Đọc truyện [HP Đồng Nhân] Trở Về Quá Khứ – Chương 12: Sống lại
“Dark Lord is coming back!”
Bởi vì Harry là người có điểm số cao nhất sau hai vòng thi nên cậu tiến vào mê cung đầu tiên, tiếp theo là Cedric, Viktor và cuối cùng là Fleur.
“Point me!”, cây đũa phép quay một vòng rồi quay về bên phải. Hướng đó là hướng bắc, và nó biết là nó cần phải đi theo hướng tây bắc để đến trung tâm của mê lộ. Điều tốt nhất mà nó có thể làm là đi theo con đường bên trái và khi nào có thể thì quẹo mặt quay trở lại.
Đầu tiên Harry đụng phải một con Quái Tôm Đuôi nổ, cũng may cậu không tốn nhiều thời gian với nó lắm. Kế tiếp cậu gặp phải Ông Kẹ biến thành Giám ngục, Harry lập tức dùng một cái Expecto Patronum. Sau đó cậu liền đụng phải nhền nhện và Nhân sư.
Không biết tại sao cậu càng lúc càng cảm thấy mê cung càng kì quái, dường như có ai đó đang thay đổi đường đi nó vậy.
Và Harry hoàn toàn chắc chắn điều đó khi cậu nhìn thấy Cedric chuẩn bị chạm chiếc cúp với mình biến mất và con đường phía trước thay đổi hình dạng. Do đó chỉ có một mình Harry bị đưa đến làng Hangleton Nhỏ như mong muốn của nhóm Rivaille.
****
Thời điểm Harry mở mắt, cậu liền thấy mình đã ở trong một khu nghĩa trang, toàn thân bị bất động bởi bùa tê liệt. Trước mặt cậu là một cái vạc lớn và Đuôi Trùn đứng kế bên đang nấu cái gì đấy.
“Xương của cha, cho đi vô tình, sẽ hồi phục con!”
Nấm mộ dưới chân Harry nứt toạc ra. Kinh hoàng, Harry ngó theo một luồng bụi mỏng bốc lên theo lời khấn vái của Đuôi Trùn và nhẹ nhàng rơi vô trong vạc. Mặt nước nạm kim cương rít lên và vỡ ra thành những tia lửa văng khắp nơi rồi đổi thành một màu xanh chói lọi, rợn người.
Và bây giờ Đuôi Trùn đang rên rỉ khóc. Hắn rút từ trong áo choàng ra một con dao găn mỏng và dài bằng bạc sáng choang. Hắn vừa nói vừa nức nở, nghẹn ngào:
“Thịt… của kẻ bầy tôi… tự nguyện dâng cho… Chủ nhân… người sẽ hồi sinh.”, hắn xòe bàn tay phải ra trước mặt – bàn tay thiếu một ngón. Tay trái của hắn nắm chặt con dao găm và vung lên.
“M… máu kẻ thù… lấy bằng sức mạnh… mi sẽ… hồi sinh kẻ thù.”
Harry không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ, nhìn Đuôi Trùn khó nhọc bước đến rạch tay của cậu lấy máu đi rồi cho vào cái vạc lớn phía bên kia. Qua làn sương mù trước mặt, cùng với một nỗi khiếp sợ lạnh buốt trào lên trong người, Harry thấy bóng một người đàn ông, cao lớn, xương xẩu, từ trong cái vạc đang hiện dần lên.
“Khoác áo cho ta!”
Giọng nói sắc lạnh vang lên sau màn sương, và Đuôi Trùn, vừa thổn thức vừa rên rỉ, vẫn còn ôm cánh tay cụt, bò tới lượm mấy cái áo choàng đen trên mặt đất lên, đứng dậy, nhón lên và dùng một tay kéo áo choàng lên trên đầu chủ của hắn.
“Harry Potter, kẻ thù của mi, ta Lord Voldemort đã trở lại!”, ánh mắt đỏ rực của hắn nhìn chằm chằm vào Harry tựa như kẻ đi săn khi tìm được con mồi của mình.
Hắn cười lạng lùng bước đến chỗ Đuôi Trùn, ấn ngón tay trỏ trắng nhách lên cái dấu hiệu Hắc ám trên cánh tay gã chuột nhắt kia.
Cái thẹo trên trán Harry lại nhói lên một cơn đau kịch liệt, Đuôi Trùn thốt lên một tiếng tru thảm khốc. Voldemort rút ngón tay ra khỏi cái dấu hiệu trên cánh tay gã và Harry nhìn thấy nó đã hóa đen. Một vẻ thỏa mãn tàn bạo hiện ra trên gương mặt Voldemort, hắn đứng thẳng lưng lên, hất đầu ra sau, trừng mắt nhìn quanh khu nghĩa địa tối đen.
Hắn thì thầm, đôi mắt đỏ long lên quắc nhìn những vì sao, “Bao nhiêu kẻ có đủ can đảm trở lại sau khi cảm nhận được nó? Và bao nhiêu kẻ sẽ đủ ngu dại để mà tránh xa?”
Rivaille đang im lặng quan sát đột nhiên cảm thấy một trận đau rát ở phía cổ tay của mình. Không khí bỗng nhiên tràn ngập tiếng sột soạt của những tấm áo trùm. Giữa các ngôi mộ, đằng sau những cây thủy tùng, trong mọi góc tối, vô số pháp sư đang độn thổ hiện lên. Tất cả bọn chúng đều trùm đầu, đeo mặt nạ. Và từng người một, chúng đi tới. Rivaille cố gắng muốn kiềm chế lại tiếng rên của mình nhưng bởi vì đau đớn mà thất bại.
“Ai ở nơi đó?”, Voldemort hiển nhiên là nghe được thanh âm của Rivaille.
Rivaille biết rõ bây giờ có trốn cũng không thể vì thế bọn họ liền cởi áo choàng tàng hình ra, bại lộ trước nhiều người.
“Rivaille, Alex, Lily!”, Harry mở to hai mắt, hoảng sợ và lo lắng nhìn ba người kia, “Tại sao mấy đứa lại ở đây? Rivaille, cổ tay cậu sao thế, cậu bị thương?”
“Hoá ra là những người bạn tốt của Cứu thế chủ.”, Voldemort mỉa mai và trào phúng nhìn bọn họ, ánh mắt không một tia tình cảm khiến tim họ có chút khó chịu, dù sao họ cũng đã quen thấy ánh mắt yêu thương của daddy mình trong tương lai.
Rivaille buông bàn tay trái xuống, dấu hiệu con rắn lập tức đập vào mắt Voldemort, ngay khi Rivaille ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn đã lập tức biến thành màu đỏ hệt như Voldemort.
Voldemort nhìn dấu hiệu kia hoàn toàn kinh ngạc, hắn nhớ rõ mình chưa từng để lại dấu hiệu này cho bất cứ một đứa trẻ nhỏ tuổi nào. Hơn nữa dấu hiệu này căn bản cũng không phải dấu hiệu Hắc ám.
“Anh Rivaille!”, Alex và Lily vội càng chạy đến.
“Daddy!”
Một từ này lập tức khiến xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
*22.04.18*
Dành tặng cho bạn @CallMeMsYuya2002 và bạn @Sharika1609, những người đã đợi sếp từ những chương đầu tiên