Đọc truyện [HP Đồng Nhân] Trở Về Quá Khứ – Chương 29: Chia tay
“Con mong papa và daddy sẽ luôn hạnh phúc…”
“Tại sao tên tớ lại xuất hiện? Chẳng lẽ giáo sư cứ thế đồng ý?”
Bàn tay siết chặt tờ giấy run lên, Harry với ánh mắt không thể nào tin nổi nhìn dãy tên trong tờ danh sách. Cái tên mặt rắn chết tiệt kia là muốn lôi cậu xuống nước cùng sao, không được, cậu phải đi hỏi hắn cho ra lẽ.
“Đưa tấm da dê cho tớ!” Hermione vẫn luôn im lặng đứng kế bên đột nhiên mở miệng, giành lấy tờ giấy.
“Không lẽ Voldemort thật sự muốn kéo cậu chết cùng?”
Hermione nhíu mày, cô không quá hiểu rõ về con người Chúa tể Hắc ám nhưng cô biết người đàn ông tàn bạo kia thật sự yêu Harry. Lời nói có thể giả nhưng ánh mắt ấm áp cùng hành động cưng chiều kia tuyệt đối không thể giả được. Vào khoảnh khắc Harry ngã xuống, trong nháy mắt cô hoàn toàn thấy được sự tuyệt vọng cùng hận thù đến đáng sợ trong đôi mắt đỏ rực ấy.
“Cậu nói vậy là sao Mione…” Ron ngơ ngác hỏi, này này sóng não cậu có chút không bắt kịp hai người này rồi.
“Tớ không rõ Ron…” Hermione lắc đầu “Về lý thuyết, nếu như Đoàn kị sĩ Walpugris làm ra chuyện gì phạm pháp dù Harry không có tham gia nhưng chỉ cần tên cậu ấy còn nằm trong danh sách thì lúc xét xử Harry vẫn có tội.”
“Cái gì cơ?” Ron mở to mắt kinh ngạc “Vậy phải làm sao?”
“Thật ra Harry vẫn có thể tránh tội chỉ cần giáo sư Dumbledore bào chữa cho cậu ấy. Nhưng lỡ đâu vào một ngày nào đó, giáo sư có vấn đề gì, tớ không cố ý trù ẻo đâu thì chắc chắn Harry sẽ bị tống vào Azkaban…”
Harry im lặng không nói. Cậu không hiểu Voldemort lúc này đang suy nghĩ gì trong đầu. Cậu biết hắn sẽ không hại cậu nhưng vì cái gì tên cậu lại xuất hiện ở đây.
Hermione nhíu mày, cô đột nhiên túm lấy Ron kế bên vội vã kéo ra ngoài.
“Đừng suy nghĩ nữa Harry, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi! Tớ với Ron có chuyện phải đi trước!”
“Này…này…” Ron chưa kịp phản kháng đã bị nữ vương hung mãnh bịt miệng đẩy đi.
Trên dãy hành lang, Voldemort thong dong ngồi trên băng ghế gỗ. Hắn nhắm mắt yên tĩnh ngồi đó, lúc này gương mặt rắn đáng sợ đã bị thay thế bởi gương mặt điển trai năm 17 tuổi. Chiếc áo choàng đen hoa lệ che kín người, khí chất cao ngạo và lạnh lùng khiến hắn tựa như vị vua đầy quyền lực dù hắn không ngồi trên ngai cũng chẳng đeo vương miện.
Hermione đứng đối diện hắn, phía sau là Ron đang sợ đến điếng người nhưng vẫn cố gắng thẳng lưng tay nắm đũa phép.
“Ôn…anh…là Kẻ…là Voldemort đúng không?” Hermione khựng lại vài giây, sau đó lập tức sửa xưng hô. Muốn nói chuyện được với người kia trước tiên cô phải có dũng khí, và việc đầu tiên là gọi thẳng tên của hắn ra.
“Là ta.” Voldemort mở mắt, không hề ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Hermione.
“Chuyện tấm da dê là sao? Tôi biết anh rất thương Harry, nhưng hành động kia có nghĩa là gì? Anh muốn cậu ấy chết cùng?”
“Cô là Hermione Granger đúng không? Ta đã nghe rất nhiều điều về cô từ Harry. Em ấy luôn khen cô thông minh, vậy cô thử đoán xem tại sao ta làm vậy?” Voldemort chậm rãi nói, hắn luôn thưởng thức những người có đầu óc, hắn muốn xem thử rốt cuộc con nhãi muggle này có gì hay mà Harry cứ nhắc về nó mãi.
Hermione cắn nhẹ môi, cô đứng đó, tim đập thình thịch. Bỗng nhiên cô chợt nghĩ đến điều gì kinh ngạc nhìn hắn.
Người này không muốn kéo Harry xuống nước mà căn bản hắn ta chính là muốn trói Harry lại bên cạnh mình. Tại sao cô có thể quên sự độc chiếm điên cuồng của hắn khi Harry đi về phía cô chứ?
“Xem ra quý cô đây đoán được rồi.” Voldemort đứng dậy. “Quý cô Granger quả thật là một trong những kẻ hiếm hoi khiến ta phải nghĩ lại về lũ muggle ngu xuẩn kia.”
Từ khi sống với Harry, định kiến về Muggle của hắn cũng có chút thay đổi nhưng đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Hermione Granger là một người tài giỏi, cái đầu thông minh của cô đủ dư sức đè bẹp khối tên Tử thần Thực tử ngu ngốc lúc trước của hắn, nếu để con nhóc này tham gia đoàn kị sĩ cũng không đến nỗi tệ. Nhưng cũng phải từ từ, vì hắn vẫn muốn đánh giá con nhãi muggle này nhiều hơn.
“Ta chưa từng nói đoàn kị sĩ của ta sẽ làm việc ác cô Granger.” Voldemort nói một câu như thế rồi bỏ đi.
“Khoan đã,” Hermione lên tiếng “Harry là bạn thân của tôi, tôi mong anh đối xử tốt với cậu ấy. Nếu anh dám làm cậu ấy buồn dù có liều mạng tôi cũng sẽ đánh anh!”
“Đúng thế! Tuy hai đứa tôi không bằng anh nhưng tụi tôi cũng không kém đến mức không thể dụ Harry bỏ anh đâu!” Ron nãy giờ im lặng chợt lên tiếng. Voldemort lạnh lùng liếc mắt khiến Ron lập tức cụp đuôi núp sau Hermione.
“Không cần hai đứa mi nhắc!” Voldemort đặt hai tay sau lưng sau đó lạnh lùng rời đi.
…
Lily ngồi trong phòng sinh hoạt chung, phía sau là Scorpio đang dịu dàng chải mái tóc màu đỏ xinh đẹp của cô. Hắn lấy sợi dây màu cam nhạt từ trong túi áo mình ra, cẩn thận buộc tóc cho Lily. Cô nàng thích thú nhìn mái tóc của mình được thắt lại cực kì đẹp trong gương, quay đầu ra sau cười rạng rỡ giơ ngón cái lên. Scorpio mỉm cười yêu thương hôn nhẹ lên trán cô.
Rivaille đọc sách đối diện, nhìn hình ảnh ngược đãi người độc thân trước mắt, chỉ có thể giật giật khóe môi giả vờ như không thấy. Alex bởi vì quá quen cũng chẳng thèm để ý nữa, tiếp tục chăm chú chơi cờ phù thủy.
“Chúng ta đi thăm papa đi dù sao tối nay chúng ta cũng phải xuất phát rồi.”
“Được đó.” Alex đang chơi cờ cũng ngẩng đầu lên tán thành.
“Vậy thì đi thôi.” Rivaille đóng sách lại đứng lên.
Thời điểm bốn người đến bệnh xá liền nhìn thấy Harry, Ron cùng Hermione đang nói chuyện. Rivaille theo phép lịch sự gõ cửa vài cái rồi chậm rãi tiến vào.
“Papa!” Lily tựa như chú chim nhỏ bay vèo đến bên cạnh Harry cười nói vui vẻ.
“Lily,” Harry vì sự xuất hiện của Lily mà có chút kinh ngạc “Anh nghe Voldemort bảo tụi em tối nay sẽ đi?”
“Đúng thế, tối nay giáo sư Dumbledore cũng sẽ làm một bữa tiệc nhỏ để tiễn tụi con.” Alex ngồi xuống ghế trả lời.
“Vậy mấy đứa đã đi gặp Voldemort chưa?”
“Tối nay sẽ gặp.” Rivaille nhún vai trả lời
“Không biết tối nay, ông ngoại có đến hay không? Tớ có chút muốn gặp ông.” Scorpio chua xót cười
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của mọi người, Lily dành ra mặt giải thích “Vào thời điểm Scorpio năm tuổi, ông Lucius vì thực hiện nhiệm vụ mà qua đời.”
“Nhiệm vụ?” Harry nhíu mày khò hiểu.
“Ông ấy là thành viên của đoàn kị sĩ Walpugris. Trước một ngày sinh nhật của Scorpio, ông cùng giáo sư Snape đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Kết quả hai người bọn họ mang một thân vết thương trở về.” Rivaille thở dài một tiếng “Snape may mắn qua cơn nguy hiểm nhưng ông Lucius thì không.”
Không khí nhất thời trầm xuống, thảo nào Scorpio luôn ở nhà Malfoy trong kì nghỉ đông vừa rồi.
“Được rồi không nói nữa. Hôm nay chúng ta tới đây thăm papa là chính. Đừng khiến mọi chuyện trầm trọng thế chứ!” Lily xua tay cười, nhanh chóng lấy lại tinh thần cho mọi người. cô nàng nhanh chóng lái sang vấn đề khác, khi quay mặt sang nhìn Scorpio liền nháy mắt ra hiệu.
“Cảm ơn em.” Scorpio mấp máy môi
Lily nở nụ cười.
…
Sáu giờ tiệc tối chia tay tại Hogwarts bắt đầu, xung quanh chỉ có một vài học sinh có quan hệ thân thiết với nhóm người Lily mới xuất hiện, những người còn lại nếu không là thành viên Hội Phượng Hoàng thì là người của phe Chúa tể Hắc ám.
“Harry, cậu mới khỏi bệnh, đừng có mà ăn đồ dầu mỡ!”
Hermione uống một ngụm nước thản nhiên cảnh cáo khiến Harry đang đứng nép phía sau lén ăn gà chợt rùng mình. Ron đang ăn khí thế kế bên chỉ có thể đáng thương vỗ vai Harry, sau đó giơ cánh gà lên khí thế gặm một miếng to khiêu khích.
“Ăn uống qua loa như thế, thảo nào em mãi vẫn lùn.” Thanh âm trầm thấp vang lên từ phía sau khiến Harry giật nảy mình quay đầu lại.
Xung quanh bởi vì sự xuất hiện của người kia mà đột nhiên yên tĩnh. Xem ra tin tức Voldemort thay đổi diện mạo không phải là tin đồn, trên sảnh đường người đàn ông kia vừa xuất hiện không khỏi thu hút nhiều ánh nhìn. Đôi mắt đỏ rực, khí thế cao sang cùng quần áo sang trọng càng khiến hắn trở nên chói lòa.
Harry bất chợt cảm nhận có một gì đó lạnh lành lướt trên da, đến khi nhìn lại đã thấy một con rắn nhỏ đu lên vai.
{Harry, ta nhớ mi quá!} Con rắn đó không ai khác chính là Nagini.
{Nagini, sao mi lại đến đây?} Harry kinh ngạc hỏi.
{Tại sao ta lại không thể đến? Mi không hoan nghênh ta sao?} Nagini ủy khuất, hai mắt rưng rưng như muốn khóc.
{Nào có, chẳng qua ta không ngờ Voldemort lại đồng ý dẫn mi theo.} Harry vội vàng phủ nhận dỗ dành.
{Ta cũng khá ngạc nhiên…} Cô nàng cọ cọ vào bên má Harry nhưng chưa được bao lâu đã bị ánh mắt rét lạnh của Voldemort dọa cho chết khiếp, liền lập tức thu mình lại.
{Này có phải mi lại béo lên không? Ta cảm thấy mi có chút nặng hơn lúc trước!}
{Ta không có béo!} Cô nàng rít lên tức giận, sau đó bò xuống một hơi ăn hết cánh gà trong đĩa của Harry.
{Mi! Con rắn béo ú này, trả cánh gà cho ta!} Harry phồng mang trợn má nắm thân con rắn lắc lắc.
Voldemort ngồi trên vị trí dành cho khách quý, mỉm cười nhìn Harry cùng Nagini đùa giỡn phía dưới. Dumbledore kế bên thấy Voldemort như thế không khỏi yên tâm phúc hậu cười.
Bữa tiệc kéo dài gần như đến nửa đêm. Vào lúc chuông điểm mười hai giờ, Voldemort cùng Harry đồng loạt đứng lên đi đến chỗ nhóm Lily.
“Papa tương lai gặp lại!” Lily ôm lấy Harry, khóe mắt đỏ hoe.
“Cảm ơn mấy đứa!” Harry ôm chầm cả ba đứa nhóc, nước mắt đã rơi xuống. Nếu như đám trẻ này không đến đây sợ rằng cả đời cậu cùng Voldemort cũng không thể đến với nhau. Voldemort im lặng không nói nhưng ánh mắt ấm áp kia cũng đủ để người khác biết tâm trạng của hắn như thế nào. Lily đột nhiên ôm Voldemort.
“Mong daddy chăm sóc papa thật tốt!”
Hắn nở nụ cười xoa đầu cô nhóc “Ta biết rồi…”
“Papa, mong người chăm sóc ông ngoại thật tốt!” Scorpio bên kia lo lắng dặn dò Draco.
“Ta biết mà.” Draco vỗ vỗ bả vai Scorpio “Scorpio con phải nhớ, con vĩnh viễn chính là niềm tự hào lớn nhất của nhà Malfoy.”
Rivaille hít một hơi thật sâu, lấy từ trong túi đồng hồ thời gian. Bốn người quay đầu lại nhìn cha mẹ mình lần cuối rồi biến mất trong làn ánh sáng trắng.
Voldemort nhìn đám nhỏ biến mất sau đó cúi người thì thầm vào tai Harry “Ta đi về trước. Ngủ ngon Harry!”
Hắn hôn nhẹ lên trán cậu rồi rời đi.
Nhìn thân ảnh kia biến mất khỏi sảnh đường, Harry bất chợt cười, trong ánh mắt chỉ còn lại sự hạnh phúc, bên tai vẫn vang vọng câu nói của Lily.
Con mong papa và daddy sẽ luôn hạnh phúc…
*30.09.18*