Bạn đang đọc Hp Trở Về Ma Pháp Giới – Chương 32: Cái Gọi Là Vương Giả
Snape lần này thật sự cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, đầu tiên là Hắc ma vương đại giá quang lâm tới hầm cho hắn một cái Crucio, sau đó là Sal Jean quật ngã Hắc ma vương.
Mặc dù mình vẫn hoài nghi Sal nhưng dù hoài nghi thế nào cũng chẳng bao giờ nghĩ tới nó sẽ cường hãn như thế!
Tom ngây ngẩn cả người, nói xin lỗi? Nói đùa gì vậy, Hắc ma vương lúc nào phải xin lỗi, xin lỗi! Y há miệng, cái gì cũng không nói thành lời, ánh mắt đối diện đã bắt đầu xen lẫn sát khí, nếu y còn không nói xin lỗi…, y thật sự sẽ bị giết, Tom điên cuồng suy tính, y còn không muốn chết!
“Thật xin lỗi, giáo sư Snape.” Thanh âm có chút run rẩy, Tom buộc mình nói cho hết lời: “Xin ngài tha thứ cho hành động thất lễ của tôi.”
Nếu trước ngày hôm nay có người nói với Snape Hắc ma vương sẽ hướng mình xin lỗi, đánh chết hắn hắn cũng không tin, nhưng hiện tại là cái loại tình huống gì? Quá mức kinh hãi rồi, chẳng lẽ đây là ảo giác do Crucio sinh ra sao?
Snape đờ đẫn gật đầu, ý thức được mình vừa mới nhận lời xin lỗi của Hắc ma vương, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt.
“Rất tốt.” Salazar vươn tay đặt lên trán Tom, nhanh chóng hạ xuống một ma chú.
“Ngài đã làm gì?” Tom hoảng sợ phát hiện ma lực của mình nhanh chóng biến mất, ma lực hiện tại chỉ giống như về ngoài của y, chỉ nhiều như năm mười một tuổi.
“Một lần nữa bắt đầu, nên có bộ dáng của một lần nữa bắt đầu.” Salazar ý bảo y ra ngoài, “Không nên có lần nữa, ngươi tự biết hậu quả.”
Tom lảo đảo đi ra ngoài, đóng cửa hầm.
Tiện tay đóng cửa cũng là lễ tiết, đứa nhỏ này đã biết sợ.
Trong hầm chỉ còn Salazar cùng Snape và một mảnh trầm mặc.
Salazar không nói gì, đi thẳng tới cạnh bàn ngồi xuống, kia là vị trí của anh – chuyên dùng cho cấm túc.
Trên bàn đặt một thùng lớn đầy sên, đây cũng là Snape tỉ mỉ chuẩn bị, tối nay chủ để cấm túc chính là cắt xong sên râu.
Salazar giống như bình thường, không nói tiếng nào bắt đầu xử lý, Snape ở một bên ngẩn người nhìn hình ảnh quỷ dị này, trong lòng sợ hãi, đối phương không nói lời nào, Snape cũng không ngu xuẩn đến mức mở miệng trước, phải biết rằng, ngay cả Hắc ma vương cũng sợ người này.
Hầm luôn an tĩnh, Snape cũng thích cái không khí này, nhưng hiện tại? Nơi này vẫn an tĩnh, Snape ngồi ở vị trí của mình nhưng cái gì cũng làm không nổi nữa, trong lòng lo sợ bất an.
Hắn cầm quyển sách lên đọc, nửa giờ sau mới phát hiện mình cầm sách ngược, thời gian kế tiếp thì bồi hồi không ngừng.
Snape ở trong hầm vượt qua khó khăn chịu đựng hai giờ.
Rốt cục Salazar xử lý xong toàn bộ.
Anh lau sạch tay, đứng lên, chuyển hướng về phía Snape: “Giáo sư Snape, em làm xong.”
“…” Snape mạnh mẽ đứng lên, cổ họng càu nhàu một tiếng.
Những lời này hắn nghe một năm rồi, hết lần này tới lần khác nhưng lần này nghe phá lệ quái dị.
A, Merlin, hắn lại để một người đánh bại Hắc ma vương cắt sên râu cả đêm!
“Severus Snape, tôi có một đề nghị nho nhỏ.” Đổi cách gọi, Salazar cười khẽ nói tiếp: “Thay vì buổi tối phạt tôi cấm túc, không bằng làm chút chuyện có nghĩa hơn, tỷ như cùng em trai tôi học điều chế ma dược thì sao?”
“A?” Thiên tính vạn tính cũng không ngờ là một câu như vậy, Snape kinh ngạc, để hắn cùng Gorril học ma dược?
“Đúng.
Severus.” Salazar ý vị thâm trường nói: “Tôi đảm bảo em trai tôi là người đứng trên đỉnh ma dược, ngài thích ma dược, không phải sao?”
“Đỉnh ma dược…” Snape lẩm bẩm nhắc lại lời Salazar nói…, Snape vẫn biết thằng nhóc kia có thiên phú ma dược, nhưng hắn không nghĩ tới, người kia lại…!
Snape tin lời Sal nói, nếu anh trai có thể quật ngã Hắc ma vương, nói em trai là đại sư ma dược cũng không có gì kì quái.
Nhưng mà bọn họ rốt cục là ai? Tại sao tới Hogwarts? Tại sao lại đưa ra yêu cầu như vậy với hắn?
Xem ra viện trưởng viện mình còn nghi ngờ, Salazar ưng thuận hứa hẹn: “Severus, tôi bảo đảm, chúng tôi tuyệt không có ác ý, ngài có thể yên tâm, chuyện tôi vừa nói ngài có thể suy nghĩ thật kỹ, ngày mai tôi để Gorrol tới tìm ngài.”
…!
Hai giờ trước.
…!
Sau khi ra khỏi hầm, Tom dựa lưng vào vách tường thở dốc, lần này giao phong khiến y mau chóng muốn qua đời.
Merlin a, nói đùa gì vậy, y lại đắc tội lão tổ tông nhà mình.
Tại sao Salazar Slytherin lại ở Hogwarts?!
“Thật chật vật a, Tom” Một thanh âm cắt đứt suy nghĩ của Tom.
Tom cảnh giác ngẩng đầu, là Gorril Jean! Tiểu tử tóc vàng lười nhác tựa vào tường, đang cười hì hì nhìn y.
Người này cũng không đơn giản, anh trai chính là Salazar Slytherin, vậy hắn là ai?
“Uống đi.” Godric đưa một lọ ma dược cho Tom, nhìn y uống xong “Nếu linh hồn ngươi hoàn toàn ổn định sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, một kẻ giết chóc cùng máu tanh chỉ mang đến sợ hãi cho mọi người, Tom Riddle, một vương giả chân chính tuyệt không ngu xuẩn như thế.”
Huyết thống chi phối có lẽ so với ma dược của mình có tính uy hiếp hơn, có thể khiến đứa nhỏ này không còn làm loạn, Godric nhàn nhạt mở miệng: “Tom, ngươi biết ngươi và anh trai ta có chỗ nào bất đồng không?”
Godric nhìn Tom thật lâu, không đợi y trả lời, nói tiếp: “Cậu ấy dạy từng Slytherin như thế nào đạt được sức mạnh, như thế nào đi con đường của mình, như thế nào bảo hộ thứ mình trân quý nhất.
Cậu ấy làm hết thảy vì lợi ích của Slytherin.
Cậu ấy không màng địa vị, danh lợi, cậu ấy quan tâm chỉ có Slytherin, thật lòng đối đãi với những đứa nhỏ kia, cho nên bọn họ tôn trọng cậu ấy, kính ngưỡng cậu ấy, kính yêu cậu ấy hơn nữa theo đuổi cậu ấy.”
Dừng một chút, Godric nói thêm một câu sau cùng: “Cho nên cậu ấy là vua của bọn họ, mà ngươi, không phải.”
Ngươi không phải, cũng không xứng.
Slytherin là bảo bối của Salazar, không phải nô bộc của ngươi.
Vĩnh viễn cũng không phải.
Uống xong ma dược Tom đã khôi phục như cũ, màu mắt cũng trở về màu hồng nhạt: “Ngươi là ai?”
“Ta?” Godric nở một nụ cười thật to: “Ta là em trai của hắn a, bằng không ngươi cho ta là ai đây?”
Godric thật sự không nói láo, kiếp này hắn thật sự là em trai của Sal Jean.
Salazar có một em trai cũng không có gì quá kì quái, điều này có thể nói rõ vì sao người này có thể bắt được vị trí chủ tịch, hắn cũng là cường giả.
Tom mặc dù buồn bực vì sao Salazar lại ở Gryffindor, nhưng chuyện lần này có tra cũng không được gì.
Cứ như vậy, dưới lời nói dối của Godric, Tom chỉ lĩnh hội được một nửa chân tướng, một nửa khác hoa lệ ngã quỵ.
Tác giả: Thật đáng tiếc, Tom chỉ biết được một nửa sự thật ~~~ Càng thêm tiếc nuối chính là, Snape vẫn còn chưa hết trạng thái hoảng sợ…..