Đọc truyện Hotgirls Siêu Quậy – Chương 15: Ai đụng vào cô ấy thì coi chừng tôi!
Nó đưa mắt lên nhìn con nhỏ ấy, gương mặt tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm rồi lại cúi xuống, lơ con nhỏ ấy đi. Bảo Vi thì nhìn nhỏ có chút khó chịu nhưng thấy nó không đá động gì thì cũng chẳng buồn phản ứng. Con nhỏ ấy tức điên khi bị làm lơ nên tức giọng quát:- Mày xem tao là không khí à?
– … – Nó im lặng, ngước nhìn nhỏ kia.
– Tao nói mày không nghe à? – Nhỏ đó điên tiết, tiếp tục quát.
– Gì? – Nó hỏi với vẻ lạnh tanh.
– Mày…tao không phải là không khí mà lơ tao đi như thế nhá.
– Hình như cô hiểu nhầm thì phải? Tôi không xem cô là không khí. Bởi vốn dĩ không khí là một thứ được xem là tồn tại trên thế gian này, còn cô, tôi xem cô như chưa hề tồn tại thì làm sao có thể nói tôi xem cô như không khí được chứ? – Nó giải thích làm con nhỏ ấy nổ đom đóm mắt.
– Mày…
– Mày cũng ghê phết nhỉ? – Một con nhỏ khác chêm vào.
– Cái thứ đẹp giả tạo như hồ li của mày cũng đòi làm hotgirl sao? Mơ mộng! – Một nhỏ khác tiếp tục.
– Ôhô…ai ghé thăm đây ta? – Bảo Vi cất giọng mười phần thì chín phần là chế giễu, một phần là khinh khỉnh.
– Ý cô là sao? – Con nhỏ kia đốp lại.
– A…Tôi xin lỗi Nguyệt Thy tiểu thư. Tôi đây nào đâu dám động đến cô. Chẳng hay hôm nay cô gặp chúng tôi là có chuyện gì? – Vi giả bộ sợ sệt làm nhỏ ấy tưởng thật mà khoái chí.
– Cô biết tôi sao? Không ngờ tội nổi tiếng thế. – Nguyệt Thy cười khá ố.
– Hừ… – Nó nhếch mép.
– Mày… – Nhỏ đó thấy nó như thế thì tính cho nó một tát nhưng nhanh chóng bị Vi chặn lại.
– Thiên Kim tiểu thư. Hành động lỗ mãn như thế là không được nhé! – Vi cười khiêu khích.
– Mày… – Kim cứng họng, chỉ biết trừng mắt nhìn nhỏ.
– Còn cô nữa đó, Bảo Ngân. Ba cô tìm hai đứa tôi có chuyện gì? – Nó lạnh giọng.
——————– Vũ Nguyệt Thy (17t): Là con gái của một giám đốc chuỗi ngân hàng đang phát triển tại Việt Nam. Tính tình đanh đá, chảnh choẹ, luôn xem mình là nhất. Sắc đẹp thì thua xa ba đứa nó, IQ thì…chậc chậc…đúng là một sự xỉ nhục cho loài người khi có cô ta. Ngu mà phải nói đến mức khỉ nó còn thông mình hơn. (Theo nhận định của tác giả thì chắc nhỏ bị một chứng bệnh vô phương cứu chữa gọi là thiểu năng bẩm sinh!). Học lớp D39 (gần chót). Được mệnh danh là hotgirl trước khi có sự xuất hiện cú Thảo Anh và tiếp theo là tụi nó.Nguyễn Thiên Kim (17t): Là con gái của một chủ nhà hàng khá nổi tiếng trong thành phố. Mọi thứ còn lại thì cũng tương tự như Nguyệt Thy mà thôi. Hotgirl thứ 2 của trường nhưng trong tương lai thì…Đào Kiều Bảo Ngân (17t): Là một con người độc đoán, thủ đoạn, cáo già nhưng ẩn trong một sự ngây thơ đến mức nhơ nhuốc. Gia đình kinh doanh bốn cửa hàng đá quí trong phạm vi thành phố. Là người được gọi là hotgirl thứ 3 nhưng cái danh hiệu này liệu sẽ còn ở trong tay cô ta được bao lâu?
——————— Mày…tao không dài dòng với tụi bây nữa. Tao yêu cầu, hai đứa bây tránh xa họ ra. Khi tao đã yêu cầu, tức là tao đã coi trọng hai đứa bây lắm rồi. Đừng có được nước mà làm tới! – Thy quát.
– Tôi chẳng làm gì ba người cả. Với lại người cô muốn nói tới là ai? – Nó nghênh mặt dù hiểu ý của câu nói vừa rồi của ả ta.
– Là anh Đăng, anh Thiên, anh Minh và anh Khánh. Tụi bây chẳng khác gì mấy con đỉa đeo theo mấy anh ấy! – Nhỏ Kim hét tướng lên.
– OMG…cô vừa nói cái gì thế? Bảo tụi này là đỉa bám theo họ sao? Thế mấy cô cũng chẳng khác gì đâu. Chẳng phải mấy cô cũng đang bám theo họ sao? Mấy cô chẳng có tư cách gì để nói tụi này. – Vi nhướn mày.
– Mày… – Ngân tức ói máu, quay qua bàn kế bên, chôm luôn ly nước cam của một học sinh đang ngồi đó theo dõi mọi chuỵen đang xảy ra nãy giờ, tính đổ ngược vào đầu Vi nhưng…“Cộp…”“Xoảng”Muốn trêu tức Bảo Vi nhà ta thì có lẽ người đó phải tu hơn vạn kiếp mới mong mỏi có được một tia hy vọng làm được. Khi Ngân chuẩn bị đổ ly nước cam vào người nhỏ thì nhỏ đã nhanh chóng xoay người, tung một cú đá vào cái ly trên tay Ngân làm cái ly văng ra xa, rơi xuống sàn vỡ tan tành cùng với chỗ nước cam yên vị trên đầu nhỏ Kim.
– Áaaaa…. – Tiếng hét thất thanh của Kim và Ngân.
– Mày… – Thy trừng mắt nhìn Vi.
– Đó là cái giá phải trả. Vô cùng nhẹ nhàng! – Nó cười đắc thắng.
– Mày được lắm! – Ngân thẳng tay tát vào mặt Vi một cái trời giáng làm âm thanh phát ra không hề nhỏ. “Chát”Âm thanh giữa bàn tay và gương mặt chạm vào nhau khiến không khí bắt đầu chìm xuống. Bảo Vi tối mặt, nhẹ đưa bàn tay lên xoa xoa nơi vừa bị đánh còn nó thì trừng mắt với Ngân:- Cô làm cái trò gì vậy? Ai cho cô dám động vào Vi? Cô là cái thá gì mà dám động vào người khác? Cô đừng tưởng là mình ngon mà có quyền làm vậy. Cái gì mà hotgirl chứ? Đó chỉ là cái mác để cô che đậy cái sự ngu dốt, vô học mà thôi. Cô không có tư cách để đánh hay lên giọng với tụi tôi cả. Mà bổn người đó thì sao nào? Tôi cứ theo thì cô làm gì được tôi? Không được họ chú ý nên cô mới bày ra mấy cái trò trẻ con này sao? Cô nghĩ như vậy là thu hút được sự chú ý chắc? Bớt có mơ giữa ban ngày đi! – Nó giận dữ.
– Mày dám… – Kim đưa tay lên định tát nó thì…
– Các cô đang làm cái quái gì vậy? – Thiên lạnh giọng nhìn nhỏ ta sau khi cùng Khánh và Minh đặt khay thức ăn xuống bàn nhìn ba nhỏ.
– Em… – Kim ấp úng.
– Tôi hỏi: Cô đang làm cái quái gì vậy? – Thiên quát làm tất cả mọi người trong canteen sững sờ nhìn anh. Người được gọi là hotboy lạnh lùng, ít nói, không bao giờ can thiệp vào chuyện người khác, cũng chẳng bao giờ lớn tiếng mà hôm nay lại như thế này.
– E…em…em đang… – Nhỏ lắp bắp sợ sệt.
– Ba cô ăn gan trời à? – Minh nhíu mày.
– Tụi…em…. – Thy nhìn ba tên con trai trước mặt một cách trân trối.
– Bỏ tay ra để anh xem nào Vi? Có đau lắm không? – Minh nhẹ nhàng đi đến bên cô em gái mà vuốt ve nhằm làm dịu đi cơn thịnh nộ đang sội sục trong con người nhỏ nhắn kia.
– … – Vi không trả lời, tay cũng buông thong để lộ ra một bên má đỏ tấy và còn in hằn rõ dấu năm ngón tay.
– Em… – Minh sững người.
– Anh… – Vi thốt lên một từ rồi sau đó mặt mũi hằm hằm đi thấy rõ. Minh vội vã ôm lấy thân ghình bé nhỏ kia mà thì thầm: “Anh sẽ lo ổn thoã. Em không cần phải động tay động chân gì đâu. Đừng như thế chứ. Em đừng quên anh đã từng nói ai mà động vào em thì anh sẽ khiến người đó sống không bằng chết!”- … – Vi vẫn im lặng nhưng cơ thể dường như đã được thả lỏng đôi phần.
– Bảo Ngân! Cô bước ra đây cho tôi!!! – Minh quát to và nhìn vào đám đông đang hỗn loạn vì những gì vừa được chứng kiến.
– Em…đây! – Bảo Ngân rụt rè bước ra.
– Cô có biết cô đã phạm phải sai lầm gì không? – Minh hỏi, mặt lạnh tanh đến mức 00.
– Em…thật ra…thì… – Nhỏ ta ấp úng mãi chẳng nói thành câu.
– Ai cho cô đụng vào Bảo Vi? – Minh quát. Tuy là một người anh hay trêu ghẹo đứa em gái khiến nhỏ nổi điên không ít lần nhưng ẩn sâu trong đó là một tình yêu thương vô bờ bến dành cho người em gái vốn bất hạnh từ nhỏ. Từ lâu, trong lòng anh luôn có một lời thề là phải bảo vệ em mình đến cùng dầu có ra sao đi nữa.
– Anh…em thật sự…không làm gì hết mà! – Nhỏ cố gắng nói.
– Không làm? Thế cái gì đây? Chính tôi tận mắt thấy cô tát em gái tôi mà cô còn bảo không có gì sao? – Minh tức điên người, tay chỉ vào dấu năm ngón tay trên mặt Vi.
– Em…gái anh? – Bảo Ngân nhắc lại khó khăn trong sự ngạc nhiên của toàn thảy học sinh trong canteen.
– Phải…Vi và An là em gái của tôi với Minh. Có gì không? Cô có biết cái giá phải trả khi động vào hai đứa nó là gì không hả? – Thiên im lặng nãy giờ cũng cất tiếng nói.
– Tụi em…không…không cố ý!
– Không cố ý? Cô gây sự mà bảo không cố ý sao? Cô tưởng tôi mù chắc?
– … – Ba con nhỏ điếng người không dám trả lời.
– Ba cô cứ đợi đó. Chuyện hôm nay tôi sẽ giải quyết sau! – Minh liếc hai nhỏ sắc lém rồi ngồi xuống bàn ăn.
– Hừ… – Thiên cũng kéo hai đứa em ngồi xuống với đống thức ăn. Ba con nhỏ biết thân biết phận, ở lại thêm có nước tự giết chết mình nên lánh đi sớm. Còn hai đứa nó sau khi thấy đồ ăn thơm lừng cũng quên bặt chuyện lúc nãy mà lao vào mà “thu phục nhanh, tiêu diệt gọn”.