Đọc truyện [HP Đồng Nhân] Truy Đuổi – Chương 53Quyển 2 –
Chương 52: Cứu thế chủ bị khống chế.
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
Trong động cây bất ngờ lại rất rộng rãi và sáng sủa.
Pháp thuật hoang dã đảm bảo cho ánh sáng không bao giờ tắt, còn ma lực cường đại thì giúp cho không khí trong động mát mẻ.
Một vài dụng cụ thí nghiệm lộn xộn được đặt bên cạnh, Moody đi đến xem xét một chút rồi kết luận: “Là dụng cụ của thuật luyện kim, xem ra Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hình như từng nghiên cứu gì đó trong này.”
“Nơi này có dấu vết thí nghiệm.” giọng Sirius truyền đến từ chỗ khác.
“Thật nhiều sách, tôi còn không biết Voldemort thích học tập thế đấy.” Tonks phủi đi tro bụi trên đống sách, rồi bị chúng làm cho ho khan.
“Những gì cô không biết còn nhiều lắm.” Moody chen vào một câu “Thấy cái này không?” ông chỉ vào một quả cầu.
“Qủa cầu thủy tinh để bói toán?” Tonks nhìn nhìn, nói.
“Không phải.” Sirius xen vào “Tôi nhớ trong chương trình huấn luyện Thần Sáng từng nói qua về thứ này, đây là quả cầu cao cấp dùng để theo dõi và giám thị.”
“Tonks, sao cô vượt qua được chương trình huấn luyện Thần Sáng vậy?” vẻ mặt Sirius bất đắc dĩ.
“Điểm ngụy trang của tôi tương đối cao.” Tonks ra vẻ hiển nhiên.
Ba người còn lại há hốc mồm nhìn Tonks.
Tonks khó hiểu hỏi: “Mấy người sao thế?”
“Không, không sao.” Ba người cùng lắc đầu.
Đợi đến khi ba người lục soát hết phòng một lần xong thì đều nhìn về phía Harry.
Cuối cùng, Sirius vẫn là người mở miệng trước: “Harry, con nói cuốn bút ký ở đâu?”
“Ngay chỗ con đứng.” Harry cười giảo hoạt.
“Cái gì?” ba người nhất thời nhìn nhau “Harry, sao con không nói sớm?”
“Con chỉ muốn để ba người thăm thú phòng Voldemort chút thôi mà.” Harry nhíu mày “Nơi này chẳng phải phản ánh tất cả đặc điểm của Voldemort sao?”
“Đặc điểm của Voldemort?”
“Ngoại trừ một đống rách nát cũ kỹ thì chị chẳng thấy gì khác.” Tonks lắc đầu trả lời.
“Hắn là một kẻ rất biết cố gắng, và còn thật chăm chỉ, thật thông minh.” Sirius thấp giọng “Nên hắn mới trở thành Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.”
“Đúng.” Harry khá vui vẻ mà gật đầu “Nhưng dù sao thì con nghĩ quan trọng nhất không phải ở chỗ hắn rất thông minh hay hắn rất chăm chỉ, rất cố gắng, rất tà ác, giàu tham vọng như thế nào, mà nằm ở……”
“Nằm ở cái gì?”
“Nằm ở bản thân hắn, dù sao chăng nữa cùng chỉ là một người mà thôi.” Harry vuốt tay rồi kết luận.
“Điều đó ai chả biết.” ngữ khí Moody có vẻ hơi tức giận, Tonks sửng sốt vì không rõ Moody rốt cuộc là đang tức giận điều gì.
“Đúng vậy, điều này ai cũng biết.” Harry nhìn về phía Moody “Nhưng ông cũng không thể phủ nhận rằng mọi người thường quên mất điểm này, và nó cũng là nguyên nhân tại sao chúng ta đã lâu không dành được chiến thắng. Trên thế giới này không có huyền thoại, bất kể là Grindelwald, Albus, Voldemort, hay là con.”
“Hãy để những hành động của Voldemort luôn khiến mọi người quên mất điểm này.” Harry cười lạnh, lùi về sau hai bước rồi phát ra âm thanh tê tê.
Mặt đất đột nhiên lõm xuống một cái hố nhỏ không sâu, từ trên nhìn xuống có thể thấy một cuốn bút ký đang lẳng lặng nằm đó.
Tonks hưng phấn tiến lên, muốn thò tay…
“Khoan đã.” Moody ngăn cô lại.
“Sao thế?” Tonks nhìn Moody “Harry đã từng xem qua cuốn bút ký này, chẳng lẽ sẽ có vấn đề gì?”
“Chúng ta không biết điểm then chốt của lời nguyền có phải nằm ở mặt trên của nó không.” Sirius nhìn về phía Harry “Để chú.”
“Sirius.” Harry lắc đầu.
“Chú là cha đỡ đầu của con.” Sirius kiên trì nói.
“Đừng quên chỉ có mỗi con là người từng thực sự cầm nó, Sirius.” Harry rút đũa phép ra “Huống chi chẳng ai nói là muốn dùng tay lấy cuốn bút ký này.”
“……”
Nhìn Sirius sững sờ đứng đó, Harry cười cười ngồi xổm xuống, vươn cái tay rảnh ra – cầm cuốn bút ký.
“Harry!” Sirius vừa rống lên thì đột nhiên thấy vài luồng khí đen từ trong người Harry xông ra “chi lưu” chui vào cuốn vở.
Sắc mặt Harry lập tức trở nên trắng bệch, hai mắt mê mang, người lảo đảo.
“Con không sao chứ Harry.” Sirius ôm con đỡ đầu của mình, lần này tình hình thật không xong.
“Con……” Harry còn chưa kịp trả lời thì khí đen vừa chui vào cuốn vở lại đột nhiên bay ra thẳng về phía Harry, Sirius phóng một cái “Protego” nhưng hoàn toàn không có hiệu quả, chỉ biết trơ mắt nhìn luồng khí đen này chui về trong người cậu.
Rồi…một luồng ánh sáng đỏ xuất hiện.
“Stupefy!”
“Harry, con làm gì thế?” Sirius né được thần chú xem chút nữa bắn trúng, cả kinh kêu lên.
“Sectumsempra!” trả lời Sirius là là ánh mắt lạnh lẽo cùng thần chú có lực sát thương cực lớn của con đỡ đầu.
“Chết tiệt, cậu ta đã bị khống chế.” Moody và Tonks đều tự ếm thêm cho mình “Protego”.
“Stupefy.”
“Petrificus totalus!”
“Colloportus.”
Thần chú như mưa trực tiếp ụp xuống đầu Harry, nhưng thiếu niên lại luôn thoát khỏi từng thần chú một cách thần kỳ, giống như đã sớm được luyện tập cả vạn lần.
Sirius chỉ cảm thấy từng đợt quặn đau trong lòng, tuy từng nghe nói qua nhưng đến giờ phút này, chú mới chợt nhận ra con đỡ đầu của mình đã từng phải trải qua những gì. Rốt cuộc phải là cuộc sống như thế nào, mới có thể khiến một người tránh công kích như cá gặp nước như thế.
Nhưng lúc này không phải ngươi chết thì ta mất mạng, nếu như nói ba người họ còn thủ hạ lưu tình thì rõ ràng Harry đã từng bước ép sát, so sánh hai điều đó với nhau thì có vẻ Harry đã giỏi hơn họ rồi.
“Chết tiệt!” Moody bắt đầu sốt ruột “Imperio.”
“Mad-eye!” Sirius chặn pháp thuật đó lại, giữ đũa phép Moody “Ông cư nhiên dùng lời nguyền không thể tha thứ.”
“Không “Imperio” thì chẳng lẽ cậu hy vọng tôi dùng “Crucio”?” giọng Moody to đến điếc cả tai “Cậu nhìn tình huống bây giờ đi, chúng ta phải ngăn cậu ta lại.”
“Vậy để tôi làm.” Sirius quyết định buông đũa phép của Moody, lưu loát quay lại gào về phía Harry “Imperio.”
Cảm giác thỏa mãn trống rỗng lần thứ hai xâm nhập vào đại não, Harry có thể cảm nhận được sự vui sướng ngọt ngào, nhẹ nhàng này khiến người ta không thể thoát ra, không, cậu có thể thoái khỏi nó, cậu đã từng thoát rất nhiều lần.
“Buông đũa phép.”
Giọng nói quen thuộc.
Nhưng buông đũa phép? Không, cậu sẽ không bỏ xuống.
“Buông đũa phép.”
Thanh âm vẫn tiếp tục.
Nhưng cậu không cần…… cậu không thể…… cậu không thể!
“Con không thể!” Lời nói vừa thốt ra, lời nguyền độc đoán nhanh chóng mất hiệu lực, nhưng……
“Harry?” Lần này là Tonks thận trọng nói.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tạp đã chết có mộc có, gần đây xảy ra chuyện gì thế? Cảm giác chất lượng hành văn giảm xuống, tốc độ sáng tác cũng không thể đi xa hơn.