Bạn đang đọc Hp Trở Về Ma Pháp Giới – Chương 148: Người Mạnh Liên Thủ
Thần hộ mệnh của Godric cũng không lan rộng bởi vì sáng hôm sau tin tức trên trang nhất Nhật báo tiên tri đã oanh động cả Hogwarts Azkaban vượt ngục, theo báo cáo, Azkaban bị đánh sập một góc, phần lớn Thực Tử Đồ biến mất, bao gồm cả kẻ cuồng Hắc ma vương nhất – Bellatrix Lestrange.
Cảm xúc khủng hoảng tràn ngập mỗi ngóc ngách đại sảnh, Neville nhìn danh sách Thực Tử Đồ vượt ngục mà ngẩn người, nhất là cái tên Bellatrix, chính người đàn bà điên cuồng này đã hại cha mẹ cậu thành ra như hiện tại.
Bàn dài Slytherin một mảnh yên lặng, mỗi học sinh đều cúi đầu ăn, không nói một câu.
Salazar nhìn tờ báo, nói như vậy, Voldemort chính thức bắt đầu hành động?
…!
Sáng nay Dumbledor không tới đại sảnh, ông ở phòng hiệu trưởng thần sắc ngưng trọng đọc tin tức trên báo, chuyện này hoàn toàn không có bất kỳ điềm báo trước nào.
Cửa phòng hiệu trưởng bị đẩy ra, Snape lạnh mặt đi vào.
“Severus.” Dumbledor nghiêm mặt nói: “Anh thấy chuyện này thế nào?”
“Tôi không bị gọi về.” Snape dùng ngữ điệu cứng nhắc trình bày sự thật.
Dumbledor tựa lưng vào ghế tự hỏi, Severus Snape là nhân vật quan trọng trong Thực Tử Đồ, nếu không được triệu hồi, hoặc là đã mất tín nhiệm, hoặc là Voldemort có trợ thủ mới để tin tưởng, đánh cướp Azkaban không phải chuyện đơn giản, Dumbledor cau mày, cá nhân ông thiên về hướng suy luận sau hơn.
“Severus, lần sau thời điểm cậu được triệu hồi, lưu ý bên cạnh hắn có người nào mới không.” Dumbledor phân phó.
Snape nắm chặt tay phía dưới áo chùng, gật đầu.
“Còn có một việc,” Dumbledor khôi phục gương mặt tươi cười thường ngày: “Phiền cậu xem giúp ông già này vết thương nhỏ.”
Dumbledor giơ cánh tay phải vẫn được giấu kín, kể từ khi trở về trường, ông thử trị liệu nhưng hoàn toàn không có hiệu quả, vết bỏng màu đen này sau một buổi tối đã chuyển biến xấu rồi, hiện tại toàn bộ bàn tay phải của ông đã ở trong tình trạng cháy khô, vết thương còn có xu thế lan xuống cánh tay.
Snape cả kinh, hắn chăm chú nhìn vết thương, lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu: “Đây là hắc ma pháp, ông đã làm gì?”
Dumbledor cười khổ: “Gặp phải chút chuyện ngoài ý muốn.”
Trợn mắt nhìn ông già một cái, Snape vùng đũa phép lên thực hiện thần chú kiểm tra cơ bản, đợi tới khi có kết quả kiểm tra, hắn suýt nữa đứng không vững, đây mà là chút chuyện ngoài ý muốn gì, cái này là hắc ma pháp có tốc độ lây lan tổn thương cực nhanh, nó cắn nuốt tính mạng con người, Snape gầm lên: “Ông đã làm cái quỷ gì?”
“Rất tệ sao?” Dumbledor duy trì nụ cười, thương thế có nghiêm trọng không trong lòng ông coi như đã rõ.
“Đúng vậy,” Snape tàn bạo nhìn vẻ mặt tươi cười đáng đánh của đối phương: “Nếu vận khí không tốt, ông sống không quá nửa năm.” Có thể nói tin xấu một cách thẳng thắn như vậy đúng là phong cách của Snape.
“Tôi tin Đại sư ma dược của chúng ta có thể nghĩ biện pháp.” Dumbledor cúi đầu nhìn tay, chẳng qua dò xét vợ chồng Jean một chút, thế mà khiến bản thân bước một chân vào mộ phần…!
“Tôi không phải vạn năng!” Snape nặng nề hừ một tiếng, xoay người rời đi như cơn lốc.
…!
Buổi tối, hầm.
Snape nhanh chóng lật xem các bộ sách và bút ký có liên quan đến phương diện tổn thường do hắc ma pháp, sau đó thất vọng đưa ra một kết luận: hắn không thể chữa khỏi thương thế cho hiệu trưởng, nhiều lắm chỉ có thể kéo dài tính mạng.
Chết tiệt, lão ong mật kia rốt cục đã làm gì mà gặp phải tình cảnh kia?!
Có lẽ người khác không tin nhưng nội tâm Snape thật ra vẫn rất tôn kính vị hiệu trưởng này, cho dù ông đối xử bất công với học viện Slytherin, nhưng dưới tình thế như hiện nay, ông đã làm đủ nhiều.
Snape nghiêng đầu, hắn nhìn về phía Godric đang nấu ma dược, vấn đế mình không giải quyết được không có nghĩa là vị đại nhân này không giải quyết được.
“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.” Godric quấy quấy ma dược, tâm trạng không bình thường của đồ đệ tối nay anh thu hết vào mắt.
“Dumbledor bị trọng thương.” Snape đi thẳng vào vấn đề.
“Hả?” Godric kỳ quái ngẩng đầu, Albus Dumledor là phù thủy xuất thân sư tử viện năng lực xuất sắc, vài ngày trước còn tốt, sao hôm nay đã trọng thương rồi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Ông ta không nói đã xảy ra chuyện gì, bất quá thương thế cũng rất nặng,” Snape nhớ lại: “Tay phải bị đốt trụi, là thương tổn do hắc ma pháp, nghiêm trọng hơn chính là vết thương vẫn đang lan rộng.”
Godric đổ số thuốc vừa nấu xong vào bình, dán nhãn lên, chờ làm xong mọi chuyện, anh tựa vào ghế, nâng cằm lên: “Không ngại để tôi xem trí nhớ của ông chứ, như vậy sẽ trực quan hơn.”
Snape khẽ nhíu mày nhưng vẫn gật đầu.
Một lát sau, sắc mặt Godric lạnh đi vài phần, anh lầm bầm: “Tay cầm đũa phép à…”
“Như thế nào?” Snape hỏi.
“Tạm thời làm gì cũng không chết được.” Godric tùy ý phất tay một cái.
“Tạm thời làm gì?” Snape nghe ra ý tứ sau lời nói của sư phụ, nhưng hắn không rõ tại sao.
“Ông ta đi đến nơi không nên đến, trêu chọc người ông ta không chọc nổi.” Godric dọn dẹp mặt bàn, ngoài miệng vẫn không ngừng: “Ông ta cũng nên vì hành động lỗ mãng của mình mà chịu khổ một chút.”
Snape đoán ra ý tứ những lời này, trầm mặc không nói.
Godric thầm thở dài, khó trách sáng nay anh và Salazar nhận được thư từ nhà gửi tới, nội dung trong thư cũng bình thường, chỉ là hỏi thăm một chút việc học, có điều mama lại dài dòng rồi, nói liên miên dặn dò không ít, cái gì trời lạnh thì mặc thêm áo, ở trường không nên nghịch ngợm, thậm chí còn hỏi lúc nào được nghỉ, khi đấy nhất định phải về nhà một chút.
Ông già này cuối cùng đã nói gì, Godric đại khái có thể đoán được bảy tám phần, thật nhức đầu.
Thật ra thì từ hành động của Dumbledor mà nói, ông già này đủ tinh ý để nắm bắt trọng điểm, đáng để khen ngợi, nhưng cái bàn tay cháy đen kia, đúng là thất bại lớn!
…!
Nếu như nói có ai cực kỳ chú ý tới Dumbledor mà nói…, người đó chính là Gellert Grindewald rồi, Azkaban vượt ngục quy mô lớn, buổi sáng Dumbledor vắng mặt, Gellert nhạy cảm phát hiện có gì đó không đúng, cho nên ông nhanh chóng tìm đến phòng hiệu trưởng.
“Này lão đối thủ của tôi, phiền toái tìm đến ông rồi.” Gellert nghiên người dựa vào tường, mang theo một tia dò xét.
“Gellert…” Dumbledor nheo mắt, dưới tình huống xấu nhất, mình chỉ có thể sống thêm nửa năm, tâm tình ông có chuyển biến lớn, hơn nữa còn liên quan tới người này.
“Không mời tôi ít đồ uống?” Gellert ám hiệu đối phương khác thường.
Dumbledor giơ tay lên, trên bàn lập tức xuất hiện một phần mật ong quen thuộc: “Mời ngồi.”
Gellert không ngồi xuống, ông nhìn chằm chằm đối phương: “Tay trái? Không phải cậu thuận tay phải à.”
Dumbledor sửng sốt, Gellert nhạy cảm vượt ra khỏi dự tính của ông.
“Tay phải của cậu sao vậy?” Geller tiến lên vài bước, đứng lại, trong giọng điệu tỏ rõ khí thế không được phép bỏ qua.
Hiểu bản thân đang đối mặt với người không thể lừa gạt cho qua, Dumbledor bất đắc dĩ lắc đầu: “Bị thương chút thôi”
“Cho tôi nhìn một chút.” Gellert cau mày, ông mới không tin cái gọi là “bị thương chút thôi”
“Không cần, tôi đã tìm người trị liệu rồi.” Dumbledor tiếp tục lắc đầu, ông đột nhiên nhớ tới thời kỳ thiếu niên hai người cùng nhau luyện tập ma pháp, khi đó bất kể người nào không cẩn thận bị thương, đối phương liền cực kỳ khẩn trương, thoáng một cái đã qua nhiều năm như vậy.
Tìm người trị liệu? Vết thương nhỏ mà phải tìm người trị liệu.
Gellert càng cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, ông trực tiếp tiến lên, tóm lấy tay phải đối phương, sau đó sửng sốt.
“Hình như có chút nghiêm trọng.” Dumbledor bị đau cau mày, người đàn ông này chả bao giờ chịu nghe tiếng người.
“Cậu chống lại ai rồi?” Gellert buông tay ra, rốt cục ngồi xuống, là người chuyên nghiên cứu hắc ma pháp, ông rõ ràng ý thức được tính nghiêm trọng của vết thương này – nguy hiểm tính mạng.
Dumbledor nghiêng đầu không để ý tới, rất có tư thái không liên quan đến mình.
“Albus, đến giờ chúng ta tiếp tục giằng co như này sao?” Gellert hạ giọng: “Tôi ra ngoài không phải vì nhìn cậu chết như thế này.”
Gellert có thể kết luận rằng về thương kia tạo thành từ hắc ma pháp ông chưa từng thấy, muốn trị liệu vết thương như vậy, hoặc là một y sư rất lợi hại, nếu không chỉ còn một loại, chính là người thực hiện thần chú có lẽ có cách hóa giải.
“Cậu…” Trong đầu Dumbledor hiện ra câu nói đầu tiên Gellert nói với mình khi bước vào phòng, chẳng lẽ ý của người này là nhắc mình cẩn thận?
Hai người trầm mặc, cứng ngắc.
“Albus, tôi đã sớm không còn ý định thống trị Muggle gì đó,” Gellert gần như thỏa hiệp, tỏ rõ lập trường: “Chẳng lẽ chúng ta không thể lần nữa hợp tác sao? Nếu cuộc chiến này xảy ra, chúng ta nhất định sẽ bị kéo vào.”
Dumbledor cúi đầu, ông hiểu Gellert, người này có thể nói dối bất kỳ ai nhưng với mình thì dù là đối chiến hay làm gì khác, hắn đều thẳng thắn, lời nói của Gellert cũng đủ đáng tin.
Nếu Gellert đã sớm bỏ qua ý tưởng lúc đầu, như vậy, bọn họ vì gì mà vẫn lạnh nhạt nhiều năm như vậy?
Nghĩ nghĩ, Dumbledor cuối cùng cũng chỉ gật đầu một cái, mang theo vài phần khổ sở mà cảm khái: “Chúng ta, vòng luẩn quẩn đã lâu rồi, Gellert.”
“Đúng vậy, bất quá, cũng may còn có thể trở lại điểm xuất phát.”
Albus Dumbledor và Gellert Grindelwald vốn chính là bạn chí cốt, coi như là năm đó vì lý tưởng của bản thân mà mỗi người một đường, thậm chí là đối chiến thì tình hữu nghị giữa hai người vẫn ở đó, hôm nay, một khi tỏ rõ lập trường, hai người rất nhanh đã liên thủ.
Tác giả: Thực tế, chỉ cần Gellert tỏ rõ lập trường với Dumbledor thì hai người đã sớm hòa hảo rồi, nhưng mà, nói thế nào đây, Gellert cũng có kiên trì và kiêu ngạo của bản thân, lần này, lão ong mật bị thương, vừa lúc khiến hai lão đối thủ bỏ qua mọi chuyện, bọn họ coi như cường cường liên thủ thì so với Salazar và Godric vẫn kém một khoảng lớn….