Đọc truyện [HP Đồng Nhân] Hero – Chương 46: Gặp mặt
Vì đã là những ngày cuối của tháng bảy nên chỉ năm sáu giờ trời đã lờ mờ sáng, bầu trời là một mảnh trắng xám mang chút áp lực, chân trời phương xa ẩn hiện chút ánh sáng, không cách nào nhìn thấy rõ.
Thiếu niên tóc đen nằm trên chiếc bàn trước cửa sổ, bút lông chim trong tay sau khi viết xong một chữ cuối cùng xuống tấm da dê thì được thả lại vào bình mực.
Chờ nét mực khô, Harry xếp tấm da dê lại bỏ vào phong thư, giao cho Hedwig đã chờ ngoài cửa sổ.
“Thưa ngài Grindelwald,
Đối với chuyện lần trước chúng ta thảo luận, tôi có một ít ý tưởng mới. Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện. Mặt khác, có lẽ Giáo sư Dumbledore cũng sẽ tham gia.
Giống như lời ngài nói, đại chiến không xa.
Có lẽ tôi đã thấy được con đường tôi nên đi.
chân thành,
Harry · Potter “
Nhìn Hedwig giương đôi cánh trắng noãn bay về phía bầu trời trắng xám, Harry nhẹ giọng thở dài, xoa xoa huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau.
Thức trắng đêm không ngủ làm cơn đau đầu đã lâu không phát tác lại viếng thăm cậu. Harry uống ngay một hớp to cà phê đậm đặc Kreacher đưa tới, đi vào phòng tắm.
Cậu nghĩ, một chút nước ấm sẽ làm cậu thoải mái một ít.
Ngâm mình trong làn nước ấm, Harry hít sâu một hơi, sau đó lại suy sụp cúi đầu.
Khoảng không tuyệt vọng trong lòng vẫn không hề bị nước ấm cuốn trôi đi, cuộc gặp mặt mấy giờ trước với Tử Thần vẫn còn tra tấn cậu.
Đêm khuya hôm qua sau khi Harry về đến nhà, giữ vững tinh thần ứng phó với Sirius và Remus vài câu, có lẽ đã nhìn thấu thần sắc mỏi mệt của cậu, họ cũng không hỏi nhiều liền để cậu trở về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng Harry thức trắng cả đêm để tự hỏi con đường kế tiếp cậu nên đi, sau đó rốt cục đưa ra quyết định. Chỉ là… Harry nhắm hai mắt lại. Ngày nào đó năm sau, cậu thật sự có thể không chút quyến luyến rời đi hay không? Harry tự nhận mình không có sự dũng cảm như vậy, cho dù mình từng là một Gryffindor.
Vấn đề ở chỗ, cậu phải mặt không đổi sắc rời khỏi thế giới mà một tay cậu thay đổi, thế giới mà cậu hằng mong đợi, thế giới, mà cậu gọi là hạnh phúc. Chuyện này, thật sự cần dùng tới dũng khí cả đời cậu.
Nhưng mà, cậu không thể không làm. Đây là cái giá phải trả để cậu trở về, rời xa hạnh phúc, tự mình hủy diệt.
Merlin, quả nhiên ngài đã không thể tiếp tục chiếu cố một tên phản bội linh hồn mình rồi phải không.
Harry cười khổ, cúi đầu, lặn xuống bồn tắm. Chất lỏng chảy ra nơi khóe mắt biến mất trong làn nước ấm áp, không lưu lại chút dấu vết.
***
Rửa mặt xong, Harry mặc quần áo vào, định thông qua chiếc tủ biến mất trong phòng khách ( từ lần Harry đem nó về Quảng trường Grimmauld cũng không đổi vị trí khác) đến Hogwarts, cậu nghĩ lúc này, cụ Dumbledore chắc còn đang ở trường học.
Nhìn thiếu niên tóc đen mắt xanh trong chiếc gương to kia, Harry cố gắng kéo khóe miệng lên, mãi đến khi lộ ra một nụ cười không như bình thường mới chịu bỏ cuộc. Harry đờ đẫn lấy tay đụng vào con người trong gương, cậu rất ít cẩn thận soi gương như vậy, cho nên, lần đầu tiên cậu phát hiện, hóa ra không biết từ lúc nào, nụ cười của cậu đã trở nên xa lạ như thế.
Harry · Potter từng sạch sẽ dũng cảm giữa thế sự vô thường kia, đã dần dần lớn lên thành một tên dối trá có thể lấy mặt nạ mang nụ cười ra ngụy trang bất cứ lúc nào——
Giống như cậu bây giờ.
A, thực châm chọc. Đây chính là cậu sao?
Harry nhắm mắt lại, bi ai tràn ngập tất cả thần kinh của cậu.
“Harry…”
Một giọng nam quen thuộc đánh gãy sự trầm tư của Harry, Harry mở bật đôi mắt, nhìn về phía cửa.
Sirius đứng ở cửa, nhìn Harry, như có điều suy nghĩ, đứng phía sau là Remus cao hơn chú ấy nửa cái đầu.
Harry lập tức treo một nụ cười lên, “Sirius, Remus, chào buổi sáng. Có chuyện gì vậy ạ?”
“A…” Sirius dường như vừa kịp phản ứng, đem cảnh tượng vừa nhìn thấy kia để ở trong lòng, sau đó có chút áy náy nói: “Thật có lỗi Harry, không gõ cửa, chú nghĩ con còn chưa rời giường.”
Harry nhìn thấy món quà được gói lịch sự tao nhã Sirius cầm trong tay, sáng tỏ nở nụ cười.
“Các chú đến tặng quà cho con đúng không?”
Remus ân cần nói: “Vốn nghĩ cho con một kinh ngạc a.” Chú bèn đưa lễ vật trong tay cho Harry, “Đây là chú và Sirius cùng tặng con, chúng ta luôn thu thập từ năm đó, hiện tại chắc cũng dến lúc cho con… Mặc kệ thế nào, nhưng cũng cần nói thêm câu nữa, tuy rằng đêm hôm qua đã nói rồi… Sinh nhật vui vẻ, Harry!”
Harry tò mò tiếp nhận món quà, ước lượng, cảm giác hình như là sức nặng của một quyển sách, mở bao bì ra, bên trong là một quyển tập ảnh thanh lịch.
Trên bìa là một hàng chữ màu vàng: “To dear Harry”.
Ngón tay Harry có chút run rẩy lướt qua tên sách, đánh vào đôi mắt là một phù thủy tóc đỏ xinh đẹp cùng một phù thủy có mái tóc đen rối bù, trên mặt bọn họ tràn đầy hạnh phúc mỉm cười nhìn Harry ——y như cảnh Harry từng nhìn thấy trong tấm kính ảo ảnh.
Hốc mắt Harry nhịn không được bắt đầu ướt.
Ảnh chụp tiếp theo, là Lily và James ôm một đứa nhỏ chơi đùa trên một thảm cỏ trống trải ở thung lũng Godric, James lấy Golden Snitch ra xoay chuyển chơi đùa trong tay.
Sau đó ——
Lily ôm một đứa bé sơ sinh, dỗ nó đi vào giấc ngủ, vẻ mặt ấm áp yêu thương, cặp mắt xanh biếc sáng đến kinh người.
James dùng đũa phép biến ra những bong bóng Pháp thuật màu sắc rực rỡ, cậu bé vui tươi hớn hở bật cười, nụ cười không răng hồn nhiên cực kì.
Sirius đẹp trai ngang ngạnh ôm cậu bé, chơi trò tung lên cao, thanh niên tóc nâu phía sau cẩn thận chú ý sự an toàn của cậu bé.
“Phanh!” Harry dứt khoát đóng tập ảnh lại, cảm thấy chất lỏng ấm nóng trong hốc mắt bắt đầu không ngừng tụ lại, mơ hồ có xu thế vỡ òa.
“Con… Cám ơn các chú, Sirius, Remus, cám ơn…”
“Chúng ta là người một nhà.” Sirius và Remus ôm lấy Harry, vỗ nhẹ đầu cậu.
“Sinh nhật vui vẻ, Harry.”
Tim Harry bỗng dưng căng thẳng.”… Dạ.”
Việc duy nhất cậu có thể làm hiện tại chính là quý trọng mỗi phút mỗi giây còn trên thế giới này, như vậy, mới đủ để cậu dùng thời gian vĩnh hằng khi qua thế giới bên kia mà tưởng nhớ.
***
Một con cú lông thuần trắng gõ vang mặt kính, Fawkes nhẹ nhàng kêu to nhắc nhở chủ nhân của mình.
Phù thủy tóc trắng xóa bừng tỉnh khỏi nổi trầm tư, đứng dậy, mở cửa sổ ra.
Con cú bay vào, trên chân mang theo một phong thơ.
Sau khi xem thư xong, sắc mặt Dumbledore tĩnh mịch, mày nhíu lại.
“Nurmengard sao.”
Cụ đứng trước cửa sổ thật lâu, đôi mắt xanh thẳm nhìn về phía rừng cây mênh mông phương xa.
“Cũng đã đến lúc…”
Dumbledore đột nhiên xoay người, bước đến trước lò sưởi, ném một nhúm bột Floo.”Severus, xin lập tức tới chỗ của tôi, chúng ta đi Đức một chuyến.”
***
“Chuyện gì làm cậu đột nhiên quyết định tăng nhanh lộ trình thế?” Ma Vương Tóc vàng vừa kéo lê con kỵ sĩ từng bước một vừa nói.
Thiếu niên tóc đen chuyên chú nhìn bàn cờ, một bên không chút để ý nói: “Không tại sao cả. Tôi vốn định đợi đến năm tư lúc Voldemort sống lại mới giết lão. Nhưng hiện tại, tôi chán phải chờ đợi, ” cậu đưa con chốt lên một ô, “Nếu chủ hồn đã không tồn tại, mảnh hồn này lại càng không đáng sợ nữa. Tôi nghĩ nên nhất cổ tác khí* tiêu diệt lão luôn.”
(*)Nhất cổ tác khí: thành ngữ “nhất cổ tác khí” để chỉ làm việc gì cũng còn hăng hái tiến lên, nhân lúc hăng say nhất thì làm một mạch cho xong.
Đôi mắt Grindelwald sáng quắc liếc nhìn Harry một cái, màu lam sáng ngời tựa hồ có thể thấy rõ nội tâm con người. Harry tránh được tầm mắt đó, sau đó trong lơ đãng nhớ tới người cũng có đôi mắt màu lam giống thế.
“Giáo sư Dumbledore sẽ đến đây, ngài chuẩn bị sẵn sàng đối mặt, người mà gần một thế kỷ không gặp lại chưa?”
Cánh tay cần cờ của Grindelwald ngừng lại một chút.
Harry cười, dời đề tài, “Frans nói cho tôi biết Karkaroff đã về Đức, gần đây thường xuyên đi quanh Bộ Pháp Thuật Đức. tin tức Bên Leidan nói cục Pháp Thuật quốc tế Đức cùng đi Anh quốc cùng Pháp quốc. Bây giờ còn chưa thu được kết quả.” Cảm ơn nhân lực của thánh đồ, giúp Harry có thể vạch ra kế hoạch cuối cùng.
“Cậu nghĩ tới điều gì?”
“Thi đấu Tam Pháp thuật.”
Grindelwald hơi suy nghĩ một chút, liền có đáp án. Ông cau mày, có chút nghi hoặc, “Cậu không phải không muốn đợi sao? Nếu thông qua Thi đấu Tam Pháp thuật, chẳng phải cần tiêu tốn một năm lận sao?”
“Quăng dây dài câu cá lớn.” Harry nhìn chằm chằm vào bàn cờ, mặt không chút thay đổi.”Mục tiêu của tôi không chỉ là Voldemort, còn có Tử Thần Thực Tử của lão. Trong một năm tôi có thể thu phục Tử Thần Thực Tử không thật sự trung thành với Voldemort. Như vậy đợi khi lão sống lại, Tử Thần Thực Tử có khả năng gọi về chỉ ít ỏi không có mấy ai. Mà những tên thật sự trung thành, vẫn còn ở Azkaban.”
Mày Grindelwald nhăn lại càng sâu, “Tử Thần Thực Tử có thể đợi đến khi Voldemort thật sự bị giết rồi hãy tiêu diệt. Trong một năm vừa đối phó Voldemort vừa muốn thu phục Tử Thần Thực Tử, không khỏi quá cực khổ. Vì sao cậu lại nóng vội như vậy?”
Bởi vì tôi không còn thời gian nữa a… Harry trong lòng cười khổ, nhưng trên mặt không biểu lộ gì, cậu nhướng mày, “Chẳng lẽ ngài quên dấu hiệu hắc ám? Đến lúc Voldemort chết, dấu hiệu hắc ám có thể hoàn toàn biến mất, lúc ấy tiêu diệt Tử Thần Thực Tử cũng có chút khó khăn. Tin tưởng tôi, trước kia tôi chính là làm như thế, đối với chuyện này tôi hiểu rất sâu.”
Ma Vương Tóc vàng thất bại thở dài, “Được rồi. Xem ra cậu đã có một kế hoạch chu đáo. Ta thực chờ mong biểu hiện của cậu.”
Vì thế hai người không nói gì thêm, lẳng lặng tiếp tục chơi cờ vua.
………….
Sau khi Dumbledore và Snape dưới sự hướng dẫn của một thánh đồ tiến vào tầng cao nhất của Nurmengard, mở cửa nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Người đàn ông tóc vàng vẻ mặt chuyên chú nhìn bàn cờ, thỉnh thoảng ngón tay đẩy mạnh quân cờ trên bàn. Ánh mặt trời chiều tà từ màn kính khắc hoa văn chiếu vào, khoát thêm một tầng hào quang lên tóc vàng của người đàn ông khiến nó tăng thêm vẻ rạng ngời. Quân cờ thủy tinh bị ánh nắng chiếu vào làm xuất hiện vài điểm lấp lánh trên bàn cờ.
Ngồi đối diện người đàn ông tóc vàng là một thiếu niên tóc đen. Thân hình nhỏ bé và yếu ớt nằm sấp trên bàn cờ, cánh tay trái chống đầu, lông mi cụp xuống, che mất thần sắc nơi đáy mắt. Màu da tái nhợt, cùng đôi môi cực nhạt dưới ánh nắng vàng ươm, tạo nên một vẻ đẹp bệnh trạng.
Bức tranh quá tinh xảo này, làm người ta ngừng thở, không đành lòng đánh vỡ.
Phùy thủy tóc bạc sau khi nhìn thấy người cả một thế kỷ nay chưa từng quên được, nỗi lòng vẫn khó có thể bình phục, thế nhưng lại cứ yên tĩnh đứng nhìn.
Gellert a… Đã lâu không gặp.
Mà Snape một bên mím chặt môi, mặt không chút thay đổi nhìn thiếu niên nhỏ bé yếu ớt kia, chỉ là cảm xúc trong đôi mắt cũng không ngụy trang tốt như gương mặt hắn.
“Chiếu Tướng.” Tiếng nói trong suốt đánh vỡ bầu không khí yên bình trong phòng.
Hoàng Hậu màu đen ném quốc vương màu trắng đã chết đi, ván cờ kết thúc.
“Được rồi, cậu thắng.” Ma Vương Tóc vàng cười buông tay, “Trung Quốc có câu nói thế nào nhỉ ——‘tìm thấy đường sống trong cái chết’? Cậu thật rất dũng cảm a.”
Harry cong khóe miệng lên, “Đừng quên, tôi từng là một Gryffindor.” Cậu xoay người, “Tôi nghĩ người chúng ta chờ đã đến.” Harry ngẩng đầu, nhìn pháp sư ngoài cửa, “Chào buổi chiều, Giáo sư Dumbledore—— nga, còn có —— Giáo sư Snape?”
Harry có chút kinh ngạc, cậu chỉ nói cho Dumbledore, nên hoàn toàn không chuẩn bị khi thấy được Giáo sư Độc Dược.
Cậu mím mím môi, áp chế phức tạp nơi đáy lòng, gật đầu với phùy thủy tóc đen.
Dumbledore chậm rãi mở miệng, sau cặp kính nữa vầng trăng, cặp mắt xanh thẳm kia có chút ướt át.”A, chào buổi chiều, Harry, còn có… Gellert.”
Ma Vương tóc vàng từ trên ghế đứng lên, yên lặng nhìn Dumbledore, trầm mặc không nói.
Ông từng bước một đi tới, thẳng đến chỉ cách Dumbledore một bước mới dừng lại.
“Albus…” Một cái ôm siết chặt thay thế tất cả ngôn ngữ.
“Gellert!” Dumbledore kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng Grindelwald nhanh chóng buông tay, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, giống như cái gì cũng không có phát sinh.
Harry im lặng mỉm cười. Hai người kia có thể dỡ xuống bức tường trong tim bao lâu nay, thật sự quá tốt.
Cậu quay đầu nói với Snape: “Giáo sư, chúng ta đi phòng họp trước đi.” Có lẽ, cậu nên cho hai người kia một thời gian ngắn tự ôn chuyện.
Harry xoay người đi trước, đi về phía phòng họp. Snape thoáng do dự, đi theo sau Harry.
“Hage, có thể cho chúng ta một ấm hồng trà chứ?” Harry mỉm cười nói với phùy thủy cao lớn đứng trước cửa phòng họp.
Hage cung kính khom người chào Harry, rời khỏi.
Harry đẩy cửa cây dẻ rất nặng ra, đi vào phòng họp, ngồi xuống vị trí chủ tọa.
Snape im lặng nhìn Harry một cái, ngồi xuống vị trí thứ hai bên tay trái Harry. Cách Harry một chỗ ngồi.
Hai tay thiếu niên tóc đen đặt trên mặt bàn, mười ngón giao nhau, chống cằm. Làm như không thèm để ý Giáo sư chọn một vị trí khá xa cậu. Trên thực tế, Harry cho rằng, Giáo sư phải như vậy. Cậu không thể lại gần người đàn ông này bước nào nữa, bằng không, cậu sợ mặt nạ cậu khổ tâm dựng lên sẽ không chịu nổi một kích dưới cái nhìn chăm chú của người này.
Đôi mắt xanh của Harry không có tiêu cự nhìn cửa sổ đối diện, ngoài cửa sổ, vừa vặn thấy dược phong cảnh hồ thiên nga.
Màu nắng an tường.
Trong lúc nhất thời, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Snape nhịn không được quay đầu nhìn thiếu niên tinh tế màu da tái nhợt kia, hắn rất ít thấy được lúc Harry im lặng như vậy, ngày xưa lúc bọn họ bên nhau, thiếu niên này luôn mỉm cười hỏi hắn thiệt nhiều vấn đề, mà hiện tại, tựa hồ càng lúc càng nhiều khoảng thời gian cứ yên lặng mặt không chút thay đổi.
Không biết vì sao, Snape có một trực giác bất an. Người thiếu niên này, đã xảy ra một chuyện làm cậu thay đổi rất lớn.
Snape hơi nắm chặt tay, nhìn Harry, muốn nói lại thôi.
Tóc của cậu có chút dài, những sợi tóc đen trên trán đã dài qua mày, lúc cúi đầu, cả mắt cũng bị che đi mất, làm người ta thấy không rõ thần sắc nơi đáy mắt cậu. Sợi tóc vốn chỉ dài đến hai bên tai cũng buông xuống hai bên gương mặt, sắc tóc đen nhánh càng làm mặt cậu thêm tái nhợt.
Khi nào thiếu niên này đã suy yếu đến thế rồi? Snape trong lòng nhẹ giọng thở dài. Cậu luôn không biết chiếu cố chính mình thế nào.
Lúc suy nghĩ này hiện lên trong lòng hắn, thân thể Snape cứng lại. Lời nói của Lucius lần trước… Quả nhiên ảnh hưởng đến mình.
Một trận gõ cửa có tiết tấu vang lên trong im lặng.
“Mời vào.” Harry thu hồi tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Hage đẩy cửa ra, mang đến một bình hồng trà cùng ba chén trà tinh xảo xinh đẹp.
“Cám ơn. Còn lại cứ để tôi là được rồi.” Harry cười gật đầu một cái với Hage.
Hage cung kính khom người chào, im lặng ly khai.
Harry đứng lên, để một chén trà trước mặt Giáo sư, sau đó bưng ấm trà nghiêng người rót chất lỏng màu đỏ vào.
Hai người cách nhau rất gần, hơi nước trắng ngà làm mờ đi gương mặt cả hai.
Trong mông lung, Snape chỉ nhìn thấy cặp mắt xanh biếc sáng ngời kia.