Bạn đang đọc Hp Trở Về Ma Pháp Giới – Chương 46: Cuối Cùng Cũng Xin Lỗi
Giống như chết lặng.
Vẻ mặt giáo sư McGonallgall thoạt đỏ thoạt trắng, đoán chừng là lần đầu tiên bị học sinh trách cứ như vậy, nữ nhân bắt đầu nghiêm túc kiểm điểm, bà phát hiện mình đúng là không hề đứng ở lập trường Slytherin mà suy nghĩ, đứa nhỏ kia nói không sai, bà chỉ nghĩ cho tình trạng của Ron mà không nghĩ tới thương tổn của Slytherin.
Sắc mặt Dumbledor cũng không dễ nhìn, bị nói thành sỉ nhục của Gryffindor cũng không phải chuyện vinh hạnh gì.
Snape thì vẻ mặt đờ đẫn, tựa như cái gì cũng không nghe thấy.
Bà Pomfrey vẫn trầm mặc lúc này mở miệng: “Thật không nghĩ tới một học sinh Muggle lại có thể coi trọng tín ngưỡng của chúng ta như thế, Severus, Slytherin lần này có chủ tịch rất ưu tú a.”
Bà Pomfrey cười cúi đầu nhìn Draco cùng Blaise đang phát ngốc: “Bạn của các trò đi rồi, không qua xem một chút ư, tâm tình cậu ta có vẻ không tốt lắm đâu.”
Phục hồi tinh thần, Draco cùng Blaise gật đầu, xoay người đuổi theo.
Nhìn hai đứa bé ra khỏi cửa, bà Pomfrey chuyển hướng sang những người khác: “Trò Riddle, thân thể trò hẳn là đã không còn chuyện gì, về phần trò, Ron Weasley, trò có thể trở về rồi, ta đây không giúp được trò, hơn nữa làm một Slytherin, ta cũng rất ghét phát ngôn của trò.”
Một đám Weasley tính thêm Harry cùng Hermione toàn bộ u mê, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới bà Pomfrey cũng xuất thân Slytherin.
Đúng vậy, bà Pomfrey là một Slytherin, hơn nữa còn là quý tộc, yêu thích chữa bệnh nên bà ruồng bỏ gia tộc của mình, lựa chọn ở lại Hogwarts làm một bác sĩ, nhưng bà vẫn luôn kiêu ngạo vì là một Slytherin.
Bà Pomfrey lạnh lùng nhìn Ron, bổ sung một câu: “Ta khuyên trò nên xin lỗi cho tốt, phải biết rằng chủ tịch Slytherin nếu thật muốn đối phó trò thì sẽ có năng lực đuổi trò khỏi Hogwarts.” Lời này vừa nói ra, cả Ron lẫn năm Weasley mặt mũi trắng bệch.
“Bà Pomfrey…” Dumbledor mở miệng muốn nói gì đó, lại lập tức bị cắt đứt.
“Slytherin có lẽ đúng là không thích Muggle nhưng bọn họ sẽ thích Gorril Jean.” Dùng ánh mắt khiển trách nhìn Dumbledor, bà Pomfrey lạnh nhạt nói: “Thầy hiệu trưởng, nếu không có chuyện gì mời rời đi, nơi này là bệnh thất không phải phòng hiệu trưởng.
Giáo sư McGonallgall, mời cô cũng trở về đi.”
“Severus…” Dumbledor chuyển hướng sang một vị Slytherin khác.
“Cho dù là viện trưởng Slytherin cũng không có quyền can thiệp yêu cầu của chủ tịch học viện.” Hoàn toàn che miệng lão ong mật lại, Snape ra khỏi bệnh thất, hắn không có hứng chế giải dược cho thằng nhóc Gryffindor ngu ngốc kia.
Bà Pomfrey khí thế cường đại, bệnh thất nhanh chóng trống trơn.
Ron một lần nữa bị mang về kí túc Gryffindor, cả người cậu nhóc ngứa tới mức không ngừng lăn lộn trên giường, mấy đứa nhỏ đứng chung quanh giường ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết nên làm gì bây giờ.
“Chủ tịch học viện lợi hại như vậy sao?” Ginny nhìn Harry, cô lo lắng anh trai bị đuổi khỏi trường.
Harry mờ mịt, cậu nào biết, cũng là bị Harry mạnh mẽ tha tới, Tom Riddle mở miệng: “Chủ tịch học viện là học sinh mạnh nhất ở Slytherin, hắn có quyền ra lệnh cho tất cả Slytherin.” Thủa nhỏ ở cô nhi viện Tom thật ra cũng không quá hiểu cách Slytherin sùng bái Salazar.
Nhưng bà Pomfrey coi như ôn hòa cũng tức giận như vậy, thậm chí đuổi cả Ron khỏi bệnh thất cũng để hiểu rõ một số chuyện.
Tom lần đầu tiên lĩnh ngộ được sự chênh lệch giữa y và Salazar, không chỉ là sức mạnh.
A, Merlin, bọn họ tới giờ cũng không biết thì ra Gorril là lão đại Slytherin a.
Cho nên, mọi người bắt đầu khuyên Ron xin lỗi cho tốt, vốn là cậu nhỏ sai trước, phải chờ tới lúc bị đuổi khỏi trường mới hối hận sao? Đã bị hành hạ tới hết khí lực, Ron nặng nề gật đầu, đứa nhỏ này đã hối hận, thì ra Gorril tức giận lên lại đáng sợ như vậy, ngay cả hiệu trưởng cũng không có biện pháp.
….!
Quay lại để xem Draco và Blaise một chút, hai đứa nhỏ này nhanh chóng đuổi theo Godric, một phát túm được y phục của anh.
“Đợi một chút, Gorril Jean,” Draco có chút lúng túng, mình mấy hôm trước còn nói những lời quá đáng, “Thật xin lỗi, mấy hôm trước tớ….”
“Không có chuyện gì.” Godric cắt đứt lời Draco, anh dùng lực vò rối mái tóc của Draco, “Này coi như là trừng phạt, lần sau có gì nói thẳng ra.”
“A ———” Draco chú trọng nhất vẻ bề ngoài, phát ra tiếng hét thảm, cậu che đầu mình chạy thật nhanh về ký túc Slytherin, Gorril Jean đáng chết!
Godric cười nhìn Blaise đang trợn mắt há hốc mồm, vỗ vỗ vai cậu bé: “Cậu cũng trở về đi thôi, nói Draco đừng để ý như vậy, tớ còn muốn tới hầm chế dược, cũng không đi cùng cậu.”
Godric một lần nữa trở lại hầm, bắt đầu chuẩn bị vạc, chỉ chốc sau Snape đã đến, hắn vẻ mặt phức tạp nhìn thiếu niên, tại sao Godric Gryffindor lại vì học viện Slytherin làm nhiều chuyện như vậy, cái loại khẩu khí này cũng không giống như chán ghét Salazar Slytherin.
“Ngài nghĩ thế nào về Salazar Slytherin?” Nghĩ thế nào, Snape hỏi luôn ra miệng.
“Âm tàn, sắc bén, giết người vô số.” Giọng buồn buồn chuyền tới, Godric cũng không ngẩng đầu, anh tiếp tục bỏ dược liệu vào vạc.
Snape lần nữa trầm mặc, hắn biết người này trước giờ đều nói thật.
Nhưng Snape chỉ chú ý tới nội dung mà hoàn toàn không ý thức được, Godric nói những lời này không có bất kỳ sự chán ghét nào, có chẳng qua cũng là nhàn nhạt đau lòng.
…!
Từ trong hầm bước ra thì trời đã muộn, Godric đẩy cửa phòng ngủ liền phát hiện Salazar đang ngồi trên ghế đọc sách, “Wow, Salazar, thật là khách quý, sao cậu lại chạy tới đây?”
“Phòng ngủ ồn quá,” Buổi tối từ thư viện trở về, Salazar im lặng nhìn phòng ngủ toàn người là người, ai ai cũng dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn anh, “Cậu cần gì phải so đo với một đứa nhỏ.”
Ai có thể nghĩ đến Salazar Slytherin luôn phá lệ tha thứ cho trẻ nhỏ.
“Cũng không thể nói như vậy.” Godric mới không thừa nhận mình nhỏ mọn, “Cậu không thấy học sinh Slytherin bất mãn ngút trời ư, bất quá phải nói, Sala, tôi thật hâm mộ cậu, học viện của cậu vẫn rất tôn kính cậu.”
“Ha hả.” Salazar kiêu ngạo ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ người rất đẹp, “Đó là đương nhiên, học viện của tôi đương nhiên tốt nhất.”
Salazar đứng dậy, vươn tay ra: “Giải dược cho tôi đi, đừng bụng dạ hẹp hòi như vậy, dầu gì cũng là học sinh nhà mình.”
Cũng không nghĩ xem là vì người nào, Godric thầm phỉ báng, vẫn nộp giải dược ra, “Nhớ để nó tới xin lỗi, nếu không các Slytherin cũng không thuận.”
…!
Có Salazar hỗ trợ Ron rất nhanh hồi phục.
Dưới sự thuyết phục của các Weasley, bữa sáng, Ron đi đến bàn Slytherin xin lỗi, chuyện này cho dù đã xong nhưng Ron một đoạn thời gian thật dài vẫn không dám nói chuyện với Godric, anh em sinh đôi vẫn hàng ngày xưng huynh gọi đệ với Godric như bình thường.
Harry và Draco khôi phục như trước, Hermione thì dùng ánh mắt khâm phục nhìn Salazar, vẫn là Sal lợi hại, vừa ra tay đã lấy được thuốc giải.
Về phần Slytherin, bọn họ bắt đầu chân chính thích chủ tịch học viện của mình, bởi vì cậu ta bảo vệ tôn nghiêm của họ.
Tác giả: Sự kiện này cũng kết thúc ~~~ tối thiểu Ron sẽ không nói lung tung nữa ~~~ về phần tu chỉnh quan điểm cực đoan kia ~~~ từ từ sẽ được ~~~
Thật cao hứng vì Godric cuối cùng cũng có được sự yêu thích của Slytherin cấp cao.
Báo trước tập sau: Phụ đạo đặc biệt
~~~~ Nhìn một chút xem Salazar hù dọa học sinh Slytherin thế nào nha ~~~.