Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 228: Trên Cửa Phòng Gián Điệp Hai Mang


Đọc truyện Hp Đồng Nhân – Snarry Huyết Thống Chiến Tranh – Chương 228: Trên Cửa Phòng Gián Điệp Hai Mang


“Giáo sư, thầy xem, con có thể ăn một bữa trước ở đây, sau đó mới đi dọn vệ sinh được không?” Harry bày tỏ, tối mình vẫn ăn chưa no, muốn ăn bữa nữa.

“Không thể.” Snape trực tiếp đóng cửa phòng làm việc lại.

Harry nhìn nụ cười khinh bỉ không thèm che dấu trên cửa của Medusa, uy hiếp vài câu, sau lại bị Medusa khinh thường [Nhóc, cần giúp không?]
Medusa đột nhiên dùng xà ngữ để nói, Harry nhướng mày, cũng lấy xà ngữ trả lời [Tao cần mày giúp cái gì?]
[Ví dụ như giáo sư gần đây thiếu độc dược gì? Ví dụ giáo sư gần đây muốn tìm phối phương cổ xưa nào? Hay là gần đây giáo sư muốn….]
[Sao mày biết?!]
[Nhóc, lần sau muốn lừa người khác cũng đừng đứng đây gãi đầu!] Medusa liếc mắt, không biết bắt đầu từ khi nào, nhóc này ngày nào rời văn phòng cũng phải đứng phát điên ở đây một hồi, mặc dù không lên tiếng, nhưng nhìn khẩu hình cũng biết có liên quan đến giáo sư độc dược bên trong, nhóc này thật sự cho nó là trang sức hả! Làm lính gác cả ngàn năm hơn rồi, EQ của nó cao hơn Barron theo hoài không theo được vợ đấy.

“…” Chết thật! Harry bắt đầu hồi tưởng hôm qua lúc mình phát điên có bị bức tranh hay cái gì đó điêu khác thấy không, nếu không bằng cái sự nhiều chuyện của mấy người này không cần một ngày đâu sẽ đồn hết cái Hogwarts này mất.

[Yên tâm đi nhóc.


Nếu bị bức tranh khác thấy, giờ này nhóc đã bị giáo sư dìm xuống hồ Đen rồi.] Medusa cất một con rắn trên đầu đi, con này phải nói là con nhiều chuyện nhất trong mấy thứ điêu khắc trong Hogwarts, nhìn hai con thú đá trước cửa phòng hiệu trưởng kìa, mặc dù nó chưa mở miệng lần nào, nhưng bức tranh với điêu khác nào không biết trong đầu hai tên kia có nguyên cuốn >, nếu không phải vì hình tượng của Hogwarts, chuyện của Dumbledore đã sớm giật vé trang nhất báo rồi.

[Nhóc, chỉ cần nhóc đánh bóng cho ta mỗi ngày, ta sẽ kể cho nhóc giáo sư đang làm gì trong phòng.] Medusa mặc dù chỉ còn có cái đầu, nhưng vẫn bày được phong thái nữ vương trong thần thoại Hy Lạp của mình [Thấy sao?]
[Đồng ý!] Harry kích động giơ tay vỗ vào cửa một cái.

Nghe thấy ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, Snape ngẩng đầu khỏi phối phương còn thiếu trong tay, mở cửa, bên ngoài không có ai “Medusa, khi nãy mới có chuyện gì?”
“Chắc là Gryffindor nào đó thua cược, đập cửa một cái xong đã bỏ chạy.” Medusa lôi con rắn kia ra lại, nói chuyện như thường.

“Gryffindor trừ năm điểm.” Snape cũng không nghĩ nhiều, trừ số điểm ít oi còn lại, tiếp tục lật sách.

Ngoài cửa, Medusa ném cho Harry ánh mắt quyến rũ [Nhớ đánh bóng cho ta mỗi ngày đấy.]
Harry múa múa ý bảo không thành vấn đề, sau đó hất đũa phép, Medusa với cánh cửa lập tức bling bling.

Medusa hài lòng nhìn mấy con rắn phản chiếu của mình [Nhóc, nói trước cho biết, giáo sư độc dược mới có được một cuốn sách phối phương bị thiếu, khoảng một khoảng thời gian nữa mới nghiên cứu độc dược, chuẩn bị đưa tài liệu đi.]
Snape hoàn toàn không biết lính canh cửa của mình vừa bán đứng mình chỉ để được phát sáng mỗi ngày, bây giờ hắn đang vui vẻ nhìn cuốn sách trong tay, mấy ngày nay cứ phải bận tâm chuyện của Potter, không rảnh bao nhiêu, cuối cùng cũng có thể nghiên cứu cuốn sách này.

Harry cũng tâm trạng tốt y chang bắt đầu dọn vệ sinh cả tối, nhưng mà ngày thứ hai không có gì không ổn, vui vẻ khoác áo choàng tàng hình lượn hết một vòng rừng Cấm.

Chờ đến tối, Harry mang theo các loại dược liệu ban ngày mình hốt được gõ cửa văn phòng.

“Potter, trò lại đến làm gì?”
“Khụ, giáo sư, con có thể ăn thêm bữa nữa trong văn phòng thầy không ạ? Đến bếp con sợ đụng người khác, thầy cũng biết cái bụng của con rồi ấy…” Harry bày tỏ, mấy chuyện khác không quan trọng, quan trọng là bước vào trong này được cái đã.

Snape nhìn Harry từ trên cao xuống, sau đó cho y vào “Tự gọi gia tinh.”
“Vâng ạ.” Harry ngồi vào chỗ kia, gọi gia tinh vẫn luôn chăm sóc y hối y nằm trong bệnh thất “Dada, có thể chuẩn bị ít đồ ăn theo lượng ăn bình thường của tôi không?”
“Hiển nhiên là được, ngài Potter.”

Động tác của Dada rất nhanh, vài phút sau đồ ăn đã lên, nhưng mà Harry nhìn cừu nướng to đùng trên dĩa, cảm thấy cái này chắc chắn là do gia tinh muốn bằng tuổi Nicholas kia làm….Ít nhất cũng phải cho y dao nĩa chứ, y cũng không thể cầm lên gặm trước mặt giáo sư được! Cho dù y ở phòng bếp quả là ăn như vậy.

Nhìn miếng thịt, Harry cầm đũa phép giảm ma lực của mình xuống rồi thi triển thần chú lột da, thần chú này thật ra không có tác dụng với vật sống, xài được với rau củ là hết giá, nhưng mà…dưới ma lực kinh khủng khiếp của griffin năm đó, nó trực tiếp biến thành thần chú hắc ám vô cùng khủng khiếp.

Nhớ đến năm xưa y xài với đuôi vũ xà một chút, con kia chắc chắn khắc sâu vào tâm, mà bọn họ dùng cái da rắn đó đổi được quá trời thứ.

“Potter mi định…” Snape không chú ý đến cái bữa thứ tư của Harry, cũng chả nghe được tiếng ăn của Harry, ngẩng đầu tính bảo Potter ăn nhanh rồi lăn đi, mới ngẩng đà nhìn thấy cái miếng sườn cừu chiếm muốn hết cái bàn trà nhỏ….hắn biết bụng Potter lớn, nhưng nhìn cái dĩa tí ti với cái miếng sườn cừu khổng lờ ở chung một chỗ như vầy, rất có hiệu quả thị giác.

Bây giờ Snape đang hoài nghi bữa thứ tư hắn chuẩn bị cho Potter có khi nào chả đủ nhét kẽ răng y không.

“Khụ, giáo sư….thầy muốn ăn chung hả?” Harry lúng túng chỉ thịt cừu đã xẻ xong trên bàn.

Cái hình tượng này….ngu quá mà.

“…Không.” Snape tiếp tục xem phối phương, Harry liếc qua, sau khi thấy tên sách mắt lập tức phát sáng.

Nuốt đồ ăn trong miệng, Harry cố gắng kìm nén cái sự kích động trong giọng nói của mình lại “Giáo sư, con biết cuốn sách này…” Lần đầu cảm ơn mấy cái thí nghiệm hỗn tạp kia “Con từng thấy phần còn lại của nó rồi, mặc dù không nhớ cụ thể nó ở đâu, nhưng con biết cách nấu của mấy độc dược ấy.” Thuận tiện cảm ơn Draco vì độc dược mà ép y học ba cái phần thiếu này.


“Trò còn nhớ bao nhiêu?” Snape trực tiếp chuyền qua chục tấm da dê, cả bút lông chim.

Harry nhanh chóng giải quyết tay của bản thân, cố gắng vắt óc ra viết công thức lên giấy, dẫu sao cũng lâu quá rồi, không nhớ được nhiều lắm, sau khi viết đầy ba tờ, mấy cái còn lại Harry chỉ nhớ sơ sơ chứ không rõ “Xin lỗi giáo sư, khúc sau con không nhớ rõ.”
“Không sao, nhiêu đây là đủ.” Hẳn là vì tâm trạng tốt, Snape ít khi khách khí một câu.

“Cái đó, giáo sư, truyền thừa của con có vài công thức…” Harry bắt đầu cầm bút viết lên tờ da dê khác, đây cũng không phải trong truyền thừa gì, truyền thừa làm quái gì có ba cái này được, đây là mấy công thức cổ xưa đời trước y biết, bây giờ chỉ là mượn danh thôi “Nhưng mà, tình huống của con thầy biết rồi đó….”
“Ta có thể cho trò mượn bàn trà nhỏ làm bàn ăn.” Chỉ là ăn một bữa thôi mà, coi như không khí là được.

Cầm công thức cổ xưa kia, hai mắt Snape sáng loáng, nếu không phải Harry vẫn còn ở đây, Snape đã lao vào phòng thí nghiệm.

“Cảm ơn giáo sư.”
Medusa trên cửa nghe giao kèo bên trong, ngáp ngắn ngáp dài, có phải não nhóc này toàn dùng để lừa bịp rắn chúa không? Chậc, kệ đi, chỉ cần ngày nào cũng bling bling là được rồi.
HẾT CHƯƠNG 237.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.