Hp Trở Về Ma Pháp Giới

Chương 74: Mùa Xuân Chó Lang Thang


Bạn đang đọc Hp Trở Về Ma Pháp Giới – Chương 74: Mùa Xuân Chó Lang Thang


Ngày hôm sau, Dumbledor rất tức giận đến Bộ pháp thuật một chuyến nhưng Bộ trưởng Bộ pháp thuật Fudge kiên trì không chịu rút Giám ngục về.

Đối với lần này, Dumbledor cũng không có cách nào.

Ông không thể làm gì khác hơn là tuyên bố tạm dừng tất cả các trận Quidditch kế tiếp.

Thời tiết vẫn mưa dầm không ngừng, toàn bộ học sinh vì tin dừng trận đấu mà tâm tình cũng trôi theo cơn sóng nhỏ.

Godric thật ra thì rất thích xem thi đấu Quidditch, ah thích cái loại không khí vui mừng này.

Anh bây giờ đang nâng cằm nhìn con chuột trong lồng, cuộc thi đã bị dừng thì tiếp tục hành con chuột vậy, cho nên anh xắn tay áo, nhấc vạc lên, hôm nay thử thứ đặc sắc chút.

Tâm tư học sinh Slytherin cũng đã không đặt ở Quidditch, bọn họ rối rít viết thư về nhà, hoặc nói rõ hoặc ám chỉ, xin cha mẹ của họ điều tra lai lịch của Gorril Jean, vị chủ tịch cường đại này có tài nghệ đã vượt quá năng lực của một học sinh nên có, đã không thể dùng thiên phú để giải thích.

Các quý tộc có một bệnh chung, bọn họ cho tới giờ hoàn toàn không thèm ngó ngàng tới Muggle, càng đừng nói hiểu rõ, cho nên tai mắt của họ cũng chỉ dừng ở thế giới pháp thuật, thế giới Muggle? Coi như xong, cái loại địa phương đó quá thấp kém! Mà Gorril là phù thủy xuất thân Muggle, cha mẹ là Muggle, nhà cũng ở thế giới Muggle, này làm thế nào điều tra.

Mấy ngày sau những bức thư cũng đổi hướng lục tục tụ tập đến trang viên Malfoy.

Vô luận là Sal Jean hay Gorril Jean, hai người này xuất thân Muggle nhưng đều là khách quý của vợ chồng Malfoy tôn trọng máu trong, mà liên tục hai lễ Giáng sinh hai anh em này đều làm khách ở trang viên Malfoy.

Cho nên, những quý tộc kia cuối cùng cũng thăm dò tới nơi này.

Cho tới nay Lucius và Narcissa đối với việc Giám ngục tiến vào Hogwarts vẫn rất không yên lòng, những con quái vật kia cũng không quan tâm Bộ pháp thuật quản cái gì, cũng chỉ có tên Fudge ngu ngốc kia mới có thể làm ra chuyện không có não này.

Thời điểm chuyện Gorril truyền tới tai bọn họ, bọn họ khiếp sợ đồng thời cũng yên tâm, về phần điều tra? Nói giỡn, có nhiều thứ không thể đụng đến.


Lucius tìm từ hàm súc để hồi âm, trung tâm ý tứ chỉ có một: không nên tìm hiểu chyện riêng của người khác, trừ phi ngươi xác định có thể gánh được hậu quả.

Lucius nói đến nước này, những quý tộc kia cũng biết nên làm thế nào rồi, không lâu sau, các Slytherin nhận được hồi âm riêng từ gia trưởng của mình, nội dung cũng chỉ có bốn chữ: giữ mồm giữ miệng.

…!
Vì nguyên nhân Giám ngục, một vài hoạt động bên ngoài cũng bị ngưng hẳn rồi, đối với học sinh, học tập trở thành chủ đề duy nhất của họ, thư viện trước nay chưa từng náo nhiệt như vậy.

Harry và Ron học không tốt lắm nên bị Hermione kéo tới thư viện, Draco và Blaise cũng tới, bọn họ còn chưa làm bài tập Phòng chống nghệ thuật hắc ám, đây cũng không phải bài do Lupin giao mà là giáo sư dạy thay – Snape giao, chủ đề “Người sói”, yêu cầu độ dài năm cuộn giấy da dê.

Harry không cảm thấy hứng thú với người sói, hiện tại cậu chú ý tới Giám ngục, cậu đã bị quái vật kia làm bất tỉnh hai lần rồi, Harry quay đầu nhìn Salazar: “Sal, có phương pháp nào đối phó với Giám ngục không?”
Draco và Blaise không khỏi vểnh tai nghe, chỉ nghe Salazar nhàn nhạt mở miệng: “Thần chú Thần hộ mệnh, có thể xua tan Giám ngục.”
“Học được không?” Harry hỏi, cậu không muốn lại bị Giám ngục làm bất tỉnh lần thứ ba.

Salazar khẽ nhíu mày: “Cậu đi tìm giáo sư Lupin dạy cậu đi.” Ý ở ngoài lời, anh không biết.

Đối phó với Giám ngục, Godric sẽ dùng Bạch Vu thuật để giết chết bọn chúng, Salazar thì dùng Hắc Vu Thuật để thu phục bọn chúng, đối với Godric mà nói, Giám ngục là kẻ địch còn với Salazar mà nói, Giám ngục là nô bộc.

Godric không thông thạo Hắc Ma Pháp, Salazar cũng chẳng thành thạo Bạch ma pháp, thần chú Thần hộ mệnh thuộc về Bạch ma pháp.

Thực hành thần chú thuộc về kỹ năng thực chiến, Draco và Blaise chưa từng thấy qua tài nghệ thực chiến của Salazar, cũng không thắc mắc tại sao Salazar không biết cái này, dù sao đây cũng là ma pháp học sinh cấp cao mới có thể học.

Harry như có điều suy nghĩ gật đầu, như vậy cậu đi tìm giáo sư Lupin thôi.

Hermione làm xong bài đầu tiên (dĩ nhiên, Salazar làm nhanh hơn cô), cô duỗi lưng một cái, có chút ngạc nhiên nhìn quyển sách trên tay Salazar, a, đó là một quyển tạp chí, ?
“Sao vậy?” Chú ý tới ánh mắt của Hermione, Salazar nghiêng đầu.


“Cậu đọc cái này?” Hermione khó tin chỉ vào mặt bìa, với cô, quyển tạp chí này chỉ toàn nói hưu nói vượn.

“Viết cũng không tệ lắm.” Salazar đánh giá đúng trọng tâm.

Mấy đứa nhỏ cũng hết chỗ nói rồi, loại tạp chí này không tệ chỗ nào, bọn họ nhất trí cho rằng Sal là không có gì đọc mới chọn đọc cái này.

Salazar cũng không giải thích, tiếp tục cúi đầu đọc, ngoài mặt nhìn rất hoang đường quái dị, thật ra bên trong đều là sự thật, những sinh vật kì quái kia cũng không phải không tồn tại, tỷ như con trùng khói, ngọn lửa yêu, chẳng qua là rất khó tìm mà thôi, hoặc là nói, ngàn năm trước cũng rất khó tìm thấy những sinh vật này.

…!
Nhóm Harry làm xong bài tập thì trở về phòng ngủ, so với thư viện thì những đứa nhỏ này càng muốn ở trong phòng ngủ tự tiêu khiển.

Salazar thì như mọi khi rất trễ mới rời đi, chờ anh trở về ký túc thì trời đã tối rồi.

Trên hành lang không có một bóng người, Salazar từ từ đi đến trước bức họa, đang chuẩn bị tiến vào thì một bóng đen từ khúc quanh lao đến, định thần lại, là một con chó đen.

Hiển nhiên, chó này cũng không ngờ rằng gặp được học sinh, nó bị hù mà dừng lại.

Salazar nheo mắt lại, Animagi? Animagi này rõ ràng không phải được nuôi như sủng vật, thân thể cao lớn nhưng lại cực kỳ gầy gò, nếu biến thành người thì tuyệt đối là một người tiều tụy, một người trải qua sương gió đáng thương.

Salazar xử lý thông tin cực nhanh, thì ra là vậy, cái hình thái này đúng là có thể trốn khỏi Azkaban.

Salazar chỉ nói một câu, đại cẩu vốn chuẩn bị chạy mất lại đi theo Salazar.

“Chó lang thang? Không có chủ thì theo ta đi.” Salazar như là lẩm bẩm: “Harry và Ron đang rảnh tới phát hoảng.”
Sirius những ngày qua trốn Đông trốn Tây không có mấy ngày thư thái, hắn tìm không thấy tên phản đồ chết tiệt, cũng không có biện pháp nhìn thấy Harry, hắn muốn vào ký túc Gryffindor nhưng bức họa kia cự tuyệt để hắn vào.


Lần này, cậu bé trước mắt quả thực là phúc tinh của hắn, hắn không chỉ có thể vào trong, còn có thể nhìn thấy Harry rồi, đứa con đỡ đầu đáng thương!
…!
Harry và Ron đúng là rảnh đến phát hoảng, bọn họ đang chơi cờ phù thủy.

Thực lực chênh lệch quá nhiều nên chơi cũng không có ý nghĩa.

Harry chơi với Ron sẽ thua thua thua và thua, đổi lại là Ron chơi với Salazar, đến phiên Ron thua thua thua rồi thua.

“Sal, cậu đã về!” Nghe được tiếng mở cửa, Harry đã thua liền ba ván vội vàng đứng lên, cậu không muốn chơi nữa.

So với Salazar, Sirius còn nhanh hơn, hắn vội vàng vọt vào.

“A?!” Đột nhiên một bóng đen xông vào dọa Harry kêu to một tiếng, định thần nhìn lại, nguyên lai là một chó to màu đen, cậu không khỏi liên tưởng tới bóng dáng trong trận đấu ngày đó: “Đây là?” Harry chần chờ nhìn Salazar đang đi vào.

“Một con chó hoang.” Salazar lời ít mà ý nhiều: “Các cậu không phải đang chán ư, vừa lúc giúp các cậu.”
Harry thích vật nuôi, nhất là loại chó lớn, bởi vì khi ôm cảm giác thật ấm áp nhưng cậu cũng không dám nuôi, thứ nhất, cậu chưa từng nuôi qua; thứ hai, nhà Dusley cũng sẽ không để cậu nuôi.

Lúc này, tâm tình Harry lập tức vui vẻ, cậu tiến lên phía trước, thử dò xét đưa tay nhích tới gần đầu chó đen.

Sirius vô cùng tích cực cọ cọ bàn tay của Harry, con đỡ đầu của hắn, hắn rốt cục có thể đến gần!
“Harry, tắm rửa trước rồi chơi.” Salazar vô cùng dứt khoát sai Harry đi tắm cho chó đen, anh cũng không muốn để một Animagi toàn thân bẩn thỉu lăn qua lăn lại trong phòng.

Harry vui vẻ dẫn Sirus vào phòng tắm, Ron cũng đi vào theo, cậu nhỏ cũng thích loại chó to như này, mặc dù hơi gầy nhưng khổ người cũng uy phong.

Hai đứa bé chà bọt xà phòng toàn thân chó to nhưng cũng không thấy nó tỏ ra chán ghét.

Đến khi Sirius ra khỏi phòng tắm, hắn đã nhẹ nhàng khoan khoái nhiều.

Trên bàn có một tảng thịt bò, Harry quay đầu nhìn Salazar đang đọc tạp chí trên giường, Salazar thì liếc qua Sirius.


Harry hiểu được, đây chỉ là chó lang thang, vừa nhìn đã biết không đủ ăn, vẫn là Sal chu đáo.

Cậu lấy tảng thịt xuống, đặt trên mặt đất.

Sirius cũng không khách khí, hắn đã lâu không nhìn thấy thức ăn rồi, ăn hắn như hổ đói, Harry ở một bên nhẹ vuốt ve đầu hắn.

Ron có chút buồn bực, con chó này rõ ràng thích Harry hơn một chút, ăn xong cũng vẫn kề cận chơi cùng Harry, chẳng lẽ động vật cũng có hiệu ứng Chúa Cứu Thế? Cậu nhỏ có chút hoài niệm Scabbers: “Sal…”
Salazar ngẩng đầu, đứa nhỏ này vẫn rất ít nói chuyện với anh.

“Cái kia, con chuột của tớ, Gorril định lúc nào trả lại cho tớ.” Ron thật ra càng muốn hỏi con chuột của cậu đã chết chưa.

Nghe được câu này, Sirius cũng đứng lên, con chuột của Ron, đúng, hắn chính là đến tìm gã, Gorril là ai? Peter ở chỗ của nó?
“Cậu ta còn vài thí nghiệm muốn làm, qua vài ngày nữa đi.” Thấy ánh mắt lo lắng của Ron, Salazar tăng thêm một câu an ủi: “Yên tâm, cậu ta sẽ không đùa chết con chuột của cậu.”
Sẽ không đùa chết, nhưng sẽ chơi gần chết.

Những lời này của Salazar nghe thế nào cũng thấy quỷ dị, Ron như đưa đám cúi đầu, cậu đã không trông cậy vào cái gì.

Harry nhìn hai bên một chút, muốn an ủi Ron mấy câu lại không biết nói thế nào.

Sirius vui vẻ, bất kể Gorril là ai, theo như lời đứa nhỏ tên Sal kia nói, Peter giả làm con chuột hiện tại có lẽ gặp xui xẻo.

Dù sao sớm muộn con chuột này cũng sẽ bị đuổi về, mình chỉ cần ở đây chờ là được.

Chỉ cần mình ở chỗ này, mình đảm bảo sẽ không để bất luận kẻ nào hại tới con đỡ đầu thân ái.

Buổi tối này, Sirius rốt cục ăn uống no nê, ngủ một giấc an ổn, Harry hắn quan tâm vẫn luôn ở bên cạnh.

Tác giả: Salazar có hai đệ tử, một người là Malfoy, một người là Black, cho nên hắn đối xử với người nhà Black vẫn rất tốt ~~~ Cho dù Black này học ở Gryffindor ~~~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.