến mức vào bệnh thất, Ginny càng không nhắc tới Slytherin khi ở nhà, dù sao cả nhà đều là Gryffindor, cho nên dù bàn luận chuyện ở trường cũng chỉ nhắc tới học viện Gryffindor, nói một chút chuyện về Harry thôi.

Bill và Charles phát hiện vẻ mặt hai đứa em nhỏ tuổi nhất có chút quỷ dị, Charles tươi cười vươn tay: “Xin chào, anh là Charles, đây là Bill.” Charles chỉ Bill giới thiệu.

“Gorril Jean, xin chỉ giáo nhiều hơn.” Godric nhiệt tình nắm tay Charles, sau đó móc một cái bọc từ trong túi: “Em có mang quà tới.”
“Để nhìn xem…” Godric lấy từng món đồ trong bọc ra: ” xuất bản vô cùng hạn chế, niên giám tiền tệ các nước, ma kính tri tâm, a…!còn có thẻ bài ngôi sao Quidditch.” Godric chia mấy món đồ này cho Charles, Bill, Ginny và Ron.


“Này…!Quá tuyệt vời.” Charles suốt ngày ở Romania nghiên cứu Hỏa long lật quyển sách vùn vụt, quyển sách này rất hiếm, khó có thể mua ở ngoài thị trường: “Cái này…!cho anh?” Charles cảm thấy kinh ngạc, thứ trân quý này lại có người tặng hắn ngay lần đầu gặp mặt?
Bill lạnh lùng lật xem niên giám, ở Gringotts, hắn cảm thấy rất hứng thú với tiền tệ các quốc gia, chỉ là không đầy đủ như vậy mà thôi.

Ginny xấu hổ cầm cái gương, ma kính lập tức phát ra tiếng nịnh nọt: “Cô bé thật đáng yêu, a, cô bé phải lau hạt cơm bên miệng đi, càng thêm đáng yêu.” Ginny nghe tiếng liền đỏ mặt, vội vàng dùng tay lau miệng.

Ron hưng phấn nhìn mấy tấm thẻ ngôi sao Quidditch, hoàn toàn thay đổi vẻ mặt không được tự nhiên vừa rồi: “Woah, quá tuyệt vời.” Phải biết rằng cha mẹ mình tuyệt đối sẽ không cho mình mua loại đồ này.

Không khí trên bàn ăn sinh động hơn một chút, tiếng cảm thán liên tục vang lên, Molly có chút ngạc nhiên, bà vội mở miệng: “Gorril, cháu không cần tiêu pha như vậy…” Lời còn chưa dứt, một lọ ma dược được đẩy tới chân.

Godric nói thêm: “Đây là ma thuốc vệ sinh cực mạnh, tặng cho bà chủ gia đình, bà Weasle.”
“Còn nữa nha.” Godric tặng đèn pin cầm tay cho Arthur: “Đèn pin cầm tay mini, có khi còn dễ dùng hơn ánh huỳnh quang mập mờ.” ông Weasley vô cùng si mê vật phẩm Muggle, lực chú ý nhanh chóng tập trung toàn bộ vào đèn pin cầm tay.

“Percy đâu?” Godric khoát khoát quyển, vì Percy đã tốt nghiệp, hơn nữa làm việc ở công ty hợp tác ma pháp quốc tế, cái này là Salazar chọn.

“Anh ấy ở tầng hai.” Fred ôm bả vai Godric, trả lời.

“Anh ấy bề bộn nhiều việc, không cần để ý ổng.” George bám bả vai còn lại của Godric, đáp.

Godric nhướn mi, thuận tay đưa cái bao cho George: “Bên trong là vài thứ cho các anh.” Anh nháy nháy mắt, nở nụ cười nghịch ngợm: “Về phòng rồi xem, dùng cho mấy trò đùa dai, ha ha.” Đối mặt với sự nhiệt tình của sư tử tổ, cặp sinh đôi cũng sản khoái nhận đồ.


Godric cầm lấy dao nĩa, bắt đầu ăn uống, vẫn ưu nhã như cũ.

Molly ngơ ngác nhìn thiếu niên sử dụng nghi lễ bàn ăn một cách hoàn hảo, dùng cùi chỏ đẩy đẩy ông chồng đang vùi đầu vào nghiên cứu cái đèn pin, Arthur ngẩng đầu cũng có chút mơ hồ: “Cái này…!Gorril à, cháu không cần câu nệ như vậy, tùy ý chút.”
“Cậu ấy luôn như vậy.” Gorril cười quái dị.

“Hai anh em đều như vậy.” Fred giải thích thêm, sau đó hỏi: “Anh trai cậu không tới thật sao?”
“Anh ấy đến chỗ Harry rồi.” Godric bĩu môi: “Sirius Black rất thích anh ấy, cố gắng muốn mời ảnh, người kia hình như không coi trọng em, là do thành kiến học viện sao.” Godric buông tay ra, thằng nhóc ngốc nghếch kia, sư tử chính tông thì không mời lại đem con xà độc nhất về nhà, bất trị.

“Cháu không phải học sinh Gryffindor sao?” Molly kì quái, Sirius tốt nghiệp từ Gryffindor, có thành kiến học viện không phải là…!
“Cháu là Slytherin.” Godric sảng khoái trả lời.

Không khí nhất thời lạnh xuống, Charles và Bill cũng ngây người, tầm mắt Arthur rốt cục cũng hoàn toàn rời khỏi đèn pin, hai vợ chồng cứng người, không biết nên nói gì.

Cặp sinh đôi nhanh chóng cứu trợ: “Gorril là bạn tốt nhất của bọn con.” Ý ở ngoài lời, không nên hoài nghi ánh mắt chọn bạn của chúng con.

Hai vợ chồng có lẽ không thể thích Slytherin nhưng cũng sẽ không gây sự với một đứa nhỏ, nhất là năm ngoái nhóc Malfoy đã cứu con gái mình, thái độ của hai người bọn họ với Slytherin đã hiền hòa không ít.

Molly khôi phục nụ cười bắt đầu gắp thức ăn cho Gorril, bất quá trong lòng cũng nói thầm, đứa nhỏ này tuyệt không giống Slytherin chút nào.

Một bàn đầy người vừa ăn vừa nói chuyện, Ron hăng hái bừng bừng kể chuyện Cúp Quidditch thế giới, đây cũng là một sự kiện quan trọng trong hè.

“Em đi cùng chứ?” Cặp sinh đôi tích cực mời Godric, vốn Arthur nhờ vào quan hệ với người trong bộ thể dục thể thao nên lấy được mấy tấm vé không tệ, từ phần của người nhà, còn có một vé của Harry, bất quá bây giờ nhìn lại, cha đỡ đầu của Harry tuyệt đối sẽ chuẩn bị đầy đủ.

“Được.” Godric đáp ứng.


Tới Hang Sóc một ngày, Godric rất tự tại, sự thật chứng minh, cho dù dán nhãn Slytherin, anh vẫn có thể dễ dàng kết thân với người nhà Weasley.

…!
Mà bên Salazar lại là một tình cảnh khác.

Salazar đi vào một góc không người, thay đổi tư thái, anh dùng bộ dạng hai bảy hai tám tuổi, toàn thân mặc một bộ trường bào màu xanh đậm, dùng ảo ảnh di hình tới quán Đầu Heo, anh tới thẳng quầy ba, mở miệng hỏi, giọng nói trầm ổn: “Xin hỏi, Tom Riddle ở phòng nào?”
Ông chủ sau quầy rượu cũng chính là em trai Dumbledor dùng ánh mắt dò xét nhìn anh một cái, sau đó giơ tay chỉ căn phòng thứ ba ở lầu hai.

Salazar nhẹ gật đầu, dáng đi ưu nhã tiêu sái lên lầu, đứng trước cửa phòng, không nhẹ không nặng gõ cửa ba cái.

Cửa nhanh chóng mở ta, Tom đứng ở cửa sững sờ nhìn bên ngoài, Salazar trưởng thành và Salazar thiếu niên có chút khác biệt, Tom nhất thời không nhận ra.

“Đi thôi.” Salazar nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu mang ý ra lệnh không khác ngày thường, đối với đời sau của mình, Salazar luôn biểu hiện rất cường thế.

Tom biết điều đi theo phía sau, có thể nói chuyện với y bằng giọng điệu này, hay là nói, dám dùng giọng điệu này ra lệnh cho y còn có thể là ai?
Lúc hai người đến trang viên Malfoy, vợ chồng Malfoy đã chờ sẵn ở đó, tính luôn cả Draco.

Draco rất buồn bực, chẳng qua là một người hợp tác làm ăn với cha mà thôi, sao phải hoan nghênh long trọng như vậy, có thể tưởng tượng khi Draco thấy rõ người đến, cậu nhỏ có thể nói là trợn mắt há mồm, bạn làm ăn mà cha coi trọng cư nhiên là người giám hộ của thằng nhóc Muggle – Tom.

Lucius mới đầu cũng không nghĩ Sal lại dùng bộ dạng này mà đến, hắn đang nghĩ làm thế nào để giải thích với con trai là kỳ nghỉ này sẽ có hai học sinh Gryffindor tới chơi, bây giờ nhìn lại, người đàn ông này đã sớm tính kỹ hết thảy, nói thật, khi người này tự xưng là người giám hộ của Tom, sau lưng Lucius thoáng lạnh, nhất là thấy Hắc ma vương thiếu niên vô cùng biết điều đàng hoàng đi theo phía sau.

Mấy người ở phòng khách ăn điểm tâm, sau đó Salazar liền rời đi, lấy lí do làm ăn bận rộn nên không có thời gian chăm sóc Tom mà gửi lại cho Lucius, trước khi đi, anh dặn dò Tom một câu, không được phép gây phiền toái cho người nhà Malfoy, nghe những lời này, Lucius chưa từng tưởng tượng được chuyện kinh hồn táng đảm như vậy, bởi vì Tom dị thường đàng hoàng, trừ ăn cơm ra chính là tự giam mình trong phòng luyện tập ma pháp, hoàn toàn không tìm người nhà Malfoy, chỉ sợ gây phiền toái.

Về phần Salazar, xoay người rời đi, đích đến tiếp theo của anh là số 12 quảng trường Grimmauld..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.