Hp Trở Về Ma Pháp Giới

Chương 57: Người Trợ Giúp Thần Bí


Bạn đang đọc Hp Trở Về Ma Pháp Giới – Chương 57: Người Trợ Giúp Thần Bí


Đã được bổ sung kiến thức cơ bản về Giám ngục.

Harry vốn muốn đi xem Salazar bọn họ thế nào nhưng Tom kéo cậu lại, vẻ mặt tổ tông y rõ ràng không đúng, lúc này biết điều một chút ở nguyên trong toa là lựa chọn tốt nhất.

Bất quá, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, Tom cẩn thận nhớ lại cả quá trình, y nhớ đến cảnh Godric né tránh Lupin, chẳng lẽ có liên quan đến giáo sư này sao? Đang suy nghĩ, Salazar đẩy cửa đi vào.

“Sal…” Harry mở miệng hỏi lại phát hiện phía sau Salazar không có ai, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài: “Gorril đâu?”
“Đến chỗ Draco.” Salazar ngồi xuống, trả lời đơn giản, giọng nói có chút lãnh.

“Các cậu vừa rồi sao vậy?” Harry tiếp tục hỏi, cậu tiến lại gần Salazar.

“Không có chuyện gì.” Salazar nhích vào trong một chút, rõ ràng không muốn nhiều lời.

“Sal, người cậu có chút lạnh.” Không cần tới quá gần tựa hồ cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh trên người Salazar, Harry ngồi sát vào Salazar, cậu đưa chocolate của mình cho Sal: “Ăn chút chocolate đi.” Harry ngây thơ nghĩ rằng Salazar cũng bị giám ngục hù.

Lạnh? Salazar lúc này mới phát hiện mình có gì không đúng, nhiệt độ cơ thể mình giảm xuống rất nhiều, tâm tình cũng giống như bị ảnh hưởng.

Nhớ lại đoạn đối thoại với Godric, cái loại giọng điệu khiêu khích đó cậu ta đã lâu không dùng.


Đây là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bị giám ngục ảnh hưởng?
Điều này sao có thể, Salazar cau mày, mình luôn không bị giám ngục ảnh hưởng, chính vì thế nên ngàn năm trước anh mới có thể để giám ngục giữ nhà.

Nhưng nếu nguyên nhân quả thật là vì bị giám ngục ảnh hưởng, Salazar nheo mắt nhìn bàn tay lạnh như băng, nhẹ nắm lấy, xem ra lần này đến phiên mình gặp phiền toái.

Sau khi xuống xe, Draco chạy đến cạnh Harry, thì ra Godric đúng là đến toa của cậu, nhưng sau khi đến thì chỉ nằm ngủ trên ghế không nói chuyện với người khác, Draco có chút bận tâm cho nên tới đây thăm dò tình huống, biết được nguyên nhân là do giám ngục đứa bé này cũng yên lòng, lát nữa là tốt rồi.

Năm nay nghi thức phân viện cũng bình thường, chia viện xong hiệu trưởng Dumbledor cũng như năm trước tỏ vẻ hoan nghênh học sinh mới, sau đó giới thiệu giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới – Remus Lupin và giáp sư Chăm sóc sinh vật huyền bí mới – Rubeus Hagrid.

Harry, Ron và Hermione mặc dù xem Hagrid là bạn nhưng thử nghĩ xem người cao lớn này giáo sư, ba người này vẫn không khỏi có chút rung động, không trách được sách giáo khoa lần này lại có thể cắn người.

Cuối cùng, Dumbledor rất nghiêm túc tuyên bố một chuyện: “Trước mắt trường học chúng ta sẽ tiếp đón giám ngục Azkaban, bọn họ tới đây vì nhiệm vụ của Bộ Pháp Thuật.

Bọn họ sẽ gác ở tất cả các cửa ra vào trong trường cho nên bất kể ai cũng không được rời khỏi trường khi chưa được phép.

Giám ngục trời sinh không hiểu được cái gì là thỉnh cầu hay lấy cớ vì vậy thầy cảnh cáo mỗi người các trò không nên cho chúng cơ hội tổn thương các trò với bất kỳ lý do gì.”
Kế tiếp là thời gian ăn tối, thức ăn ở Hogwarts vẫn mỹ vị như thường nhưng có mấy người ăn không thấy vị, tâm tình Snape vô cùng tệ, tên Lupin kia sao lại tới trường, hiệu trưởng rốt cục đang nghĩ gì, với tổ bốn người năm đó, Snape không có chút hảo cảm nào.


Draco lần nữa lo lắng, bạn tốt của cậu – Gorril đến giờ vẫn chưa mở miệng nói chuyện, Harry cũng bị giám ngục ảnh hưởng nhưng đến giờ đã rất bình thường, Gorril rốt cục làm sao vậy.

Harry bên kia rất tốt, Salazar thì không sao rồi, anh từ trước đến giờ vẫn luôn trầm mặc như cũ, Harry không cảm thấy có gì khác thường.

Buổi tối, học sinh Slytherin rất khẩn trường, trong trận khiêu chiến vị trí chủ tịch vốn có hai học sinh muốn khiêu chiến với Godric nhưng tình trạng của Godric rõ ràng khác ngày thường, anh tựa lưng vào ghế, một tay nâng cằm, trên mặt không có nụ cười nào, anh giương mắt quét qua hai đứa nhỏ muốn khiêu chiến, vừa nhìn về phía học sinh xung quanh, rốt cục mở miệng: “Còn ai muốn khiêu chiến thì cùng lên đi, đỡ lãng phí thời gian.”
Snape rốt cục phát hiện Godric có gì không đúng, hắn nghiêng đầu hung hăng nhìn hai học sinh ngu ngốc kia, có cái gì khiến chúng tự tin với năng lực của mình như thế? Godric vừa nói xong hai học sinh này liền ngây dại, các học sinh khác cũng sửng sốt, thực lực của Godric trừ thần chú đoạt hồn trong trận năm ngoái cũng chưa thể hiện cái khác, không như Salazar biểu diễn thực lực mạnh mẽ như vậy cho nên mới có học sinh muốn khiêu chiến.

Hai học sinh liếc mắt nhìn nhau không tự chủ được mà lui về sau một bước, dùng hành động chứng tỏ mình bỏ qua lần khiêu chiến này.

Godric sẽ không để ý, anh đứng lên, không nói gì liền xoay người rời đi, không tiếp tục quan sát trận chiến thủ tịch của năm nhất.

Snape trong lòng nói thầm, vị lão tổ tông này là thế nào, chẳng lẽ là vì chuyện giám ngục tiến vào trường học? Snape có thể nghĩ tới tạm thời cũng chỉ có chuyện này, hắn hiện tại cũng có chuyện phiền lòng, Dumbledor muốn hắn chế Bả Sói cho Lupin, hắn mặc dù không tình nguyện nhưng cũng không thể không giúp.

…!
Bữa sáng hôm sau áp suất của Godric vẫn rất thấp, một người luôn hỉ hả đột nhiên im lặng đúng là chuyện quỷ dị.


Draco lôi kéo bạn tốt, nhẹ giọng hỏi: “Gorril Jean, cậu làm sao vậy?”
“Hả?” Godric quay mặt sang, khẩu khí bình thản: “Không có chuyện gì a.”
Cái này gọi là không có chuyện gì mới lạ, Draco nhìn về phía bàn dài học viện khác, các Slytherin cũng bị cảm xúc của chủ tịch ảnh hưởng, mặc dù bọn họ luôn hy vọng vị chủ tịch này đừng hành đông ngu ngốc như vậy, vốn là bộ dạng thần kinh thô nhưng lần này nghiêm trang như vậy thực quá khủng bố.

Draco lại nhìn về phía bàn dài Gryffindor, mấy người bên kia vẻ mặt thực rất tự nhiên, không có gì dị thường.

Salazar cho tới giờ đều am hiểu che dấu tự nhiên sẽ không lộ ra vẻ dị thường, nếu Godric tức giận, như vậy anh sẽ không đến gần, huống chi anh còn phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề nhỏ của mình, nếu như bị Godric phát hiện thì càng phiền toái.

Cái tên kia mặc dù trì độn nhưng cũng có lúc nhạy cảm đến bất ngờ.

Đang lúc Salazar lâm vào trầm tư, một con cú mèo ném một phong thư đến trước mặt anh.

Anh tự tay cầm thư lên, người nào vừa tựu trường đã gửi thư cho anh? Bì thư màu trắng ở phần người nhận chỉ viết một chữ S thật to, Salazar cảm thấy bên trong phong thư có ma lực dao động nhè nhẹ, bên trong phong thư hẳn là có vật phẩm ma pháp.

Salazar cất thư đi, cho đến khi ăn xong bữa sáng trở lại phòng ngủ anh mới mở thư ra, bên trong chỉ có một cái vòng tay, kiểu cách đơn giản, một màu trắng rất thuần khiết.

Salazar lần này thực sự ngây người, nếu anh phân biệt không nhầm thì đây là vật phẩm bạch ma pháp.

So với vật phẩm Hắc Ma Pháp, vật phẩm bạch ma pháp khó chế luyện hơn nhiều.

Bảo kiếm Godric chính là một vật phẩm bạch ma pháp, thuộc tính chủ yếu là công kích, mà vòng tay tác dụng hẳn là bảo hộ.


Trên vòng tay còn ẩn giấu một chú ngữ, khi đeo lên tay có thể ẩn đi.

Salazar cầm vòng tay, rất rõ ràng vật này là cho anh, nhưng đến tột cùng là người nào?
So với những thứ này, khiến Salazar khiếp sợ chính là người kia làm sao biết tình huống của anh, không thể nào, không thể nào, không một ai biết đến sự kiện kia, cho dù có người nhìn ra cũng không phải là người ở thời này, chẳng lẽ trừ anh và Godric còn có người vượt qua ngàn năm thời không tới đây sao?
Suy tư một hồi hoàn toàn không có đầu mối, Salazar vẫn đeo vòng tay lên, ít nhất mình sẽ không bị giám ngục ảnh hưởng, nếu người kia không muốn lộ thân phận, tạm thời bỏ qua cũng không sao, tối thiểu người kia có vẻ không có ác ý, thậm chí là đang giúp anh.

…!
Đến khi lên lớp buổi sáng, Godric rốt cục khôi phục bộ dáng bình thường.

Đối với thái độ của Salazar, anh hôm qua đúng là rất tức giận, buổi tối lại càng buồn bực ngủ không yên, mặc dù mình đúng là có chút sinh sự từ việc lôi chuyện cũ ra nhưng Salazar có cần vì cái đó mà trở mặt với mình không?
Thời điểm bữa sáng, Godric thật ra đã bình tĩnh hơn nhiều, anh vừa ăn sáng vừa liếc về bàn giáo sư, được rồi, bị giám ngục vẽ ra đoạn trí nhớ kia khiến mình giận chó đánh mèo liền mượn cớ bới móc, mặc dù anh ghét người sói nhưng đây cũng là ngàn năm sau rồi, ngay cả Salazar cũng có thể ngồi cùng một bàn với Muggle ăn cơm, mình cần gì phải so đo nhiều như vậy.

Sau khi nghĩ thông suốt, Godric ném chuyện này ra sau đầu, đây cũng là hình thức ở chung giữa anh và Salazar cho tới nay, ngàn năm trước cũng vậy, hai người gây lộn, nhưng ầm ĩ xong thì cũng rất tự nhiên mà ở chung.

Đời này còn là lần đầu tiên ầm ĩ, chân chính cãi nhau, thật ra cũng không phải đại sự gì.

Thời điểm vào lớp buổi sáng Godric giống như trước bắt chuyện với Salazar, coi như hai người giải hòa.

Tác giả: người thần bí này là ai? Kính thỉnh mong đợi ~~~ ( đáng tiếc trong thời gian ngắn sẽ không lộ tẩy) về phần tại sao Salazar bị giám ngục ảnh hưởng…!cũng sẽ giải thích sau…!hắc hắc ~~~~~~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.