Bạn đang đọc Hp Trở Về Ma Pháp Giới – Chương 145: Thú Một Sừng
Sáng thứ hai, theo lẽ thường mà đi học.
Lúc ăn sáng, Draco nơm nớp lo lắng nhìn cú mèo bay trên đại sảnh, hoàn toàn không quan tâm thức ăn có gì, cậu nghĩ nếu nhận được thư sấm thì làm gì bây giờ? Lúc này, một con ưng bay tới, ném ra một bức thư, là gia huy nhà cậu, may mắn bức thư không có màu đỏ.
Vừa nhìn nội dung, Draco trợn tròn mắt, trong thư không có đề cập bất kỳ điều gì về chuyện của cậu và Hermione, chỉ là chúc mừng cậu hoàn thành trận tranh tài, cũng động viên cậu tiếp tục cố gắng, phần ký tên là tên cha cậu.
“Rất tệ à?” Blaise chú ý tới vẻ mặt Draco không quá bình thường.
“So với tưởng tượng thì tốt hơn nhiều, quá khó tin,” Draco nhướn mày: “Cha mình một chữ cũng không nhắc tới.”
Hai đứa nhỏ liếc nhau một cái, không nói gì.
…!
Buổi sáng là lớp chăm sóc sinh vật huyền bí, các học sinh không hăng hái nổi với lớp này, bởi vì mỗi sinh vật Hagrid giới thiệu không phải thể trạng khổng lồ thì lại có nanh, lần trước còn đem tới một con nhện khổng lồ, hù Ron sợ tới mức mơ thấy ác mộng mấy hôm liền.
Cho nên, bị Ron nhờ vả, Harry bất đắc dĩ tới gặp Hagrid, bóng gió đề nghị buổi học tới có thể giới thiệu sinh vật ôn hòa một chút.
Hargid bị đả kích nghiêm trọng mà tiếp thu đề nghị, hôm nay, bác mang học sinh năm bốn đến bìa rừng cấm, dưới gốc cây là một con thú một sừng xinh đẹp.
Con thú một sừng này rất chói mắt.
Nó bất an dẫm dẫm chân, lắc lắc đầu.
Cách thú một sừng năm thước, dưới một gốc cây khác có hai con thú một sừng non nằm úp sấp.
Con non và con trưởng thành rất khác nhau, bọn chúng màu vàng, nhìn qua còn rất nhỏ, dường như mới sinh không lâu, dùng tay là có thể ôm.
“Đẹp quá!” Hermione nhìn một chút, hai mắt sáng lên.
Những nữ sinh khác cũng lộ vẻ mặt vui mừng, Parvati và Lavender vừa nhìn thấy chúng đã vui như điên, ngay cả Pansy Parkinson cũng không tự chủ được mà tiến tới.
Hagrid khụ một tiếng, bắt đầu nói: “Thú một sừng trưởng thành ghét con trai, thích con gái vuốt ve, nhưng thú non tương đối nhẹ nhàng, không quá chán ghét con trai, cho nên con trai muốn sờ thì có thể dùng đường dụ bọn chúng.”
Chờ đến khi Hagrid gật đầu xong, các nữ sinh như ong vỡ tổ chen lên trước, một phần thì vuốt ve thú một sừng trưởng thành, một phần khác thì ôm thú một sừng non, cho chúng ăn đường.
“Lần đầu thấy nữ sinh học viện chúng ta tích cực như vậy.” Blaise nhỏ giọng nói thầm với Draco.
Draco tâm ngứa, cậu cũng muốn tiến lên nhưng các nữ sinh đang chen một đống: “Nhiều người thật.” Draco oán trách.
Godric nhìn chằm chằm thú một sừng trưởng thành, không phải nhìn nó xinh đẹp đáng yêu như nào mà là nhìn lông trên người nó, đó là nguyên liệu ma dược, rất khó tìm.
“Cậu đi đâu?” Draco liếc thấy phương hướng của bạn tốt không đúng, cậu tóm lấy Gorril.
“Đi trêu thú một sừng a.” Godric cười hì hì, bước nhanh tới.
“…Gorrril…” Hagrid cuống quít muốn ngăn cản, thú một sừng trưởng thành tức giận sẽ đá người đó.
Không đợi Hagrid nói xong, Gorril đã sờ tay tới, anh không chỉ vuốt ve cổ thú một sừng mà còn chà chà mặt.
“Nó không tức giận?” Hagrid mở to mắt, cho dù lúc bác dắt thú một sừng tới cũng không sờ vào nó nhưng thái độ của nó vẫn không quá tốt.
Không chỉ không tức giận, con thú một sừng này còn tiến tới cọ lên người Godric, biểu hiện cực kỳ thân mật.
Toàn bộ ánh mắt đều tập trung về một chỗ, mỗi vẻ mặt đều viết chữ kinh ngạc.
Hermione ôm thú một sừng non, sinh vật đáng yêu này mặc dù không phản đối cô chạm tới nhưng cũng sẽ không chủ động dính lên.
Salazar đứng xa khỏi mọi người, anh biết đây là chuyện gì, thú một sừng là sinh vật ma pháp hệ ánh sáng, mà Godric có huyết thống bạch phù thủy sạch sẽ nhất, đây chính là sức hấp dẫn của bạch phù thủy.
Draco thấy thế cũng tiến tới, vươn tay ra, thế mà thú một sừng lập tức tránh ra, hoàn toàn lạnh lùng.
“Thì ra là chỉ thích Gorril…” Mọi người nhỏ giọng bàn luận, Draco có chút lúng túng bỏ tay xuống.
“Cậu ôm bé con này nè.” Hermione đi tới, chuyển con non cho Draco, coi như là giải vây.
Cô phù thủy nhỏ có khí thế nữ vương này căn bản không để ý tới lời đồn nhảm trong trường, việc muốn làm hay muốn nói như thế nào thì cứ như thế, không kiêng kị điều gì.
Draco đỏ mặt, bất quá rất nhanh đã khôi phục bình thường, cậu nhận lấy con thú nhỏ, lực chú ý rất nhanh đã dời đến con non, thật quá là đáng yêu.
“Giáo sư Hagrid, em có thể lấy chút lông của nó không?” Godric quay đầu hỏi thăm, tay đã từ từ rút ra một cái kéo từ túi áo.
Chung quanh thoáng cái yên tĩnh, Draco trợn trắng mắt, lại có người tùy thân mang kéo!
“Nhưng mà…” Hagrid cà lăm, thú một sừng yêu hòa bình, ghét máu tanh, ngay cả vũ khí cũng cực kỳ thống hận.
Không đợi Hagrid cà lăm xong, Godric đã một kéo đi xuống, sau đó vui vui vẻ vẻ gói kỹ nhét vào túi quần.
“Cảm ơn mày.” Godric thân mật kéo thú một sừng xuống liền xoay người rời đi, sau đó, mọi người trợn mắt há mồm nhìn thú một sừng nổi tiếng lạ người lại nhiệt tình bám theo thanh niên tóc vàng, có điều bước được hai bước thì bị dây thừng giữ lại.
“Nó thực sự thích cậu.” Hermione lên tiếng.
Godric dương dương tự đắc ngẩng đầu lên, một bộ mị lực của bản thân không gì có thể chống đỡ.
“Chuyện này thật khó tin.” Hagrid cảm thán, sau đó bác gọi những học sinh khác: “Các trò cũng đi qua vỗ vỗ nó đi, nam sinh thì vẫn ra chỗ con non thì hơn, không phải ai cũng có vận khí tốt như Gorril đâu.”
Nhanh chóng đến giờ tan học, hầu như tất cả học sinh đều đã tiếp xúc thân mật với thú một sừng, sở dĩ nói “hầu như” là vì Salazar vẫn chỉ đứng ở xa nhìn, không hề có ý định tiến tới gần.
“Sal,” Harry thấy lạ, cậu nhóc vẫy vẫy bạn tốt: “Cậu cũng tới đây sờ con non đi.”
Salazar chần chừ, vẫn đứng bất động, nhẹ lắc đầu.
Harry ôm con non đến trước mặt Salazar, kín đáo đưa cho đối phương: “Nó rất đang yêu.”
Bị buộc ôm thú một sừng non, Salazar có chút cứng ngắc.
Harry giơ viên đường cho thú một sừng.
Con nhỏ không nhúc nhích, cũng không chịu há mồm.
“Ăn no rồi?” Harry nghi ngờ.
Không phải ăn no rồi, là sợ, Salazar có thể cảm nhận được con vật nhỏ trong ngực khẽ phát run, sợ đến động đậy cũng không dám.
Sinh vật ma pháp có thể cảm ứng thuộc tính ma pháp của một phù thủy tốt hơn con người, sinh vật ma pháp có thuộc tinh tự thân thì càng nhạy cảm, người ngoài nhìn vào thì thấy Salazar không khác gì người bình thường, có điều với thú một sừng cực kỳ thuần khiết mà nói thì trên người thiếu niên này tỏa ra khí tức hắc ám cực kỳ nồng đậm.
“Tớ xem nào.” Godric vội vàng ôm thú một sừng đáng thương, vuốt ve trấn an.
Phát ra tiếng nức nở khó có thể nghe rõ, thú nhỏ rốt cục được giải cứu rúc vào ngực Godric.
Godric một tay cầm viên đường trên tay Harry, đưa tới khóe miệng thú nhỏ, còn thì thầm bên tai nó: “Đã không còn chuyện gì rồi…”
Thú nhỏ ăn xong, sau đó rúc vào người Godric không chịu xuống.
Sau khi tan lớp, Hagrid vây quanh Godric hồi lâu, con thú nhỏ này sống chết bám vào người thiếu niên tóc vàng, còn thân mật thè lưỡi liếm liếm mặt thiếu niên, chình là không muốn đi với Hagrid.
Cuối cùng, vẫn là Godric giằng co một hồi mới giật được miếng kẹo da trâu dính người xuống.
…!
Vì chuyện này, buổi trưa Godric còn đi riêng với Salazar, đùa cợt: “Sara, cậu nhìn cậu xem, bắt nạt động vật nhỏ.”
Salazar cau mày, anh liếc đối phương một cái, vì thế anh mới không thích thú một sừng, vừa đến gần đã run lẩy bẩy không dám nhúc nhích, cứ như anh làm gì chúng vậy: “Cậu lần này quá rêu rao.”
Chỉ cần người nào biết tập tính của thú một sừng thì sẽ phát hiện ra sự việc phát sinh trên người Godric không tầm thường tới cỡ nào.
“Có quan hệ gì?” Godric nhún vai, “Andrea với tôi đã sớm nháo quá mức rồi, hai ông già kia cũng không phải ngu ngốc.”
“Hơn nữa,” Godric cười cười: “Thân phận của tôi cũng không dễ điều tra như vậy, sẽ khiến hai ông già phải đi lòng vòng rồi.”
“Còn có, tôi thận cận với thú một sừng, thấy thế nào cũng không giống người nguy hiểm,” Godric khoác móng vuốt lên vai Salazar, không đứng đắn nói; “Nếu ngày nào đó ông già Gellert kia rảnh quá đem Giám ngục tới lớp, vậy cạu tính giải thích việc mình có thể chung sống hòa bình với chúng, thậm chí có thể trao đổi bình thường như thế nào?”
Salazar vượt lên Godric, đẩy tay anh ra, quay đầu rời đi.
Tác giả: Salazar với Godric, thật là một đen một trắng, tục xưng hắc bạch song sát? Cạc cạc, như vậy cũng hơi kỳ hen….