Hp Trở Về Ma Pháp Giới

Chương 15: Thu Hoạch Ban Đêm


Bạn đang đọc Hp Trở Về Ma Pháp Giới – Chương 15: Thu Hoạch Ban Đêm


Ban đêm, Salazar đợi đến lúc nhóm Harry ngủ say liền một mình nhẹ nhàng trốn khỏi phòng ngủ.

Anh tự hạ thần chú ẩn thân lên mình, làm người sáng lập học viện, anh hiểu rất rõ quyền hạn của hiệu trưởng ở Hogwarts cho nên cẩn thận một chút mới tốt.

Trên hành lang một mảng đen kịt, bức họa gác cửa cũng đang ngủ, Salazar có thể nhìn trong đêm tương đối tốt, thậm chí một chút huỳnh quang lóe lên anh cũng không cần, thuận lợi đi đến trước cửa phòng ở ngã rẽ lầu bốn.

Cửa không khóa, cánh cửa khép hờ, Salazar có thể ngửi thấy mùi hôi thối nhàn nhạt, mùi của sinh vật nào đó.

Đẩy cửa ra, một con chó ba đầu khổng lồ xông ra trước mặt anh, mùi thối càng nồng, Salazar nhíu mày, tính công kích của chó ba đầu hoang dã thuộc hạng trung bình nhưng trong quá khứ cũng có không ít phù thủy vị thành niên chết dưới mõm loại sinh vật này.

Chó ba đầu cũng ngửi được mùi lạ, nó ngẩng ba cái đầu lớn, mở sáu con mắt, không cần một khắc liền phát hiện có người xâm nhập.

Salazar nhìn chó ba đầu hùng hổ đi tới cạnh mình, xem ra ngàn năm trôi qua, chó ba đầu càng thêm ngu xuẩn rồi, động tác chậm chạp, không có mắt nhìn, hệ số nguy hiểm hôm nay cũng giảm một cấp.

Salazar nghênh đón, đồng thời tản ra áp lực khổng lồ, chó ba đầu dừng lại, trực giác của dã thú khá nhạy cảm, người đối diện nó rất nguy hiểm.


Salazar đi về phía trước một bước, chó ba đầu lùi về phía sau một bước, nó cảm thấy khó thở, ba cái đầu cúi xuống tỏ vẻ nhún nhường cùng với cầu xin tha thứ.

Thế giới dã thú cho tới bây giờ cũng rất đơn thuần, cá lớn nuốt cá bé, người yếu tuyệt đối phục tùng kẻ mạnh.

Nhìn chó ba đầu run rẩy nơm nớp lui qua một bên, lộ ra cánh cửa nó đang canh chừng, Salazar khẽ cười, tung mình xuống, phía dưới là lưới quỷ, thật không thú vị a, lưới quỷ ngàn năm trước đã tồn tại, có lẽ mọi người chưa từng phát hiện nhưng loại thực vật này cho tới bây giờ đều có ý thức của nó, nó khi dễ vật nhỏ yếu, cũng không dám đối địch kẻ mạnh.

Nhận ra người vừa nhảy xuống không phải đối tượng mình có thể đụng tới, lưới quỷ nhanh chóng để Salazar tiến về phía trước.

Thật sự là rườm rà, nhìn căn phòng đầy chìa khóa bay múa, Salazar có chút không nhịn được, phất tay một cái, trực tiếp dùng pháp thuật mở cửa, dùng thuật ẩn thân cao cấp đi qua bàn cờ, về phần suy đoán logic, Salazar lại càng lười nhìn, dễ dàng ngăn cản ngọn lửa màu đen, tiến vào gian phòng cuối cùng.

Đi tới đây, Salazar đã hiểu Dumbledor muốn làm cái gì rồi, nói một chút, mấy trò chơi này dùng để bồi dưỡng năng lực của Harry.

Salazar cũng không quá để ý, năng lực của phù thủy nhỏ hiện tại đúng là cần bồi dưỡng thêm nhiều lắm, nghĩ đến nhóc Harry sau này còn phải chiến đấu, được rồi, lần này hiệu trưởng Dumbledor cảnh cáo coi như làm chút chuyện hình thức, ít nhất ông ta cũng biết lấy cách dạy hiện nay ở trường thì Harry không thể đảm nhận vị trí Chúa Cứu Thế.

Nhà kính ấm áp chỉ tạo ra đóa hoa không chịu được mưa gió đả kích, muốn cho chim ưng bay lượn thì phải đẩy nó tới vách núi.


Làm viện trưởng Slytherin, Salazar bảo đảm an toàn tính mạng cho bọn nhỏ nhưng anh cũng không phản đối bọn nhỏ đối mặt với nguy hiểm, thậm chí còn khích lệ chuyện này, tất cả kỹ xảo chiến đấu chỉ có thể học được trong chiến đấu, chỉ có đối mặt với nguy hiểm, đối mặt với máu tươi, nhớ kỹ đau đớn, nhớ kỹ thương tổn, học sinh của anh mới chân chính trưởng thành, trở thành đại phù thủy không ai địch nổi.

Salazar không hề hứng thú với việc nơi này giấu cái gì, lúc anh chuẩn bị xoay người rời đi, anh thấy một cái gương đặt ở góc phòng, đó là —— Gương ảo ảnh.

Salazar đương nhiên nhận ra tấm gương, thời điểm vừa sáng lập Hogwarts, Rowena mang tới từ gia tộc, nó có thể soi rõ ham muốn dữ dội dội nhất trong sâu thẳm nội tâm một người.

Salazar nhớ được, bọn họ lúc ấy vì tò mò cũng chạy tới tấm gương nhìn qua, Rowena nói nàng nhìn thấy bốn người đang ngồi chung một chỗ uống trà chiều, mà Helga thì nói nàng thấy mình đang đứng trên bục giảng giảng bài cho một đoàn học sinh, Godric lại nói tấm gương đó so với tấm gương bình thường không có gì khác biệt, bởi vì trừ chính cậu ta ra thì tấm gương không phản chiếu điều gì khác, đến bản thân, Salazar nhớ lại, cũng chỉ có hình của mình phản chiếu trong gương, không hơn.

Rowena từng nói qua, chỉ có người vô dục vô cầu mới có thể xem Gương ảo ảnh như tấm gương bình thường mà sử dụng, nếu như vậy anh cũng không thể thông suốt, chính mình vốn là một người lạnh như băng, vô dục vô cầu cũng bình thường, nhưng tên Godric kia là một người tình cảm dạt dào, tại sao cũng vô dục vô cầu?
Ngàn năm trước nghi vấn này đã xuất hiện trong trái tim Salazar, theo anh nghĩ, người giống như Godric hẳn khát cầu đã nhét đầy tấm gương chứ không phải không có gì cả.

Thu hồi thần trí, Salazar nhìn chằm chằm tấm gương ở phía xa, ma xui quỷ khiến, anh từng bước từng bước đến gần tấm gương, cuối cùng đứng lại trước nó.

Mặt kính khổng lồ dựng trước mặt Salazar, Salazar xuất thần nhìn gương, đột nhiên, đôi mắt của anh khẽ mở lớn, hai tay không tự chủ được mà nắm thành quả đấm, thần sắc không thể tin được hiện lên trên mặt Salazar.


Tại sao có thể như vậy? Tại sao hình ảnh trong gương lại thay đổi?
Salazar không tự chủ lui về phía sau, trong gương đã không còn hình ảnh của chính mình mà là Godric trưởng thành! Người đàn ông có mái tóc vàng rực rỡ đang nhìn anh, cười sáng lạn như ánh mặt trời.

Cái này không thể nào! Salazar niệm chú Di hình ảo ảnh nhanh chóng rời khỏi phòng
…!
Bên hồ nước của Hogwarts, gió lạnh khiến Salazar khôi phục vẻ mặt hờ hững, anh không biết tại sao hình ảnh trong gương lại thay đổi, cũng không rõ mình đối với Godric hiện tại là thế nào, nếu nhất thời khó có thể làm rõ, vậy để qua một bên đi, lý trí của Slytherin khuyên anh không nên dây dưa với loại chuyện này.

Salazar hít sâu một hơi, không suy nghĩ chuyện tấm gương nữa, anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm tay xuống mặt hồ, trong miệng lẩm nhẩm một chuỗi ma chú cổ đại, hiện tại anh còn có việc khác cần hoàn thành.

Mặt hồ bình lặng xuất hiện những gợn sóng li ti, qua hồi lâu, một cái đầu rắn cực lớn từ đáy hồ nổi lên, chỉ dựa vào một phần thân thể lộ ra cũng có thể thấy được con rắn này khổng lồ thế nào, thân thể nó sợ rằng cũng to bằng một thân cây trong rừng cấm.

“Aisha” Salazar phát ra thanh âm tê tê, đưa tay sờ đầu rắn: “Đã lâu không gặp.”
“A…Chủ nhân!” Xà yêu vừa tỉnh lại có chút mơ mơ màng màng, nhưng lập tức nhận ra người trước mặt là ai: “Chủ nhân trở lại, Aisha nhớ ngài quá.”
Xà yêu Aisha, từ khi Salazar vừa ra đời liền đi theo anh, là đồng bạn cũng là thú thủ hộ của anh.

“Chủ nhân tới đón Aisha sao?” Aisha mặc dù sống hơn ngàn năm nhưng kể từ khi Salazar mất tích, phần lớn nó đều ngủ say, hiện tại Aisha giống như một cô bé chưa trưởng thành.

“Aisha thật biết điều chờ ở nơi này, Aisha tin tưởng chủ nhân nhất định sẽ trở lại.” Trong giọng nói của Aisha tràn đầy sự ngây thơ.


“Ta có chút chuyện muốn làm, ngươi tạm thời không thể đi theo ta.” Harry cũng biết xà ngữ, mang Aisha theo sẽ dễ dàng bại lộ, Salazar trấn an cô bé: “Ta không thể để người khác biết thân phận của mình, cho nên ngươi trước hết biết điều một chút, sống ở chỗ này.”
“A, nhưng Aisha nhớ chủ nhân a.” Cô nhỏ rất ủy khuất, “Nếu không Aisha biến nhỏ, đi bên chủ nhân.” Aisha không giống xà yêu bình thường, trải qua ngàn năm nên hiện nay n có chút ma pháp của sinh vật huyền bí.

Salazar lắc đầu, quyết định nói rõ mọi chuyện, dù sao tâm trí của Aisha hiện tại chỉ là một đứa nhỏ: “Hiện tại Hogwarts có chút vấn đề, ngươi không thích hợp xuất hiện, hơn nữa nơi này còn có đứa nhỏ biết xà ngữ, ta không hi vọng ngươi bị phát hiện.”
Aisha buồn bực gật đầu, Salazar nói tiếp: “Aisha, ta có chuyện khác muốn ngươi làm, rừng cấm gần đây không quá ổn định, ngươi hỗ trợ ta nhìn một chút, nếu có đứa nhỏ gặp nguy hiểm thì giúp một tay, bất quá cẩn thận một chút kẻo bị phát hiện.”
Rừng cấm gặp phiền toái gì Salazar đương nhiên biết.

Bất quá anh phải chịu trách nhiệm chẳng qua là an toàn của học sinh, về những thứ khác, anh tạm thời không muốn quản, kia không phải cuộc chiến của anh.

Những việc nhỏ này vẫn là giao cho mấy đứa nhỏ kia đi.

Nhìn Aisha lưu luyến không rời một lần nữa trở về đáy hồ, Salazar cũng xoay người rời đi.

Lời tác giả: Salazar có lẽ chán ghét hành động thiên vị của hiệu trưởng, nhưng điều này không khiến hắn phủ nhận mọi việc Dumbledor đã làm.

Trong mắt ta, không có người nào là thập phần hoàn mỹ, cũng không có ai tuyệt đối là nhân vật phản diện, ha hả ~~~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.