Hp Trở Về Ma Pháp Giới

Chương 107: Cái Tên Bị Hoán Đổi


Bạn đang đọc Hp Trở Về Ma Pháp Giới – Chương 107: Cái Tên Bị Hoán Đổi


Trước mắt bao người, Dumbledor không nói một lời.

Mọi người trong trong đại sảnh đều buồn bực, đây rốt cục là chuyện gì?
Thứ gần tấm da dê nhất chính là mấy U Linh phiêu đãng trên không trung, bọn họ tò mò nhìn qua, trong đó Peeves tốc độ nhanh nhất, nó nhanh chóng đoạt lấy tấm dê trong tay Dumbledor: “Lão già điên đần độn.” Peeves luôn không phân lớn nhỏ, nó đắc ý nhìn nội dung trong tấm da dê, sau đó rất sửng sốt.

“Quá càn rỡ!” Giáo sư Moody khập khiễng tiến lên, vung đũa phép cho Peeves một chú ngữ, tay Peeves buông lỏng, Moody thừa cơ túm lấy tấm da dê, hắn khinh bỉ nhìn u linh một cái, tập trung nhìn vào tấm da dê, hắn nhíu mày, giọng điệu khàn khàn chứa đầy nghi ngờ đọc lên một cái tên: “Draco Malfoy?”
Toàn bộ thầy trò lại quăng ánh mắt về phía bàn dài Slytherin, Dumbledor kinh ngạc cầm tấm da dê trong tay Moody, cái tên trên miếng da dê thật sự là Draco Malfoy? Nói vậy, có người sửa lại tên? Dumbledor nhanh chóng nhìn về phía Peeves, Peeves đã không còn ở trên bầu trời đại sảnh, nó đã bay tới góc bàn dài Slytherin, đang cùng Nam tước đẫm máu nói cái gì đó.

Dumbledor lại nhìn về phía Moody, vừa rồi người này cũng tiếp xúc với tấm da dê, nhưng nhìn vẻ mặt hẳn là không thành vấn đề.

Draco không nghĩ tới là có mình, cậu cũng không quăng tên vào Chiếc cốc lửa.

Cậu ngơ ngác nhìn Godric: “Cậu ném tên tớ vào?”
Godric lắc đầu, chuyện này trở nên quỷ dị rồi, Andrea không cần thiết ném tên Draco vào mới đúng.

“Điều này sao có thể?”

“Dũng sĩ thứ tư?”
Mọi người ồn ào bàn tán, bàn dài Slytherin là một mảnh an tĩnh, so với việc tích cực tranh tài như ba học viện khác, học sinh Slytherin ném tên mình vào cũng không nhiều, bọn họ cho tới giờ đều biết cân nhắc bản thân, sẽ không hồ đồ đặt mình vào hiểm cảnh.

“Nếu vậy,” bất đắc dĩ, Dumbledor mở miệng: “Mời bốn vị dũng sĩ tới gian phòng cách vách đi, mọi người sẽ nhận được hướng dẫn bước đầu.”
Godric kéo Draco vẫn còn chút mờ mịt theo hai vị dũng sĩ đi vào gian phòng nhỏ cách vách, người đi vào sau đó là Karkaroff, Maxime, Crouch và Dumbledor.

“Việc này không công bằng!” Vừa vào cửa, Karkaroff lớn tiếng lên án: “Chẳng lẽ trường chủ nhà có thể có hai dũng sĩ?”
Maxime phu nhân khoác tay lên vai Fluer: “Dumbledor, đây là việc cực kỳ không công bằng.”
Victor Krum đứng thẳng tắp, vẻ mặt lộ sự âm trầm không ai bì nổi.

Rất hiển nhiên, bọn họ cũng không hài lòng với kết quả này.

“Ngài Barty Crouch, ngài cũng cho rằng việc này không thích hợp, đúng không?” Karkaroff chuyển hướng sang Crouch.

“Chúng ta phải tuân thủ luật, luật đã quy định, phàm là người có tên được phun ra từ Chiếc cốc lửa đều phải tham gia cuộc thi Tam pháp thuật.” Crouch nói như chém đinh chặt sắt.

Trong nhất thời, mọi người trong phòng không ai lên tiếng.

Cho dù Hogwarts có hai người dự thi cũng là hai thằng nhóc chưa đầy mười lăm tuổi, nghĩ như vậy cũng xuôi xuôi rất nhiều? Việc đã đến nước này, còn có thể làm gì.

Crouch dừng một cái, lại nói tiếp: “Quay trở lại đề bài, hiện tại tôi xin đưa ra hướng hẫn cho các dũng sĩ, hạng mục đầu tiên khảo nghiệm sự can đảm của mọi người, diễn ra vào ngày 24 tháng 11, hoàn thành hạng mục đầu tiên mới có thể biết hạng mục thứ hai là gì, lần tranh tài này diễn ra trong thời gian dài, các dũng sĩ tham gia không cần thi cuối kỳ.”
“Cứ như vậy được không, Dumbledor?” Crouch quay đầu nhìn về phía hiệu trưởng râu bạc.

“Dumbledor?” Crouch lặp lại một lần.

“A, vâng.” Dumbledor hồi thần, từ khi thấy cái tên đó đến giờ, sự chú ý của ông vẫn khó tập trung vào cuộc thi Tam pháp thuật, trong đầu ông luôn tự hỏi chuyện khác, Salazar Slytherin? Người sáng lập học viện Slytherin, hắc phù thủy tà ác mạnh nhất trong lịch sử đang ở Hogwarts? Cho dù không ở đây, bằng phản ứng của Chiếc cốc lửa, ít nhất cũng có thể kết luận Salazar Slytherin còn sống, đây quả thực là kiểu tin tức gây bùng nổ.

Nếu như người đàn ông kinh khủng kia còn sống, vì sao hắn phải giấu diếm hậu thế? Dumbledor hốt hoảng, mọi chuyện sao lại diễn biến thành thế này!
…!
Trong đại sảnh, mọi người ồn ào rời tiệc trở về túc xá, hôm nay bọn họ đã có đủ chủ đề để bàn tán.


Salazar chưa trở về túc xá mà đến thư viện, hôm nay thư viện cơ hồ không có người, Salazar ngồi vị trí cũ, chỉ chốc sau, Nam tước đẫm máu tiến vào.

“Chuyện gì xảy ra?” Nếu trên miếng giấy da dê chỉ là tên Draco, hiệu trưởng sẽ không có vẻ mặt kinh ngạc như vậy, có gì đó rất kỳ lạ.

Baron cúi người chào: “Viện trưởng, cái kia vốn là tên ngài, không biết sao lại biến thành Draco Malfoy.”
Vốn là tên mình? Salazar trầm tư, phất tay một cái ý bảo Baron có thể rời đi, người biết thân phận của anh không nhiều lắm, Tom sẽ không làm chuyện như vậy, Godric và học sinh của anh cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế, nói cách khác còn có ai đó biết mình ở chỗ này, hoặc là nói thử dò xét xem mình có ở chỗ này hay không.

Dumstrang, nước Đức, Salazar nhớ tới sự kiện Lucius bị tập kích hai năm trước, có liên quan sao?
Đêm đó, trước khi trở về ký túc xá, Salazar đã sửa đổi khế ước của ngọn lửa trong Chiếc cốc lửa, dùng tên Draco thay thế tên mình, tuy nói Chiếc cốc lửa sẽ không nói chuyện nhưng cũng không loại trừ khả năng có người đã kiểm tra đối chiếu mới bắt đầu thay tên.

…!
Moody lắc lư đầu, khập khễnh đi về phòng làm việc của mình.

“Alastor Moody, cái tên này không sai chứ.” Một giọng nam thâm trầm truyền tới từ cầu thang.

Moody dừng lại, tiến về phía người đàn ông, người này là giáo sư hắc ma pháp của Dumstrang – giáo sư Julian Felix: “Giáo sư Felix, không biết có gì muốn làm?” Giọng nói Moody tràn đầy sự khinh bỉ, khàn giọng mà âm trầm.

“Tôi chỉ có chút hiếu kỳ.” Người đàn ông nhích tới gần, cong khóe miệng, nở một nụ cười tà: “Chú ngữ ngài vừa sử dụng với u linh, hình như là hắc ma pháp, quý quốc không cấm sử dụng hắc ma pháp sao?”
“…Ngài nhìn nhầm rồi.” Moody hung hăng nói: “Nước tôi đúng là không hoan nghênh hắc phù thủy, huống chi ngài, giáo sư dạy hắc ma pháp, tốt nhất không nên gây chuyện sinh sự ở chỗ này, nếu không…”
“Nếu không thì thế nào?” Người đàn ông tiếp tục cười, không có nửa điểm sợ hãi, hắn tiến tới bên tai Moody: “Ngươi có thể làm gì ta?”

Một giây sau, Moody nhanh chóng tránh khỏi Felix, hắn móc đũa phép căm tức nhìn người đàn ông trước mặt.

“Đã trễ thế này, tôi nên đi ngủ, ngủ ngon, giáo sư Moody.” Julian rất có lễ phép gật đầu, không nói gì nữa, xoay người rời đi, dường như người vừa khiêu khích không phải là hắn.

Julian chậm rãi đi xuống lầu dưới, còn rất khách khí chào hỏi Andrea khi chạm mặt ở cầu thang: “Giáo sư Gryffindor, thật hân hạnh được gặp cô.”
Andrea khẽ hành lễ, đi sát qua người hắn, cô không thích người đàn ông này, Andrea đi lên cầu thang, nhìn Moody: “Giáo sư Moody, thân thủ vừa nãy của ngài cũng không giống một phù thủy đã nghỉ hưu, thực vô cùng lưu loát đó.”
Moody hừ một tiếng, quay đầu qua một bên.

Andrea ưu nhã đi qua bên cạnh Moody, trong nháy máy ở sát bên người, cô hạ giọng: “Việc này khiến người khác rất dễ sinh nghi nha.”
Nói xong, Andrea cũng rời đi, giáo sư Moody nắm chặt quả đấm, khập khiễng trở về phòng làm việc của hắn, mang theo một thân tức giận.

Tác giả: Giải thích một chút, đặc điểm của Chiếc cốc lửa là ném tên nào vào thì tên đó bay ra ngoài ~~~
P/s: Hai dũng sĩ cuối cùng của Hogwarts là Godric và Draco, hình như không ai đoán trúng a ~~~ ha hả ~~
Chương sau – Hắn không phải là Moody.

Xin mọi người chờ đợi ~~~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.