Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 33: Bệnh Chung Của Mấy Gia Tinh


Đọc truyện Hp Đồng Nhân – Snarry Huyết Thống Chiến Tranh – Chương 33: Bệnh Chung Của Mấy Gia Tinh


EDITOR: PARK HOONWOO
BETA-ER: AKKI
– o0o-
Phòng khách, Sirius không ngừng quăng tất cả đồ đạc xuống đất, Lupin cố gắng nhịn lại ý định muốn đấm một quyền vào mặt Cornelius Fudge, cuối cùng vẫn là Dumbledore ngăn chặn tất cả hành vi trút giận của Sirius lại.

“Cornelius, tôi tin tưởng Peter có thông qua thẩm vấn hay không, thì chuyện Sirius vô tội là chuyện không thể nghi ngờ, cho nên tôi mong ngày mai tất cả báo sẽ đăng tin trả lại sự trong sạch cho Sirius.” Dumbledore nghiêm túc nhìn chằm chằm Fudge đang vẫn không ngừng tay lau mồ hôi.

“Đương nhiên, đây là đương nhiên.” Fudge cuống quít gật đầu.

“Cùng với, tôi hi vọng ngày mai sẽ nhìn thấy bản tin truy nã Peter Pettigrew trên mặt báo.”
“Cái này tôi nghĩ không cần, dù sao đội thần sáng cũng đã bắt đầu truy lùng gã, tôi nghĩ không bao lâu nữa Peter Pettigrew sẽ bị tống vào Azkaban.” Nếu để cho nhóm phù thủy biết được tin Peter Pettigrew đã bỏ trốn từ Bộ phép thuật thì thanh danh của Bộ phép thuật sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

“Không, cái này rất cần thiết! Peter Pettigrew là một Animagus, nếu như hắn ta giả dạng làm một con chuột tùy tiện trà trộn vào một nơi nào đó, thì thần sáng sẽ rất khó bắt được hắn ta, vạn nhất hắn ta lại xúc động gây tổn thương cho người nào đó, tôi nghĩ cái này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thanh danh của Bộ phép thuật.” Giữa việc cho mọi người tự phát hiện, thì bộ phép thuật vẫn nên nói trước thì hơn.

“…………..Được rồi, tôi sẽ.” Vội vàng rời khỏi nhà cũ Black, hắn nhanh chóng yêu cầu Nhật báo tiên tri sửa lại tin tức trên trang nhất vào ngày mai.

“Được rồi, Sirius.


Ngày mai toàn bộ thế giới phép thuật sẽ biết được chân tướng năm đó, Peter Pettigrew sẽ bị bắt lại.” Fudge đi rồi, Dumbledore liền khôi phục lại bộ dáng ông già Noel lúc nào cũng mỉmcười của mình, “Harry, trò ở chung với Sirius như thế nào.”
“Nói như thế nào đây, Sirius sẽ không nấu ăn.” Sirius sau khi nghe được liền lập tức từ chó lớn tức giận biến thành cún lớn suy sụp.

“Ta sẽ học nấu ăn với Remus.” Sirius nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Tụi con đang nấu cơm, giáo sư Dumbledore có muốn lưu lại dùng bữa chung chứ?” Lupin dò hỏi.

“Không cần, ta đã ăn rồi.” Dumbledore vẫy vẫy tay, rời khỏi nhà cũ Black.

“Remus, tớ giúp cậu nấu bữa tối nhé?” Sirius phe phẩy cái đuôi.

“Không cần, cậu mà vào phòng bếp thì nó sẽ thành bãi chiến trường mất.” Lupin không chút do dự liền từ chối.

Làm lơ luôn cái đuôi cụp xuống của Sirius.

“Harry, con ở với Sirius đi, một mình ta là được rồi.”
“Vâng.” Lupin trước khi nấu cơm không biết lôi từ nơi nào ra một bàn cờ phù thủy, cho nên Harry và Sirius liền ngồi trên sofa chơi.

“Tại sao ta lại thua nữa chứ!” Sirius bi thương ôm gối tựa.

Ván này là ván thứ ba, mà ván nào hắn cũng bị Harry giết đến hoa rơi nước chảy.

(Kiểu cực kỳ lưu loát á)
“Đại khái là vận khí của con hôm nay tương đối tốt đi.” Phong cách chơi cờ của Sirius khá giống với y, chỉ tiến chứ không lùi.

Y trước kia cũng là như thế, kết quả là lần nào cũng bị Ron giết cực thảm.

“Chơi lại ván nữa, ta nhất định sẽ thắng.” Kết quả đến tận khi ăn cơm, lại đến trước khi đi ngủ, Sirius dù chỉ một ván cũng đều không thể thắng nổi, cuối cùng Harry phải tuyên bố mình đã mệt mới thoát được một kiếp.

Sáng hôm sau, khi Harry tỉnh lại thì trong nhà đã không còn ai, chỉ có sandwich để trên bàn, Lupin và Sirius để lại một lá thư, nói mình phải đến Bộ phép thuật một chuyến.


Mới vừa cầm lấy sandwich trên bàn, đột nhiên một con gia tinh nhảy vụt ra, nhảy vòng vòng quanh Harry, miệng cứ mắng không ngừng: “Thiếu gia phản bội gia tộc lại mang về nhà một tên nhóc miệng còn hôi sữa, nó còn đang làm ô nhiễm bàn ăn và sàn nhà cao quý của Black!”
Harry hoảng sợ, xém chút nữa vứt luôn cái sandwich trên tay xuống đất: “Oái, ngươi dọa ta.

Ngươi cũng muốn một miếng sao.” Harry xấu bụng giơ bánh sandwich trong tay lên.

“A-” Kreacher đúng như dự đoán hét lên một tiếng, sau đó biến mất tại chỗ.

Bất kể là gia tinh có phản nghịch đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng cực kỳ dễ kích động.

Khác với Dobby trực tiếp đập đầu vào tường, Kreacher tuyệt đối sẽ tìm chỗ nào đó không có ai mà đập.

Harry cười tủm tỉm thưởng thức sandwich và sữa bò của mình.

“Nhóc tạp chủng vô liêm sỉ đang ngồi trên sofa của phu nhân, dùng bàn của ngài làm bài tập.” Lúc làm bài tập, Kreacher một bên lau sàn, một bên dùng âm thanh Harry chắc chắn có thể nghe được mắng.

“Muốn ngồi đây nghỉ một lúc sao.” Harry vỗ vỗ chỗ kế bên.

“A-” La lên một tiếng, Kreacher lại biến mất lần nữa, nhưng nhìn rung động truyền ra từ trong phòng bếp, nó hẳn là đang đập đầu trong đó.

“Khi nào ra đây ngươi có thể lấy cho ta một ly sữa bò chứ?” Harry cao giọng hỏi.


Vì chiều cao, bổ sung Canxi rất quan trọng.

Sữa bò đột nhiên xuất hiện trên bàn, mà Kreacher lại không hề xuất hiện, nhưng mà địa điểm rung rung lại chuyển sang phòng nào đó trên tầng hai rồi.

Gần giữa trưa, bọn Sirius vẫn không trở về, Harry đi vào bếp chuẩn bị nấu bữa trưa cho mình.

“Nhóc nghiệt chủng bước vào phòng bếp của phu nhân, nó….”
“Ngươi muốn ăn gì?” Harry một bên cắt rau, một bên cười tủm tỉm hỏi.

“A-” Lại biến mất lần nữa, âm thanh này thì chắc là ở lan can cầu thang đi.

Thời điểm ăn trưa, Kreacher an tĩnh lau sàn nhà trong phòng khách, Harry đột nhiên phát hiện hình như quên mất cái gì đó: “Ngươi có thể…”
“A-” La lên một tiếng sau đó biến mất trước mặt Harry trước khi y kịp nói hết câu: “…..!Giúp ta lấy tô canh trong bếp được chứ….”
Câm nín nhìn trần nhà rung lắc, Harry yên lặng ăn trưa, đem tô canh chưa động vào miếng nào bỏ vào tủ lạnh (Lupin mua), quyết định tối tận lực tránh mặt Kreacher.

HẾT CHƯƠNG 33.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.