Hp Trở Về Ma Pháp Giới

Chương 51: Vương Miện Không Cánh Mà Bay


Bạn đang đọc Hp Trở Về Ma Pháp Giới – Chương 51: Vương Miện Không Cánh Mà Bay


Dưới sự giúp đỡ của Fawkes, mấy đứa nhỏ thuận lợi rời khỏi mật thất, sau khi ra ngoài phượng hoàng mỹ lệ tiếp tục dẫn đường, Harry chần chờ một chút cũng đi theo, chỉ chốc sau, bọn họ đứng bên ngoài phòng làm việc của giáo sư McGonallgall.

Harry gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra.

Một mảnh mặc nhiên, đột nhiên, một tiếng thét chói tai – “Ginny!”
Nguyên lai là bà Weasley, bà vừa rồi vẫn ngồi khóc trước lò sưởi.

Bà chợt nhảy dựng lên, bước nhanh tới cạnh Ron, đỡ lấy Ginny còn chưa tỉnh lại.

Ông Weasley cũng theo tới đây.

Hiệu trưởng Dumbledor mỉm cười đứng trước lò sưởi, bên cạnh ông chính là giáo sư McGonallgall, bà dùng tay ghìm ngực, từng ngụm từng ngụm thở ra lãnh khí.

Fawkes bay qua bên tai Harry, đậu lên vai Dumbledor.


Draco và Blaise có chút lúng túng rồi, nhất là Draco, cậu lần trước nhìn thấy vợ chồng Weasley là lúc cha cậu và ông Weasley gây lộn ở Hẻm Xéo.

Cậu nhất định là bị xà quái quật cho choáng váng, làm sao lại hồ đồ tới mức đi theo phượng hoàng của hiệu trưởng tới phòng làm việc của viện trưởng Gryffindor chứ?
“Yên tâm, cô bé chỉ ngất thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ tỉnh.” Dumbledor đi tới kiểm tra Ginny một chút, mở miệng trấn an, sau đó nhìn nhóm bốn người Harry.

“Các trò không có chuyện gì là tốt rồi.”
“Chúng tôi về trước.” Không đợi người trong phòng có phản ứng, Draco lôi Blaise chạy, một phòng sư tử, bọn họ lưu lại đây làm gì, hơn nữa cậu cũng không nghĩ rằng chuyến mạo hiểm thiếu chút nữa mất mạng tối nay là chuyện thần kì, nếu cha cậu biết, Draco buồn bã, cậu nhất định sẽ bị chửi.

“Bọn họ?” Ông Weasley có chút kinh ngạc, quan hệ giữa ông và Lucius Malfoy khá ác liệt, đương nhiên sẽ không thích nhóc Malfoy.

“Vâng, Malfoy đã giúp chúng con.” Lần này người nói là Ron, cậu kể lại chuyện Ginny bị vương miện điều khiển, nếu không phải Draco phát hiện vấn đề nằm ở đâu, bọn họ không cứu được Ginny.

Vợ chồng Weasley nhìn nhau một cái cũng rất kinh ngạc.

Giáo sư McGonallgall giờ này mới phát hiện trên người Harry có gì đó không đúng, “Harry, trên người trò có máu?” Vết máu đã khô không dễ thấy, cho nên sau khi vào cửa, mọi người không chú ý.

“Không phải của em, là xà quái.” Harry vội vàng nói lớn, sau đó dường như nhớ ra gì đó, nhìn về phía Dumbledor, “Cái kia, em để quên thanh kiếm thầy mang đến ở mật thất rồi, nó còn ở trên miệng xà quái.” Kiếm là phượng hoàng đưa tới, phượng hoàng là của hiệu trưởng, Harry tự nhiên cho rằng thanh kiếm bạc kia là của Dumbledor.

“Như vậy đi, mọi người đưa Ginny tới bệnh thất đi, tôi cùng Harry lại đến mật thất,” Từ khi nghe được chuyện vương miện, Dumbledor có dự cảm bất thường, vật phẩm Hắc Ma Pháp có thể điều khiển người khác cũng không phải dễ làm.

…!
Xà quái khổng lồ xụi lơ trên mặt đất, đúng là đã chết, Harry đi qua rút thanh kiếm ra, Dumbledor đang tìm kiếm vương miện, kỳ quái chính là, vương miện không cánh mà bay.

Chẳng lẽ còn có người nào khác ở sau lưng điều khiển sao?
Dumbledor lâm vào trầm tư, cho tới nay khiến ông khả nghi chỉ có ba người, người rõ rệt nhất đương nhiên là Tom Riddle, nhưng cả học kỳ này nó biểu hiện rất bình thường, điều duy nhất không bình thường chính là thường xuyên vào bệnh thất; sau đó chính là Gorril Jean, học sinh Muggle này ở Slytherin không chỉ leo lên vị trí chủ tịch, hơn nữa còn chiếm được sự ủng hộ và yêu thích của Slytherin, bọn nhỏ ở ba học viện khác cũng rất thích cậu ta; mà khiến Dumbledor lo lắng nhất chính là Sal Jean, năng lực học tập của cậu bé khiến người ta xấu hổ, gần đây cậu bé lại vào Slytherin phụ đạo cho cấp cao của Slytherin, một học sinh Gryffindor lại được các Slytherin khôn khéo chấp nhận? Dumbledor biết rõ những đứa trẻ quý tộc kia không phải dạng dễ lừa, bọn họ tâm cao khí ngạo sẽ không dễ dàng thừa nhận ngươi nào, huống chi còn là một Gryffindor có huyết thống Muggle.


Sal Jean, biểu hiện của cậu ta so với em trai rất bất đồng, đứa bé này cá tính trầm ổn, trầm mặc ít nói, hỉ nộ không lộ.

Từ góc độ nào đó mà nói thì đứa nhỏ này thâm trầm đến mức đáng sợ, nếu loại bỏ vấn đề huyết thống, so với em trai, nó càng giống một Slytherin.

“Hiệu trưởng Dumbledor?” Harry cắt đứt Dumbledor đang trầm tư, cậu rất nhanh ý thức được cái vương miện kia không thấy, “Cái vương miện kia rõ ràng…”
“Một vài vật phẩm ma pháp có thể tự mình chạy loạn, yên tâm đi Harry, sau này sẽ tìm được.” Dumbledor nói dối, chuyện như vậy không cần để nhóc Harry lo lắng, nhìn Harry, Dumbledor lại nghĩ tới một chuyện khá phiền phức, cả ba học sinh đáng nghi kia lại vừa lúc là bạn tốt của Harry!
“Vâng.” Harry theo Dumbledor trở về, so với chuyện vương miện, cậu còn chuyện khác muốn hỏi, hỏi một vấn khiến cậu khổ sở, “Lúc trước, mọi người vẫn nghĩ em là người thừa kế Slytherin, vì em là biết xà ngữ…”
“Harry, trò không phải xà ngữ giả.” Dumbledor bình tĩnh nói, “Vì Voldermort là xà ngữ giả, y là người thừa kế cuối cùng của Salazar Slytherin.

Nếu thầy không tính sai, thời điểm y lưu lại vết sẹo trên người trò, y đã chuyển dời một chút pháp thuật lên người trò.”
“Nói như vậy, em hẳn là một Slytherin.” Harry cúi đầu, hiện tại Harry cũng không ghét Slytherin nhưng cậu không muốn bị người khác nghĩ là người thừa kế gì đó, cậu cũng không phải kẻ điên tàn bạo như Voldermort, “Ngay cả mũ phân loại cũng nói em mà ở Slytherin sẽ rất ưu tú.”
“Nhưng nó vẫn đặt trò vào Gryffindor, Harry, Salazar Slytherin lựa chọn học sinh rất tỉ mỉ, ông đặc biệt coi trọng rất nhiều yếu tố, xà ngữ giả, túc trí đa mưu, ý trí kiên cường.” Dumbledor nhìn thấy sự lo lắng của Harry, nói: “Trò và Voldermort đều là xà ngữ giả, nhưng trò cùng y bất đồng, trò có thể vì lo lắng cho bạn của mình mà cố gắng đến quên mình, trò có tinh thần trọng nghĩa cùng dũng khí, đây cũng là phẩm chất mà Gryffindor coi trọng.”
Nếu hiện tại để Harry chọn học viện một lần nữa, có lẽ cậu vẫn muốn tới Gryffindor, cậu không thích Slytherin, bị đè nén cùng phần lớn các học sinh từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt cao ngạo.

Thủa nhỏ lớn lên ở nhà dì dượng cậu ở một vài phương diện vốn rất tự ti và nhạy cảm, cho nên trong tiềm thức cậu thích những Gryffindor nhiệt tình, bình dị, gần gũi hơn.

Dĩ nhiên, cậu được phân đến đâu cũng không trọng yếu.


Quan trọng là.., cậu chỉ cần không giống với kẻ điên Voldermort kia, nghe được những lời mà hiệu trưởng Dumbledor nói, tâm tình Harry tốt lên.

Dumbledor cầm thanh kiếm từ tay Harry, sau đó hướng chuôi kiếm về phía Harry, cho cậu nhìn lại, ở gần chuôi kiếm có khắc một cái tên – Godric Gryffindor.

“Đây là kiếm của ông ấy?” Harry kinh ngạc, thì ra đây là đồ của người sáng lập học viện,
“Chỉ có Gryffindor chân chính mới có thể rút nó ra từ cái mũ, nó tượng trưng cho dũng khí.” Dumbledor đơn giản nói hoàn toàn không biết lời mình nói khiến Harry rung động cỡ nào, giết xà quái chính là Harry, như vậy rút bảo kiếm cũng là Harry, đây là cách tư duy sai lầm.

“Cái gì?!” Harry ngây người.

“Tốt lắm, con trai.” Cho rằng Harry ngượng ngùng, Dumbledor vỗ vỗ vai cậu, “Trò nên về phòng nghỉ ngơi, ngày mai còn tham gia yến hội.”
Harry đờ đẫn gật đầu, như thể suy nghĩ gì đó, rời đi, trở về phòng ngủ.

Tác giả: Mong đợi bữa tiệc ngày mai sao ~~~ ha ha ~~~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.