[HP Đồng Nhân] Truy Đuổi

Chương:3Quyển 1 -


Đọc truyện [HP Đồng Nhân] Truy Đuổi – Chương 13Quyển 1 –

Chương 14: Cơm trưa.

Edit: Huyết Mạc Hoàng

Mùa hè nước Anh cũng không nóng bức như ở các nước khác thuộc Châu Âu, có lẽ là vì bao quanh Vương Quốc Anh là biển rộng, phần lớn thời gian đều có gió thổi qua, nên có thể cảm thụ được cảm giác mát mẻ phần nào.

Mà nhà của Hermione Granger lại nằm ở Luân Đôn, cách đại học Westminster không xa.

Vợ chồng Granger đều là nha sĩ làm việc ở bệnh viện gần nhà, trong hầu hết các ngày làm việc trong tuần thì hai giờ chiều là thời điểm bệnh viện bận rộn nhất, vợ chồng Granger hẳn là đều bận rộn ở bệnh viện. Nhưng mà lúc này nhà Granger, cả ba người trong nhà đều ngồi trên ghế sôpha, hình như đang chờ đợi gì đó.

Rất nhanh, đáp án đã được tiết lộ.

“Leng keng” tiếng chuông cửa vang lên, phu nhân Granger đột nhiên đứng lên, từ từ đi đến mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một người đàn ông trung niên có mái tóc và râu màu nâu đỏ, đối phương tuy là mặc một bộ tây trang với giày da chính cống, nhưng lại để râu dài đến thắt lưng, vô luận như thế nào cũng đều làm cho người ta có cảm giác điên đảo rối loạn.

“Chào bà, xin hỏi đây là nhà Granger phải không? Tôi là giáo sư của Hogwart tới đón con gái ông bà đi mua đồ dùng học tập.” Dumbledore gật đầu chào phu nhân Granger, bộ râu nâu đỏ trên cằm ông lóe lóe lên nhìn khá quỷ dị. (HMH: bình thường ghi là “cụ” nhưng lúc này cụ đang uống dược giảm tuổi nên mình dùng từ “ông” cho phù hợp ^^)

“Nga, xin hỏi tên của ngài là?” phu nhân Granger nhìn người kỳ lạ có chút khác biệt trước mặt, dù sao cũng cảm thấy hơi lo lắng.

“Tôi là Albus Dumbledore, Hiệu Trưởng đương nhiệm của Hogwart.” Dumbledore dừng một chút, lộ ra một nụ cười cổ quái “Bà đừng thấy tôi trẻ mà lầm, thật ra tôi đã sắp 150 tuổi rồi.”

“150 tuổi?” phu nhân Granger kinh ngạc la lên “Phù thủy đều kỳ lạ như vậy sao?”

“Không phải tất cả đều giống nhau, phu nhân.” Dumbledore nhìn nhìn phu nhân Granger đang dùng thân mình chắn lại hơn nửa cái cửa, cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng “Phu nhân, nếu bà không ngại thì để tôi vào nhà rồi nói tiếp được không?”

“Nga, thực xin lỗi, Hiệu Trưởng Dumbledore.” Phu nhân Granger cười để Dumbledore đi vào.

Mà lúc này Hermione Granger_ nữ vương sư tử Gryffindor tương lai_ Tiểu thư vạn sự thông của chúng ta đang ngồi trên ghế sôpha, một mái tóc xoăn nâu cuộn lại thả trên vai, chớp đôi mắt cực kỳ đáng yêu nhìn theo người đang đi vào từ cửa.

“Chào ngài, ngài chính là giáo sư Dumbledore sao?” Hermione nhảy ra khỏi sôpha “Trong thư ngài nói Hogwart là học viện Pháp Thuật duy nhất ở nước Anh có đúng không? Hay nói Hogwart là tốt nhất, nước ngoài có trường học pháp thuật không? Con có thể học giỏi không? Có phải ngài biết rất nhiều pháp thuật không? Chúng ta cần mang theo những gì? “

Cô bé mở miệng ra là nói như pháo liên thanh, làm Dumbledore bị cấm khẩu đến nghiêm nghiêm thực thực.

“Tiểu thư Granger, thầy nghĩ, con không ngại để thầy ngồi xuống trước rồi mới trả lời các câu hỏi con chứ.” Dumbledore cúi đầu từ ái nhìn cô bé, nói.

“Tất nhiên là được ạ.” Hermione cúi đầu, mặt hơi đỏ lên “Thực sự xin lỗi, giáo sư.”


Mà lúc Dumbledore đang lừa gạt tiểu bằng hữu đáng yêu Hermione Granger của chúng ta, một nhân vật chính khác_Severus Snape, lại đang đứng trong tầng hầm ở Spinner”s End, ngao chế ma dược do Chúa tể Hắc ám chỉ định.

Không giống với ma dược thông thường Chúa tể Hắc ám chỉ định, bây giờ Snape đang ngao chế loại ma dược tỏa ra khí tức thánh khiết mà người ta khó có thể tưởng tượng, dường như căn bản là người như Voldemort không thể sử dụng, thậm chí là đụng vào.

Là Tử thần Thực tử duy nhất có thể triệu hồi Thần Hộ Mệnh, Snape cực kỳ hiểu rõ một tâm hồn sa đọa có bao nhiêu bài xích với sự tươi sáng và thánh thiện.

Vậy Voldemort rốt cuộc muốn loại ma dược này cho ai dùng?

Snape vừa lơ đãng bỏ vào ba giọt nước mắt Bạch Kỳ Mã vừa tự hỏi, trong lòng vẫn cảm thấy mình còn thiếu cái gì đó.

Nhưng cụ thể là y đã bỏ lỡ cái gì thì lại nghĩ không ra.

Tiếp theo là máu rồng.

Chất tẩy rửa nhà bếp sao? Snape phát hiện suy nghĩ của bản thân đang ngày càng kỳ quái. (HMH: vãi anh, anh nghĩ sao mà Boss Vol sai anh ngao chế chất tẩy rửa nhà bếp thế =)))

Không không, hẳn là tắm máu rồng có thể cho người ta thân thể bất tử.

Nhưng cái đó đơn giản chỉ cần tắm là được, không cần ma dược.

Như Achilles trong thần thoại Hy Lạp, cả người ông trừ bỏ gót chân đều được tắm qua máu rồng nên mới trở thành mình đồng da sắt, nhưng cuối cùng vị anh hùng thần thoại này lại chết vì gót chân của mình.

Như vậy, rốt cuộc là làm cái gì đây?

Nước mắt Bạch Kỳ Mã được xem là trân bảo thánh khiết nhất thế giới, chỉ có người thực sự được Bạch Kỳ Mã cảm ơn thì mới có được nước mắt của nó, ngay cả Snape thu thập nhiều năm qua cũng chỉ có một bình nhỏ, mà đây còn là dưới tình hình trong rừng Cấm ở Hogwart có rất nhiều Bạch Kỳ Mã nữa đó.

Sự thánh khiết tuyệt đối và sức mạnh cường đại vô địch pha trộn với nhau?

Trong đầu Snape hiện lên một ý niệm, nhưng y nhanh chóng phủ nhận, ngay cả khi hiệu quả mạnh mẽ như thế thì Voldemort cũng không thể sử dụng chút nào.

Vạc ma dược này cũng không khó để chế ra, nhưng lại cần sự tập trung tuyệt đối cùng sự cân bằng Hắc-Bạch ma pháp trong cơ thể thì mới có thể chế tác được.

Hình như loại ma dược này rất quan trọng, cho nên Chúa tể Hắc ám mới đem giao cho mình. Bởi vì nếu giao cho người khác thì đáng lo sao?

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ gõ, còn có tiếng gọi.


“Giáo sư, ngài ở đâu? Nếu xong rồi thì nhớ ra ăn cơm trưa.”

Là Potter.

Snape bĩu môi.

Cho dù đã thừa nhận một vài điểm tốt của Harry, nhưng Snape vẫn không sửa đổi cách xưng hô Harry thay vì Potter như thói quen. Có lẽ chỉ ở những thời điểm đặc biệt y mới gọi là Harry, mà cho đến bây giờ thì tình huống đặc biệt như vậy hình như chỉ mới có hai lần. (HMH: Tình huống đặc biệt a~, *cười đen tối* hí hí)

Bởi vì đối phương mặc dù có điểm tốt, nhưng cậu còn chưa có tư cách để Severus Snape xưng tên, ai bảo cậu là con của James Potter làm chi.

Trong lòng Snape tự thuyết phục mình.

Dường như y hoàn toàn không cảm giác được bản thân đã đổi cách xưng hô với Harry, từ thằng tiểu nhãi con chết tiệt nhà Potter tiến hóa lên thành Potter. (HMH: tiến bộ thấy ớn =.=)

Dù sao đi nữa, thì thế cũng thật đáng mừng mà phải không?

Trong lòng Snape rối rắm rồi tắt lửa, kế tiếp phải để yên vạc ma dược này trong 10 giờ sau đó mới được tiến hành các bước tiếp theo.

Mà y đã có thể ngửi thấy được mùi hương ngoài cửa đang vẫy gọi y.

Hôm nay cơm trưa là hành tây chiên thơm phức, canh thịt bò, còn có xúc xích nướng kiểu Anh, bánh mì và salát trộn với dầu ô-liu, cùng với một ít cà chua cuộn thịt xông khói. (HMH: ed đoạn này trong tình trạng bụng đang biểu tình ầm ĩ T^T)

Mà đối với Harry đang ngồi trên ghế tùy ý vẫy đũa phép chỉ huy bát đĩa khiêu vũ trên bàn, Snape chỉ hừ lạnh một tiếng mà không nói gì.

Xem ra là không để tốn thời gian, trong việc sử dụng tốt thời cơ cuối cùng trước khi khai giảng làm quen với đũa phép mới?

Không biết cây đũa phép cũ của cậu ta đi đâu rồi, Snape nhìn đũa phép màu trắng trên tay Harry mà nghĩ.

“Giáo sư, ngài đã đến rồi.” Harry có chút cảm giác mà quay đầu lại, liếc mắt một cái liền thấy áo chùng của Snape.

“Cơm trưa.” Cuối cùng, Harry vẫy đũa phép một cái, một tách cà phê nóng rớt xuống trước mặt Snape.

“Ân.” Snape ngồi xuống, cầm lấy dao nĩa nếm một miếng “Cực kỳ thịnh soạn.”

Qua vài giây, bổ sung thêm một câu “…và ngon miệng.”


Rồi y thấy Harry cười.

Đó không phải vẻ mặt y thường nhìn thấy ở Harry bây giờ, không, có lẽ đã lâu lắm rồi y không được thấy biểu tình này trên mặt Harry.

Một nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Mà không phải nụ cười bất đắc dĩ, bi thương, thậm chí là có chút vặn vẹo như kiểu ban tặng. (HMH: Chỗ này cũng hơn xoắn một chút, mình nghĩ là nụ cười như kiểu người khác cần nên mình phải cười ak ^^)

Dù sao đi chăng nữa thì điều này cũng đáng để người ta vui mừng.

Snape có thể cảm giác được lòng mình đang vui vẻ trở lại.

Thật sự là bất thường.

Rồi y nhìn về phía Harry mở miệng “Cậu không uống sao?”

“Không, tất nhiên.” Harry để cho cái ghế của mình trượt đến trước bàn, tốt lắm, không bị nghiêng, lực khống chế ma lực của cậu đã tiến bộ rồi.

“Ngài thích cà phê sao?” Có lẽ không khí trên bàn cơm hơi nặng nề nên Harry bắt đầu mở miệng.

“Cũng không tệ lắm.” Snape xiên một miếng cà chua cuộn thịt xông khói “Bất quá ta càng thích rượu Rum hoặc rượu Vang đỏ, lúc tâm tình không tốt thì rượu Gin cũng là sự lựa chọn không tồi.”

Harry há to miệng.

“Sao vậy?” Snape buông cái nĩa đang muốn đưa lên miệng, toàn bộ miệng há thành hình chữa O.

“Giáo sư.”

“Ân?”

“Tôi chưa bao giờ biết hóa ra ngài là một sâu rượu.”

……

“Harry Potter!” Snape hung hăng liếc xéo Harry một cái “Mời cậu ngậm mỏ lại khi đang ăn cơm!”

Harry mỉm cười, không để ý.

Bất quá cậu cũng không định nháo Snape nữa.

Không ai ngốc đến nỗi đi chọc giận một con dơi đang phẫn nộ.


Thế là Harry nghĩ tới lúc rời giường sáng nay.

Kia vốn chỉ là một tai nạn, giống như những lần cậu tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng mỗi ngày mấy năm nay.

Thế nhưng kỳ lạ là, lúc mở mắt cả người cậu cư nhiên có thể cảm thấy được cảm giác thõa mãn và lười biếng chỉ có thể nhận được sau một giấc ngủ chất lượng cao.

Không thể tin được.

Cậu dường như còn có thể cảm nhận được sự ấm áp xen kẽ với lạnh giá đã cầm tay cậu đêm qua. Mặc dù đối lập nhưng lại dịu dàng và trầm lặng.

Rồi cậu cảm thấy trong tay mình đang cầm một vật gì đó.

Mảnh vạt áo màu đen, mà nhìn chất liệu và mùi hương, không hề nghi ngờ là thuộc về Snape trường kỳ ở hầm và tiếp xúc với ma dược.

Vậy người đêm qua hiển nhiên cũng không phải ảo giác, đó là người luôn dùng vẻ mặt căm hận và khinh bỉ để nhìn mình_giáo sư Snape.

Sự ôn nhu khác thường.

Sự thỏa mãn khác thường.

Giống như một trưởng bối, lại giống như một tình nhân.

“Nga.” Harry thấp giọng rên rỉ một tiếng.

“Xảy ra chuyện gì?” Snape ở đối diện khó hiểu ngẩng đầu, y không hề nghĩ tới một câu của mình cư nhiên thật sự có thể làm cho tiểu quỷ kia im lặng. Y vốn chỉ là ôm thái độ trào phúng, để đối mặt với một vài chuyện liên quan tới người đối diện mà chính y cũng không dám thừa nhận.

“Không.” Harry đột nhiên ngước mặt lên, lấy một ít đồ ăn nhét vào miệng, trả lời “Không có chuyện gì thưa giáo sư.”

Tôi chỉ mới phát hiện ra tôi rơi vào một tình yêu bất hạnh a~.

Trong lòng cậu phi thường khinh bỉ bản thân thêm một câu… vì một tên hỗn đản a~.

“Cậu thật sự không có việc gì.” Hiển nhiên, vẻ mặt Snape không biết sao lại có chút kỳ dị, rồi sau đó cậu nhận được một cái chế giễu “Thế thì ngài Potter có thể nói cho ta biết, vì sao ngài lại muốn nhét cái giẻ lau bàn vào miệng mình không?”

“?” Harry phun mạnh cái giẻ lau trong miệng ra, phi phi hai tiếng, phóng cho cái ly bên cạnh một cái “Aquamenti”. (HMH: cái này bên gốc tiếng Hán việt là “Thanh tuyền như nước”, mình nghĩ là 1 kiểu thần chú tạo ra nước nên dùng thần chú Tiếng Anh này, không biết đúng với ý tác giả không nữa ỘvỘ)

Rồi cậu cảm giác được ánh mắt chăm chú của Snape nhìn mình, mỉm cười ngẩng đầu.

“Cám ơn ngài, giáo sư.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Rạng sáng hôm nay cuối cùng tôi cũng hoàn thành nội dung của ngày hôm trước, văn còn kẹt lại rất nhiều, tha thứ cho ta đi. Hôm nay vẫn còn nữa……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.