Đọc truyện [HP Đồng Nhân] Truy Đuổi – Chương 63: Quyển 2 –
Chương 62: Trước cơn bão.
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
Mộng cảnh hỗn độn.
Đầy màu sắc, tiếng ồn như khi đám quỷ con Hogwart tan học, cả đống quỷ lùn đang nhảy múa trong đầu anh.
“Severus, tỉnh tỉnh.” anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Một bà già nào đó đang lải nhải.
Anh mở to mắt.
Màu sắc của trần bệnh thất vẫn trắng lóa mắt như anh quen thuộc từ mười năm trước, hồi đó nhóm đạo tặc cũng không ít lần cho anh vào bệnh thất nằm.
Anh thử cử động thân thể, cảm thấy đầu óc hỗn độn dần khôi phục lại tỉnh táo.
“Severus, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.” Bà Pomfrey đứng cạnh giường, vui vẻ nói “Harry trông cậu suốt một đêm làm tôi cứ lo trò ấy bị anh em Carrow phát hiện, may mà hai kẻ đó chưa bao giờ đến bệnh thất.”
“Har…ry.” Mãi một lúc lâu, Snape mới tìm ra được cái tên này trong đầu mình.
Anh thấy hoảng hốt, cảm giác dường như sự tỉnh táo lúc nãy đã biến mất.
“Bà nói Harry Potter?” giọng nói của anh mơ hồ và nhẹ nhàng, hoàn toàn không phải giọng điệu đầy uy hiếp như bình thường.
“Đúng vậy, không phải Harry này thì còn Harry khác sao?” Pomfrey dùng ánh mắt như thấy được một thứ gì đó kỳ quái mà nhìn Snape “Severus, cậu không sao chứ.” bà hỏi.
“Không, tôi không sao.” Snape kéo áo chùng đen ngồi dậy trên giường: “Tôi muốn nói chuyện với Harry, được chứ?”
Có lẽ vì giọng nói và ngữ khí của Snape thật sự quá lễ phép nên khiến bà Pomfrey hoảng sợ: “A được, tất nhiên là được.”
Snape thấy bà Pomfrey đi ra ngoài, tiếp theo anh nghe được âm thanh xô đẩy và tiếng càu nhàu của Harry, giọng mũi nặng như chưa tỉnh ngủ.
Là những gì anh quen thuộc.
Một chút lưu luyến, một chút dịu dàng.
Rồi anh thấy…
Thiếu niên tóc đen vừa ngáp vừa đi vào phòng, trong mắt tràn đầy vui vẻ.
“Severus, anh không sao.”
Em ấy gọi anh là Severus.
Snape nghĩ “Em ấy sao còn có thể gọi mình như vậy, gọi mình là Severus, vô liêm sỉ, lừa dối, tiểu hỗn đản, khốn nạn hơn thằng cha cả trăm lần.”
Em ấy sẽ không về phe Voldemort.
Đúng vậy, đó là việc sau khi Snape tỉnh lại đã hiểu được.
Bất kể chuyện gì xảy ra, thì Harry Potter cũng không đứng về phe Voldemort. Nhưng chính vì anh hiểu được điểm này nên mới giận dữ hơn nữa, sự tức giận chảy trong từng mạch máu.
Em ấy nghĩ mình là ai vậy?
Rốt cuộc em ấy điên rồi hay Voldemort điên rồi?
Chẳng lẽ em ấy ngốc đến nỗi nghĩ rằng cuối cùng có thể bảo toàn tính mạng thoát khỏi tay Voldemort sao?
Gryffindor chết tiệt, Harry Potter chết tiệt!
“Đợi đã, anh còn rất yếu nên bây giờ không thể đứng dậy.”
Thấy Snape định đứng lên, Harry ngăn cản.
“Suy yếu?” khóe miệng Snape nhếch lên một độ cong kỳ quái “Cậu đang nói ta sao? Cậu Potter?”
“Severus, anh…làm sao vậy?” Harry cẩn thận nói.
“Không, ta không sao.” Snape vùng ra khỏi tay Harry “Từ trước đến giờ ta vẫn tốt, vẫn rất tốt, cậu Potter.”
“Severus…..”
“Chuyện gì?” Snape ngẩng đầu liếc Harry một cái “Cậu Potter muốn nói gì sao?”
“Em…. “
“Nếu không còn gì thì mời cậu ra khỏi đây.”
Harry không hề động đậy đứng đó.
“Ta nói…mời cậu ra khỏi đây, cậu Potter!” Severus cao giọng, Harry chưa từng nghe thấy Snape nói chuyện lớn giọng như thế bao giờ.
Giọng Snape khi nói chuyện luôn mềm nhẹ giống như tiếng rắn tê tê, ngay cả khi đang tức giận thì cũng mang theo ác ý nhẹ nhàng mà nguy hiểm…hoàn toàn không như bây giờ.
“Rất lớn” Harry nghĩ.
Snape bây giờ chắc chắn là rất nguy hiểm, nhưng có gì đó trong người nhắc nhở cậu không thể rời đi, nếu cậu đi khỏi đây thì tất cả sẽ không thể bù đắp lại được.
Thậm chí cậu còn không biết mình đang muốn bù đắp lại cái gì.
“Chẳng lẽ cậu không nghe được lời ta nói sao? Hay vốn từ ngữ của cậu Potter cuối cùng đã thoái hóa đến ngang khỉ đầu chó rồi?”
Khi một người bị sự tức giận chiếm lĩnh đầu óc thì họ luôn dễ dàng nói ra mà không suy nghĩ, Snape đã không còn ý thức được mình đang nói gì. Anh chỉ có thể cảm thấy cần trút ra, cần trút ra tất cả bất mãn, sự lo lắng và cả giận dữ của mình.
Anh muốn làm tổn thương…muốn tổn thương người trước mặt, có lẽ chỉ cần bẻ gẫy chân tay rồi nhốt em ấy lại, thì em ấy sẽ không đi đâu được cả, sẽ không mạo hiểm một cách điên cuồng như vậy. Em ấy chỉ có thể là của anh, hoàn toàn thuộc về anh, thuộc về — mỗi mình anh.
Snape cảm thấy mình điên rồi, cho tới giờ anh vẫn chưa từng cảm thấy nguy ngập như thế. Có lẽ hồi trước khi anh biết Lily có liên quan đến lời tiên tri cũng từng có cảm giác như vậy, nhưng cảm xúc đó đã lâu lắm rồi và cũng kém hơn nhiều so với sự lo lắng đến phát điên lúc này.
Harry Potter.
Anh nghiến răng nghiến lợi.
“Harry Potter.”
Anh mở to mắt.
Anh nhắm hai mắt lại.
“Harry.”
“Ân.” Harry ngồi cạnh giường, hai tay túm chặt ra giường.
“Ta cần bình tĩnh một chút, em ra ngoài trước được không?” Cuối cùng, Harry đứng lên cạnh giường, nghe được lời Severus nói.
Có lẽ vì ngữ khí của đối phương đã bình tĩnh lại nên làm cậu cảm thấy những gì vừa rồi đều là ảo giác, cậu gật đầu rồi rời khỏi bệnh thất: “Nếu có chuyện gì, khi nào anh cũng có thể….” Không, hiện giờ không được. Bất cứ lúc nào cậu cũng có thể bị Tom xâm chiếm thân thể, hoặc bị Voldemort gọi đi.
“Anh có thể để cú mèo tới tìm em.” cuối cùng cậu nói.
“Được.” Snape gật đầu “Có việc thì ta sẽ để cú mèo tới tìm em.”
Harry thở dài, rời khỏi bệnh thất.
Vừa thấy thân ảnh Harry biến mất khỏi bệnh thất là Snape nhanh chóng đứng dậy, bỏ qua cảm giác chóng mặt do động tác quá nhanh, sửa sang lại quần áo rồi đi ra ngoài.
“Severus.” Thấy Snape đi ra, bà Pomfrey trợn mắt “Cậu còn chưa hồi phục.”
“Tôi chắc chắn mình không sao.” Snape kiên trì nói.
Pomfrey lắc lắc đầu, bà biết rõ tính cánh của vị đồng nghiệp này không thể thuyết phục được, đành phải lấy ra mấy lọ độc dược: “Toàn do cậu làm nên cách dùng chắc cậu còn rõ hơn tôi, tạm thời cậu phải nghỉ ngơi, đừng nấu độc dược nữa. Nếu lần sau cậu còn dám xảy ra chuyện gì, thì không cần đến tôi mà Albus và Minerva sẽ nhốt cậu vào bệnh thấy đấy.”
“Tôi biết rồi.” Snape gật đầu, bước ra khỏi bệnh thất.