Đọc truyện How To Marry A Marquis – Chương 2
“James!” Agatha Danbury không thường la lên nhưng James là đứa cháu yêu quý của bà. Thực ra mà nói, bà dường như thích anh hơn bất kì đứa con nào của bà. Ít nhất anh cũng đủ thông minh để không làm đầu mình mắc kẹt giữa những thanh hàng rào kim loại. “Thật tuyệt làm sao khi gặp cháu!”
Anh cúi xuống một cách tôn kính và nhận một nụ hôn lên má. “Thật tuyệt khi gặp cháu?” anh nghi ngờ, “Dì hầu như nghe rất ngạc nhiên bởi việc cháu đến. Nào, bây giờ, dì biết cháu không thể từ chối lời mời của dì dù có triệu gọi gửi từ chính Hoàng tử Regent cơ mà.”
“Oh, chuyện đó.”
Anh nheo mắt lại trước câu trả lời qua loa của bà. “Agatha, dì không đang đùa với cháu phải không?”
Bà bất ngờ ngồi thẳng dậy trên ghế. “Cháu nghĩ thế về ta sao?”
“Thật lòng mà nói” anh nói với nụ cười thoải mái khi ngồi xuống. “Cháu đã học tất cả những mánh khóe hay nhất của mình từ dì.”
“Đúng, ai đó lẽ ra phải để cháu dưới sự bảo trợ của họ” Bà trả lời “Đứa trẻ tội nghiệp. Nếu ta đã không…”
“Agatha” James nói gay gắt. Anh không muốn bị mắc vào một cuộc thảo luận về quá khứ của mình. Anh nợ dì anh mọi thứ – thậm chí cả linh hồn anh.
Nhưng anh không muốn nói về nó bây giờ.
“Về điều xảy ra” bà nói với một cái tiếng sụt sịt “Ta không đang chơi trò chơi. Ta đang bị tống tiền.”
James ngả người ra phía trước. Bị tống tiền? Agatha là một người nhiều mưu mẹo, nhưng đúng quy tắc trong mọi thứ, và anh không thể tưởng tượng bà đã làm gì để có thể tạo lí do cho sự tống tiền.
“Cháu thậm chí có thể nghĩ ra không?” Bà hỏi. “Rằng ai đó dám tống tiền ta? Hmmph. Mèo của ta đâu rồi nhỉ?”
“Mèo của dì ở đâu ư?” Anh lặp lại.
“Mallllllllllllllcolmmmmm!”
James chớp mắt và nhìn một con mèo béo ú gớm guốc bước vào phòng. Nó bước tới chỗ James, khịt mũi và nhảy lên vạt áo anh.
“Nó chẳng phải là một con mèo thân thiện sao?” Agatha hỏi.
“Cháu ghét mèo.”
“Cháu yêu Malcolm.”
Anh quyết định chịu đựng con mèo còn dễ dàng hơn tranh cãi với dì anh. “Dì có nghĩ người tống tiền là ai không?”
“Không.”
“Cháu có thể hỏi tại sao dì bị tống tiền không?”
“Điều đó thật đáng xấu hổ.” bà nói, đôi mắt xanh xám của bà dâng đầy nước mắt.
James trở nên lo lắng. Dì Agatha không bao giờ khóc. Có một vài thứ trong cuộc đời anh hoàn toàn chắc chắn không đổi, nhưng một trong số đó là Agatha. Bà sắc sảo, có óc hài hước, bà yêu anh rất nhiều, và bà không bao giờ khóc. Không bao giờ.
Anh bắt đầu đi đến chỗ bà, rồi quay trở lại. Bà sẽ không cần anh làm cho thoải mái. Bà sẽ chỉ xem nó như một khoảnh khắc yếu lòng của mình thôi. Ngoài ra, con mèo tỏ ra không muốn ra khỏi vạt áo anh.
“Dì có bức thư không?” Anh hỏi nhẹ nhàng. “Cháu cho rằng dì đã nhận một bức thư.”
Bà gật đầu, cầm một quyển sách đang nằm trên cái bàn kế bên bà, và rút ra từ những trang sách một tờ giấy. Lặng lẽ, bà đưa nó cho anh.
James nhẹ nhàng hất con mèo lên tấm thảm và đứng dậy. Anh đi vài bước đến phía dì mình và cầm bức thư. Vẫn đứng đó, anh nhìn xuống tờ giấy trong tay và đọc.
Lady D,
Tôi biết những bí mật của bà. Và tôi biết những bí mật của con gái bà. Sự im lặng của tôi rất đáng giá đấy.
James nhìn lên. “Tất cả đây sao?” Agatha lắc đầu và đưa một tờ giấy khác.
“Ta cũng nhận thêm tờ này nữa.” James cầm lấy nó.
Lady D,
Năm trăm bảng cho sự im lặng của tôi. Để chúng trong một cái giỏ đơn giản đằng sau The Bag of Nails vào lúc nửa đêm thứ sáu. Đừng nói với ai. Đừng làm tôi khó chịu.
“The Bag of Nails?” James hỏi với một cái cong mày.
“Đó là một khu nhà công cộng địa phương.”
“Dì đã để tiền chưa?”
Bà gật đầu xấu hổ. “Nhưng chỉ bởi vì ta biết cháu không thể ở đây vào thứ sáu.”
James dừng lại trong khi quyết định nói câu tiếp theo như thế nào là tốt nhất. Anh nói nhẹ nhàng: “Cháu nghĩ rằng tốt hơn dì nên nói cho cháu về bí mật này.”
Agatha lắc đầu. “Nó quá mức xấu hổ. Ta không thể.”
“Dì Agatha, dì biết cháu rất kín đáo. Và dì biết cháu yêu dì như một người mẹ. Bất cứ chuyện gì dì nói với cháu sẽ không bao giờ ra vượt ra khỏi những bức tường này.” Khi bà chẳng làm gì ngoài việc mím môi, anh hỏi: “Cô con gái nào liên quan đến bí mật này?”
“Melissa.” Agatha thì thầm. “Nhưng nó không biết.”
James nhắm mắt lại và thở ra một hơi dài. Anh biểt chuyện gì sẽ đến tiếp theo và quyết định giữ sự xấu hổ của dì anh bằng cách để bà tự nói. “Cô ấy là đứa con không hợp pháp phải không?”
Agatha gật đầu. “Ta đã có một chuyện tình. Nó chỉ kéo dài một tháng. Oh, ta đã quá trẻ và quá ngốc nghếch.”
James tự đấu tranh để giữ cho mặt anh trông không bị sốc. Dì anh đã luôn là một người khắt khe về phép tắc; thật không tưởng tượng được bà có thể dây dưa ngoài hôn nhân. Nhưng, bà đã nói bà đã quá trẻ và có lẽ ngu ngốc một chút, và rút cuộc bà đã giúp anh trong cuộc đời anh, anh cảm thấy mình không có quyền phán xét bà. Agatha là người đã cứu anh, và nếu có thể hoàn sinh, anh sẽ hi sinh cả cuộc đời mình mà không nề hà gì.
Agatha cười buồn bã. “Ta không biết phải làm gì.”
James cân nhắc từ ngữ cẩn thận trước khi hỏi: “Vậy, có phải sự lo ngại của dì là kẻ tống tiền sẽ lan truyền điều này ra xã hội và hủy hoại Melissa?”
“Ta chẳng quan tâm đến xã hội.” Agatha nói trong bực tức. “Phân nữa chúng đã là con ngoài giá thú. Hầu như hai phần ba chúng không phải con đầu. Ta lo sợ về Melissa. Nó đã cưới một bá tước, vì vậy scandal sẽ không ảnh hưởng tới nó, nhưng nó rất thân thiết với Đức ông Danbury. Ông luôn nói nó là đứa con ông đặc biệt yêu quý. Điều này sẽ làm tan nát trái tim nó nếu biết rằng ông không phải cha ruột của nó.”
James không nhớ Đức ông Danbury đã thân thiết với Melissa hơn bất cứ đứa con nào khác của ông. Thực tế là, anh không thể nói Đức ông Danbury thân thiết với con cái của ông. Ông đã là một người đàn ông tốt bụng, nhưng xa cách. Dứt khoát rằng “trẻ con thuộc về nhũ mẫu và nên được đưa đến gặp không nhiều hơn một lần một ngày”. Mặc dù vậy, nếu dì Agatha cảm thấy rằng Melissa đã là đứa con được Đức ông Danbury đặc biệt yêu quý, anh là ai mà có quyền tranh cãi chứ?
“Cháu định làm gì hả James?” Agatha hỏi. “Cháu là người duy nhất ta tin tưởng để giúp ta thoát khỏi tình huống khó chịu này. Và với lai lịch của cháu…”
“Dì còn nhận thêm được bất cứ lá thư nào không?” James ngắt lời. Dì anh biết anh từng làm ở văn phòng chiến tranh. Không còn điều gì tai hại nữa, vì anh không còn là mật vụ đi hoạt động, nhưng Agatha luôn tò mò, và luôn hỏi anh về những thành tích của anh. Và có vài thứ mà một người chỉ là không thích thảo luận với dì của anh ta. Không đề cập đến thực tế là James có thể miễn cưỡng để lộ ra vài thông tin anh học được trong nhiều năm.
Agatha lắc đầu. “Không. Không còn thư nào.”
“Cháu sẽ làm vài việc kiểm tra ban đầu, nhưng cháu nghi ngờ chúng ta sẽ chẳng làm được gì cho đến khi dì nhận bức thư khác.”
“Cháu nghĩ sẽ có bức thư khác ư?”
James gật dứt khoát. “Những kẻ tống tiền không từ bỏ khi còn có thể tiến tới. Đó là sai lầm không thể bỏ được của chúng. Trong lúc này, cháu sẽ cư xử là người quản lí tài sản của dì. Nhưng cháu tự hỏi làm thế nào dì mong đợi cháu làm điều đó mà không bị nhận ra.”
“Ta nghĩ không bị nhận biết là sở trường của cháu.”
“Thật vậy,” Anh trả lời nhẹ nhàng “nhưng không như Pháp, Tây Ban Nha và thậm chí là bờ biển phía nam, cháu lớn lên ở đây. Hay ít nhất hầu như đã từng.”
Đôi mắt Agatha bất ngờ mất đi sự tập trung. James biết rằng bà đang nghĩ về tuổi thơ của anh, về những khoảng thời gian bà đối mặt với cha anh trong thầm lặng, ngầm giận dữ, khăng khăng rằng James tốt hơn nên đi với nhà Danbury. “Không ai sẽ nhận ra cháu,” cuối cùng bà cam đoan với anh.
“Cribbins thì sao?”
“Ông ấy đã mất năm ngoái.”
“Oh, cháu rất tiếc.” Anh đã luôn thích người quản gia già.
“Ta cho rằng người mới thích hợp, mặc dù anh ta dai dẳng yêu cầu ta gọi là Wilson.”
James không biết vì sao anh băn khoăn, nhưng anh hỏi: “Đó không phải là tên anh ta sao?”
“Ta cho là vậy.” bà nói với một chút bực tức. “Nhưng làm thế nào ta nhớ được điều đó chứ?”
“Dì đã nhớ đấy thôi.”
Bà quắc mắt “Nếu anh ta là quản gia của ta, ta sẽ gọi là Cribbins. Ở tuổi ta thật nguy hiểm để làm bất cứ thay đổi lớn nào.”
“Agatha,” James nói với rất nhiều kiên nhẫn “liệu chúng ta có thể quay trở lại vấn đề được không?”
“Về việc cháu bị nhận ra?”
“Vâng.”
“Mọi người đã đi cả rồi. Cháu đã không thăm ta trong gần mười năm.”
James lờ đi âm điệu buộc tội của bà. “Cháu gặp dì mọi lúc ở Luân Đôn và dì biết điều đó.”
“Điều đó không tính.”
Anh từ chối việc hỏi tại sao. Anh biết bà đang háo hức được cho anh một lí do. “Có điều gì đặc biệt cháu cần phải biết trước khi đóng giả vai trò người quản lí tài sản không?” anh hỏi.
Bà lắc đầu. “Cháu cần biết điều gì? Ta gần như nuôi lớn cháu. Cháu biết mọi điều để biết về việc quản lí đất đai.”
Điều đó thì đúng, mặc dù James thích để người quản lí trông coi tài sản của anh từ khi anh hưởng tước vị. Như vậy tốt hơn vì anh không thích thường xuyên tận hưởng thời gian ở lâu đài Riverdale. “Rất tốt, vậy thì,” anh vừa đứng dậy vừa nói “Khi mà Cribbins đầu tiên không còn ở với chúng ta… Mong rằng linh hồn ông sẽ an nghỉ với Chúa….”
“Điều đó có nghĩa gì?”
Đầu anh hơi ngả ra và trong kiểu dáng vô cùng châm biếm. “Bất kì ai đã phục vụ cho dì trong bốn mươi năm đều xứng đáng được phong làm thánh.”
“Kẻ xấc láo đáng ghét này.” Bà lầm bầm.
“Agatha!”
“Ở tuổi của ta thì việc giữ miệng lưỡi có tác dụng gì chứ?”
Anh lắc đầu. “Cháu đã cố nói mới nãy, khi mà Cribbins đã đi rồi, làm người quản lí tài sản là cách cải trang tốt cũng như bất kì vị trí nào khác. Ngoài ra, cháu phần nào thích tận hưởng ít thời gian ở bên ngoài khi thời tiết đang tốt.”
“Luân Đôn ngột ngạt sao?”
“Cực kì.”
“Không khí hay con người?”
James cười toe toét. “Cả hai. Vậy thì bây giờ hãy nói cho cháu nơi để cất đồ đạc của cháu. Oh, và dì Agatha”, anh cuối xuống và hôn lên má của bà,
“Thật tuyệt khi gặp dì.”
Bà mỉm cười. “Ta cũng yêu cháu, James.”
***
Ngay lúc Elizabeth về đến nhà, cô đã hết hơi và lấm đầy bùn. Cô đã quá lo lắng rời xa khỏi nhà Danbury đến nỗi cô thực sự đã chạy một phần tư dặm đầu tiên. Không may thay, đang là một mùa hè ẩm ướt đặc trưng ở Surrey, và đặc biệt Elizabeth chưa bao giờ thích nghi được. Và bởi cái rễ cây lồi ra, thực không có cách nào để tránh, vì vậy, Elizabeth nhìn cái váy tốt nhất của cô bị hỏng.
Không phải cái váy tốt nhất đó ở trong tình trạng tốt đặc biệt. Chắc chắn không có đủ tiền trong két nhà Hotchkiss cho quần áo mới trừ khi một người hoàn toàn lớn hơn áo quần cũ của những người khác. Nhưng dù sao, Elizabeth cũng có lòng tự trọng, và nếu cô không thể khoác lên gia đình cô những bộ hợp thời nhất, thì ít nhất cô chắc chắn có thể làm cho tất cả họ trông trang nhã và sạch sẽ.
Bây giờ có bùn đóng trên khăn quàng bằng nhung cuả cô, và thậm chí còn tệ hơn, cô thực đã lấy trộm một quyển sách của Phu nhân Danbury. Và không phải bất kì quyển nào. Quyển cô lấy trộm hẳn phải là quyển sách ngớ ngẩn nhất, ngu xuẩn nhất trong lịch sử việc đóng sách. Và mọi việc là bởi vì cô phải đấu giá chính mình cho người trả giá cao nhất.
Cô nén xuống khi nước mắt dâng lên trong mắt cô. Nếu không có ai ra giá thì sao? Cô sẽ ở đâu?
Elizabeth giậm chân ở cổng trước để giũ hết bùn, rồi đi đến cửa trước nhà cô. Cô cố gắng lẻn qua phòng lớn và lên lầu tới phòng cô để không ai thấy, nhưng Susan quá nhanh.
“Lạy Chúa! Chuyện gì xảy ra với chị?”
“Chị trượt chân” Elizabeth nhìn xuống đất, không rời mắt khỏi những bậc thang.
“Lần nữa?”
Thật quá đủ để làm cô quay lại và nhắm vào em cô một cái nhìn giận dữ chết người.
“Lần nữa, ý em là gì?”
Susan ho. “Không gì cả.”
Elizabeth quay ngoắt lại đằng sau với tất cả mục đích đi tới và leo lên lầu, nhưng tay cô va vào cạnh bàn. “Ow!” Cô rú lên.
“Ohh,” Susan nói, nhăn mặt thông cảm. “Em đoán nó đau đấy.”
Elizabeth chỉ nhìn chằm chằm vào cô, mắt nheo lại thành một tia nhìn giận dữ.
“Rất xin lỗi,” Susan nhanh chóng nói, rõ ràng nhận ra chị cô đang trong tâm trạng tồi tệ.
“Chị sẽ lên phòng mình” Elizabeth nói, phát ra từng từ như thể cách phát âm cẩn thận bằng cách nào đó sẽ đưa cô lên phòng riêng nhanh hơn. “Và sau đó chị sẽ nằm ngủ một chút. Và nếu ai đó làm phiền chị, chị sẽ không trả lời về hậu quả đâu.”
Susan gật đầu. “Jane và Lucas đang chơi ngoài vườn. Em chắc chắn sẽ khiến chúng yên lặng khi trở về.”
“Tốt, chị… O!”
Susan cau mày. “Bây giờ thì là gì nữa?”
Elizabeth cuối xuống và nhặt một vật nhỏ bằng kim loại. Một trong những chú lính đồ chơi của Lucas. Cô nói: “Có bất kì lí do nào về việc nó nằm trên sàn nơi bất cứ ai cũng có thể đạp trúng chứ?”
“Em không nghĩ ra gì cả.” Susan nói, cố gắng kiềm chế một nụ cười.
Elizabeth chỉ thở dài. “Chị không có một ngày tốt lành.”
“Không, em không nghĩ chị có.”
Elizabeth cố mỉm cười, nhưng tất cả cô làm được là giãn môi ra. Cô chỉ không thể điều khiển cho khóe môi nhếch lên.
“Chị có muốn em mang cho chị một cốc trà không?” Susan hỏi một cách dịu dàng.
Elizabeth gật đầu. “Điều đó sẽ rất tuyệt, cảm ơn em.”
“Rất vui lòng. Em sẽ chỉ… Cái gì trong giỏ của chị vậy?”
“Gì cơ?”
“Quyển sách đó.”
Elizabeth nguyền rủa trong hơi thở và nhét quyển sách dưới một cái khăn tay. “Không có gì cả.”
“Chị đã mượn sách của Phu nhân Danbury sao?”
“Theo khía cạnh nào đó.”
“Oh, tốt thôi. Em đã đọc tất cả những gì chúng ta có. Những quyển chúng ta không còn nữa.”
Elizabeth chỉ gật đầu và cố bước qua cô.
“Em biết bán hết sách khiến tim chị tan nát,” Susan nói, “Nhưng đó là để trả cho những bài học tiếng Latinh của Lucas.”
“Chị thật sự phải đi…”
“Em có thể xem quyển sách không? Em muốn đọc nó.”
“Em không thể,” Elizabeth nói cáu kỉnh, giọng cô vang lên to hơn mọi khi.
Susan giật lui. “Xin lỗi.”
“Chị phải trả nó vào ngày mai. Thế thôi. Em sẽ không có thời gian đọc nó.”
“Em không thể chỉ xem qua thôi à?”
“Không!”
Susan xông tới. “Em muốn đọc nó.”
“Chị nói không!” Elizabeth nhảy sang bên phải, chỉ vừa đủ xoay sở để tránh cái túm bắt của em cô. Và rồi lao về phía cầu thang. Nhưng khi chân cô chỉ vừa đến bậc đầu tiên, cô cảm thấy tay Susan chộp lấy vạt áo vải của cô.
“Em bắt được chị rồi!” Susan lẩm bẩm.
“Để chị đi!”
“Trừ phi chị đưa em quyển sách.”
“Susan, chị là người giám hộ của em và chị ra lệnh cho em…”
“Chị là chị của em, và em muốn đọc thứ chị đang giấu.”
Elizabeth quyết định lí lẽ không có tác dụng, vì vậy cô túm lấy váy cô và giật mạnh, điều chỉ khiến cô trượt chân và cái giỏ xách rơi xuống sàn.
“Aha!” Susan reo lên đắc thắng, vồ lấy quyển sách.
Elizabeth rên rỉ.
“LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC?” Susan nhìn lên, vẻ mặt cô có hơi khó hiểu và hoàn toàn thích thú.
“Chỉ là một quyến sách ngớ ngẩn thôi.” Elizabeth cảm thấy má cô trở nên ấm hơn. “Chị chỉ nghĩ… đó là, chị đã nghĩ chị…”
“Một hầu tước?” Susan hỏi ngờ vực. “Mục tiêu hơi cao cho chúng ta, phải không?”
“Vì chúa,” Elisabeth ngắt lời “Chị không định cưới một hầu tước. Nhưng quyển sách có thể phần nào có vài lời khuyên hữu ích, vì chị phải cưới ai đó, và không ai hỏi cưới cả.”
“Trừ Squire Nevins,” Susan lẩm bẩm, lật những trang sách.
Elizabeth nuốt xuống một ít tức giận. Ý nghĩ Squire Nevins chạm vào cô, hôn cô… nó làm da cô trở thành băng. Nhưng nếu ông ta là cách duy nhất để cô có thể cứu gia đình mình…
Cô ép mắt mình nhắm lại. Phải có thứ gì đó trong quyển sách dạy cô làm cách nào để kiếm một người chồng. Bất cứ thứ gì!
“Nó thực sự thú vị,” Susan nói, ngồi phịch xuống tấm thảm cạnh Elizabeth.
“Nghe này: Chỉ Dẫn Thứ Nhất…”
“Chỉ dẫn?” Elizabeth lặp lại. “Có những chỉ dẫn sao?”
“Hình như vậy. Em nói này, việc bắt lấy một người chồng phức tạp hơn em đã nghĩ.”
“Chỉ cần nói cho chị những chỉ dẫn đó là gì.”
Susan nháy mắt và nhìn xuống. “Hãy khác biệt. Nhưng đừng quá khác biệt.”
“Điều đó có nghĩa quái quỉ gì chứ?” Elizabeth bùng lên. “Đó là thứ lố bịch nhất chị từng nghe. Chị sẽ trả lại quyển sách đó vào ngày mai. Dù sao đi nữa, ai là bà Seeton chứ? Không phải là một nữ hầu tước, vì vậy chị không nghĩ chị nên nghe…”
“Không không” Susan nói, quơ tay trước người chị đang không nhìn cô. “Đó chỉ là tiêu đề của chỉ dẫn. Bà ấy còn giải thích nữa.”
“Chị không chắc chị muốn nghe nó.” Elizabeth càu nhàu.
“Nó thật sự rất thú vị.”
“Đưa cho chị.” Elizabeth chộp lấy quyển sách từ em cô và đọc thầm:
VIỆC BẠN LÀ MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ HOÀN TOÀN KHÁC BIỆT LÀ ĐIỀU BẮT BUỘC. BẠN PHẢI LÀ ĐIỀU KÌ DIỆU MÊ HOẶC ĐỨC NGÀI CỦA BẠN CHO ĐẾN KHI ÔNG TA KHÔNG THỂ THẤY NHỮNG NGƯỜI TRONG PHÒNG NGOẠI TRỪ KHUÔN MẶT BẠN.
Elizabeth khịt mũi. “ ‘Bạn là điều kì diệu?’ ‘Nhìn những người trong phòng ngoại trừ khuôn mặt bạn’? Người phụ nữ này học viết ở đâu vậy chứ? Một xưởng sản xuất nước hoa sao?”
Em nghĩ đoạn về những người trong phòng và khuôn mặt bạn khá là lãng mạn.” Susan nói với một cái nhún vai.
Elizabeth lờ cô đi. “Đoạn về việc không quá khác biệt ở đâu rồi? Ah, ở đây.”
BẠN PHẢI CỐ GẮNG KIỀM CHẾ VIỆC BẠN KHÁC BIỆT ĐỂ CHỈ CÓ ÔNG ẤY NHẬN THẤY NÓ. BẠN PHẢI CHỨNG TỎ VỚI ÔNG TA RẰNG BẠN SẼ LÀ MỘT NGƯỜI VỢ QUÝ GIÁ. KHÔNG ĐỨC ÔNG Ở VÙNG NÀO MONG ƯỚC BỊ TRÓI BUỘC BỞI SỰ XẤU HỔ VÀ SCANDAL.
“Chị đã đọc đến phần sự trói buộc chưa?” Susan hỏi. Elizabeth lờ cô và tiếp tục đọc.
NÓI CÁCH KHÁC, BẠN PHẢI ĐỨNG NGOÀI ĐÁM ĐÔNG, NHƯNG CHỈ ĐÁM ĐÔNG CÓ ÔNG TA. NGƯỜI DUY NHẤT QUAN TRỌNG LÀ ÔNG TA.
Elizzabeth nhìn lên. “Có một vấn đề ở đây.”
“Có sao?”
“Phải.” Cô nhịp ngón tay trên trán, một thói quen mỗi khi cô suy nghĩ sâu xa về một vấn đề.
“Mọi thứ trong này giả định rằng chị đang để ý đến một người đàn ông độc thân.”
Mắt Susan trợn lên. “Chị tất nhiên không thể để ý đến một người đã kết hôn!”
“Ý chị là một người đàn ông riêng biệt.” Elizabeth bắt bẻ, đập mạnh vào vai em cô.
“Em hiểu. Vậy thì, bà Seeton có lí. Chị không thể cưới hai người.”
Elizabeth căng mặt ra. “Dĩ nhiên là không. Nhưng chị nghĩ chị phải tỏ sự thích thú của mình đến hơn một người nếu chị muốn đảm bảo có một lời cầu hôn. Chẳng phải mẹ đã thường hay nói chúng ta không nên để mọi quả trứng trong cùng một rổ sao?”
“Hmmm” Susan đăm chiêu. “Chị có lí. Em sẽ nghiên cứu vấn đề đó tối nay.”
“Gì cơ?”
Nhưng Susan đã đứng phắt dậy và leo lên cầu thang. Cô nói to từ đầu cầu thang: “Em sẽ đọc quyển sách tối nay và sẽ nói cho chị vào buổi sáng.”
“Susan!” Elizabeth dùng tông giọng nghiêm nghị nhất của cô. “Mang quyển sách xuống cho chị ngay lập tức.”
“Chắc chắn là không!” Em sẽ vạch ra kế hoạch của chúng ta vào bữa sáng.”
Và điều tiếp theo Elizabeth nghe là tiếng một chiếc chìa khóa xoay trong ổ khi Susan tự phòng thủ trong căn phòng chung với Jane.
“Bữa sáng?” Elizzabeth lầm bầm. “Nó định bỏ bữa tối luôn chăng?”
Hình như cô đã làm vậy. Không ai thấy dấu vết của Susan, thậm chí cũng không nghe âm thanh nhỏ nhất nào từ phòng cô. Gia đình Hotchkiss chỉ còn lại ba người tại bàn ăn vào bữa tối, và Jane bé nhỏ thậm chí không thể bước vào phòng để đi ngủ và phải ngủ với Elizabeth.
Elizabeth không vui. Jane là đứa trẻ đáng yêu, nhưng nó lấy hết mền.
Khi Elizabeth xuống nhà ăn sáng, Susan đã ngồi ở bàn, quyển sách nhỏ màu đỏ cầm trên tay. Elizabeth nhận thấy rõ ràng rằng nhà bếp xem ra không có dấu hiệu đã được dùng.
“Em không ăn sáng sao?” Cô dứt khoát hỏi trong khi tìm trứng trong tủ.
“Em bận.” Susan trả lời. “Rất bận.”
Elizabeth không đáp lại. Bực thật! Chỉ còn ba quả trứng. Cô phải đi mà không ăn trứng và hi vọng rằng Phu nhân Danbury đang chuẩn bị một bữa tiệc trưa thịnh soạn hôm nay. Cô đặt một cái chảo lên kiềng ba chân trên lò sưởi và đập ba quả trứng.
Susan nhận ra lời gợi ý và bắt đầu cắt bánh mì ra để nướng. “Một vài luật lệ không khó lắm” cô nói khi đang làm việc “Em nghĩ thậm chí cả chị cũng có thể làm theo chúng.”
“Chị bị áp lực bởi sự tin tưởng của em đặt vào chị.” Elizabeth nói khô khốc.
“Thực ra, chị nên bắt đầu thực hành ngay. Chẳng phải phu nhân Danbury dự định tổ chức một bữa tiệc vào mùa hè sao? Chăc chắn sẽ có những người chồng tương lai ở đó.”
“Chị sẽ không có mặt.”
“Phu nhân không định mời chị sao?” Susan thốt lên, rõ ràng bị tổn thương.
“Chị có thể là người bầu bạn của bà ấy, nhưng chị cũng là con gái của một bá tước, và thêm vào đó…”
“Tất nhiên bà ấy sẽ mời chị.” Elizabeth trả lời ngay. “Nhưng chị sẽ từ chối.”
“Nhưng tại sao?”
Elizabeth không trả lời khoảng một lúc, chỉ đứng nhìn những quả trứng từ màu trắng chuyển sang màu đục. “Susan”, cuối cùng cô nói, “nhìn chị này.”
Susan nhìn cô. “Và?”
Elizabeth túm một nhúm vải xanh bạc màu của váy cô và lắc. “Làm sao chị đến một bữa tiệc trong nhà sang trọng khi ăn mặc như thế này? Chị có thể không còn hi vọng, nhưng chị có lòng tự trọng.”
“Chúng ta sẽ khắc phục vấn đề váy áo khi đến lúc đó.” Susan quyết định dứt khoát. “Dù sao chăng nữa, nó không là vấn đề. Không vì người chồng tương lai không thể nhìn ai trong phòng ngoại trừ chị.”
“Nếu chị nghe câu đó thêm một lần nào…”
Susan ngắt lời: “Trong lúc này, chúng ta phải nâng cao kĩ năng của chị.”
Elizabeth thấy sự thôi thúc phải đánh mạnh vào vỏ trứng.
“Chẳng phải chị đã nói có một người làm công mới ở nhà Danbury sao?”
“Chị đã không nói gì cả!”
“Chị đã không ư? Oh, vậy thì, phải là Fanny Brinkley đã nghe từ người hầu cô ta, người đã nghe từ…”
“Đi vào vấn đề chính đi, Susan.” Elizabeth la lên.
“Tại sao chị không thực hành với anh ta nhỉ? Trừ khi anh ta gớm guốc khủng khiếp, dĩ nhiên.”
“Anh ta không gớm guốc.” Elizabeth lầm bầm. Má cô bắt đầu bốc cháy, và cô giữ đầu cô cuối xuống để Susan không thấy cô đỏ mặt. Người quản lí tài sản mới của Phu nhân Danbury khác xa so với gớm guốc. Trên thực tế, anh ta dường như là người đàn ông đẹp trai nhất cô từng gặp. Và nụ cười của anh đã tạo ra những điều kì lạ nhất trong cô.
Quá tệ là anh không có nhiều tiền.
“Tốt!” Susan nói với một cái vỗ tay thích thú. “Tất cả những gì chị phải làm là khiến anh ta yêu chị.”
Elizabeth trở những quả trứng. “Và sau đó thì sao? Susan, anh ta là một người quản lí tài sản. Anh ta sẽ không có đủ tiền để đưa Lucas tới Eton.”
“Ngốc nghếch, chị không phải cưới anh ta. Chỉ thực hành với anh ta thôi.”
“Nghe thật nhẫn tâm.” Elizabeth phản bác.
“Humm, chị không có ai để có thể kiểm tra kĩ năng của chị. Bây giờ, nghe cho kĩ này. Em đã lấy ra vài luật lệ để bắt đầu.”
“Luật lệ? Chị tưởng đó là những chỉ dẫn.”
“Chỉ dẫn, luật lệ, rút cuộc cũng thế cả. Bây giờ,…”
“Jane! Lucas!” Elizabeth gọi to. “Bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
“Như em đã nói. Em nghĩ chúng ta nên bắt đầu với chỉ dẫn hai, ba và năm.”
“Bốn thì sao?”
Susan có vẻ đỏ mặt. “Cái đó, ah, liên quan đến việc ăn mặc hợp thời trang.”
Elizabeth chỉ vừa đủ kềm chế sự thôi thúc ném một trái trứng chiên vào em cô.
“Thực ra” Susan cau mày. “chị có thể muốn bắt đầu mọi thứ từ điều thứ tám.”
Elizabeth biết cô không nên nói gì, nhưng một ít xấu xa trong cô thúc đẩy cô hỏi, “Và đó là gì?”
Susan đọc; “Sự quyến rũ của bạn phải xuất hiện mà không cần cố gắng nhiều.”
“Sự quyến rũ của chị phải xuất hiện mà không cần cố gắng nhiều? Đó là cái quái gì mà chị… Ow!”
“Em nghĩ” Susan nói với một giọng mỉa mai chọc tức: “nó có thể nghĩa là chị không cố ý gạt cánh tay chị để bàn tay va vào cạnh bàn.”
Nếu cái nhìn có thể giết người, Susan sẽ bị chảy máu đầm đìa từ trán.
Susan vểnh mũi lên: “Em chỉ có thể nói sự thật.”, cô khịt mũi.
Elizabeth tiếp tục nhìn chằm chằm khi mút mu bàn tay cô, như thể ép môi cô vào vết bầm sẽ hoàn toàn làm nó hết đau. “Jane! Lucas!” Cô gọi lần nữa, lần này dường như là hét lên.
“Nhanh lên, xuống ngay! Bữa sáng sẽ nguội mất!”
Jane nhảy chân sáo vào bếp và ngồi xuống. Gia đình Hotchkiss đã bỏ qua việc dùng một bữa ăn sáng bình thường trong phòng ăn từ rất lâu. Bữa sáng luôn được dọn trong bếp. Ngoài ra, vào mùa đông, mọi người thích ngồi gần bếp. Và vào mùa hè, uhm, thói quen khó mà bỏ được, Elizabeth nghĩ vậy.
Elizabeth mỉm cười với cô em nhỏ nhất của mình. “Em trông có chút không gọn gàng vào sáng nay, Jane.”
“Đó là bởi vì ai đó nhốt em ra ngoài phòng của em tối qua.” Jane nói với một cái nhìn chòng chọc nổi loạn về phía Susan. “Em thậm chí chưa có cơ hội chải đầu.”
“Em đã có thể dùng lược của Lizzie.” Susan trả lời.
“Em thích lược của mình.” Jane chống trả. “Nó bằng bạc.”
Không phải bạc thật, Elizabeth nghĩ một cách châm biếm, hoặc cô sẽ phải bán nó ngay.
“Nó cũng cùng tác dụng thôi” Susan đáp trả.
Elizabeth tạm dừng cuộc cãi vả bằng cách quát lên: “Lucas!”
“Chúng ta có ít sữa nào không?” Jane hỏi.
“Chị e là không, cưng ạ” Elizabeth trả lời, bỏ một quả trứng vào đĩa. “Chỉ đủ để pha trà.”
Susan đặt một miếng bánh mì vào đĩa của Jane và nói với Elizabeth: “Về chỉ dẫn thứ hai…”
“Không phải bây giờ.” Elizabeth rít lên, với một cái nhìn thẳng về phía Jane, người đang quá bận ấn ngón tay vào bánh mì để chú ý đến những người chị của mình, may mắn thay.
“Bánh mì nướng của em chưa chín.” Jane nói.
Elizabeth thậm chí không có thời gian để la Susan vì đã quên nướng bánh trước khi Lucas nhảy vào.
“Buổi sáng tốt lành!” cậu nói phấn khởi.
“Trông em hăng hái đặc biệt đấy.” Elizabeth nói, làm tóc cậu xù lên trước khi dọn bữa sáng cho cậu.
“Em sắp đi câu cá với Tommy Fairmount và cha cậu ấy hôm nay.” Lucas nuốt nhanh ba phần tư trái trứng trước khi thêm vào: “Chúng ta sẽ ăn ngon tối nay!”
“Điều đó thật tuyệt.” Elizabeth nói. Cô liếc qua chiếc đồng hồ nhỏ trên tủ rồi nói: “Chị phải đi thôi. Các em chắc chắn sẽ lau sạch bếp nhé?”
Lucas gật đầu: “Em sẽ giám sát.”
“Em sẽ giúp.”
“Việc đó nữa.” cậu lầm bầm. “Em có thể thêm trái trứng nữa không?”
Bụng Elizabeth sôi lên đồng cảm. “Chúng ta không còn trái trứng nào nữa.” Cô nói.
Jane nhìn cô nghi ngờ: “Chị chưa ăn gì cả, Lizzie.”
“Chị ăn sáng với Phu nhân Danbury.” Elizabeth nói dối.
“Hãy ăn phần em này.” Jane đẩy qua bàn những gì còn lại trong phần ăn sáng của mình – hai miếng trứng và mẩu bánh mì quá nham nhở đến nỗi Elizabeth thậm chí sẽ phải rất rất đói mới ăn nó.
“Em ăn hết đi, Janie.” Elizabeth nói. “Chị sẽ ăn ở nhà Phu nhân Danbury. Chị hứa.”
“Em sẽ phải bắt một con cá cực kì lớn.” Cô nghe Lucas thì thầm với Jane.
Và đó là giới hạn cuối cùng. Elizabeth đã chịu đựng việc đi săn chồng này; cô thậm chí ghét cảm giác thật vụ lợi khi nghĩ đến nó. Nhưng không thế nữa. Đây là loại thế giới gì khi mà những cậu con trai tám tuổi lo lắng về việc bắt được cá, không phải vì thể thao, mà vì họ lo lắng về việc giúp cho chị họ no nê?”
Elizabeth quay đi và đi đến cửa. “Susan,” cô nói một cách gay gắt. “Vài lời với em.”
Jane và Lucas trao đổi những cái liếc. “Chị ấy bị như thế vì quên nướng bánh.” Jane thì thầm.
“Nướng chưa chín.” Lucas lắc đầu, nói dứt khoát. “Nó ngược lại với bản năng tự nhiên của con người.”
Elizabeth đảo mắt khi cô bước ra ngoài. Em cô sẽ tiếp tục tới đâu với những thứ đó chứ?
Khi họ đã an toàn nằm ngoài tầm nghe, cô quay sang Susan và nói. “Đầu tiên, chị không muốn đề cập đến việc… việc săn chồng trước mặt bọn trẻ.”
Susan đưa quyển sách của Mrs. Seeton lên. “Vậy chị sẽ làm theo lời khuyên của bà ấy?”
“Chị không thấy chị còn lựa chọn nào nữa.” Elizabeth càu nhàu. “Chỉ nói cho chị biết những luật lệ ấy thôi.”