Hotgirls Siêu Quậy

Chương 13: Kingdom school – ba hotgirls tái ngộ


Đọc truyện Hotgirls Siêu Quậy – Chương 13: Kingdom school – ba hotgirls tái ngộ

Thiên đi xuống phía dưới, đảo mắt lại xem nên sắp xếp lại chỗ ngồi thế nào cho phù hợp. Bởi bây giờ thì nó và Vi đã chiếm mất một cái bàn đôi rồi thì chỉ còn cách xếp lại thôi. Cuối cùng thì anh cũng quyết định ngồi cùng với Thảo Anh và nhượng lại cái bàn yêu quí cho hai con tiểu quỉ nhà mình.Tiết một trôi qua nhanh chóng. Giáo viên bộ môn không được hài lòng lắm với thái độ học tập của nó khi trong suốt giờ học chẳng thèm nhúc nhích lấy một cái chứ đừng nói là ngóc đầu dậy nghe giảng bài. Tuy nhiên, ông thầy giáo ấy vẫn chẳng dám đá động tới chị An nhà ta bởi ai chẳng biết cái kỉ lục chị ấy tiễn cho hai người giám thị về nhà an dưỡng sớm kia chứ.Tiết thứ hai là tiết sinh hoạt. Lúc này, nó cũng đã tỉnh dậy sau gần một tiếng đồng hồ ngủ. Nằm dài trên bàn ngủ đúng là khó chịu thật cho nên nó mới chịu tỉnh khi cái cổ mỏi nhừ. Cô giáo trẻ đưa tụi nó vào lớp ban sáng bước vào.

– Hôm nay…nhà trường vừa mới có một thông báo về việc tổ chức một cuộc thi mang tính cạnh tranh. Đó là cuộc thi mang tên “The queen of Kingdom”. Cuộc thi này nhằm bầu chọn ra những bạn nữ có thể gọi là hoàn hảo từ diện mạo cho đến đầu óc lẫn tâm hồn. Mỗi lớp sẽ đề cử từ ba cho đến bốn bạn tham dự cuộc thi này. Cuộc thi sẽ được chia ra làm ba phần thi: Trang phục, năng khiếu và đối đáp. Phần thi trang phục thì cô sẽ không đề cập tới vì cô tin, các bạn nữ của lớp ta đều có một con mắt thẫm mĩ rất tốt. Còn về phần thi năng khiếu thì mỗi ứng cử viên sẽ tự chọn ình một thể loại mà bản thân thấy mình có thể hoàn thành tốt. Về phần thi đối đáp, ban giám khảo sẽ đưa ra câu hỏi và thí sinh sẽ trả lời. Tuỳ theo câu trả lời mà thí sinh nói, ban giám khảo sẽ quyết định điểm số. Phần thi trang phục, điểm tối đa là 20đ, phần thi năng khiếu là 30đ và phần thi đối đáp là 50đ. Tổng cộng sẽ là 100đ tròn. Còn về giải thưởng thì lớp nào có học sinh đoạt giải nhất thì sẽ được một chuyến đi biển 3 ngày, lớp hạng nhì sẽ có chuyến đi núi chơi 2 ngày. Hạng ba sẽ được nhà trường tặng cho 2.000.000đ. Ngoài ra, trong suốt quá trình thi còn có người của đài truyền hình tới. Vì vậy, cô muốn các em hãy thảo luận và đưa ra những ý kiến cho việc ai sẽ là người đi thi. – Cô giáo kết thúc.Cả lớp bắt đầu bàn bạc. Phần thưởng lần này tuy chẳng là gì nhưng cũng đủ gây háo hức cho tất cả mọi người. Tụi nói va tụi hắn chẳng có chút nhã hứng nào cho việc này nên cũng chỉ im lặng.Sau hơn mười phút, một bạn nam đứng dậy nói:- Thưa cô, lớp ta có Thảo Anh là người mà rất nhiều người trong trường hâm mộ. Em nghĩ, cuộc thi này nên cho bạn ấy thi.

– Ý kiến đó không tồi. Thế em thì sao? Thảo Anh? – Cô giáo nhìn Thảo Anh bằng ánh mắt mong chờ.

– Thưa cô…em…rất tiếc! – Thảo Anh nói bằng ánh mắt ái ngại.

– Sao thế? Em không tham gia được à? – Cô giáo tỏ vẻ thất vọng.

– Không hẳn ạ. – Thảo Anh trả lời.

– Thế ý em là sao? – Cô giáo thắc mắc.

– Em…muốn tham gia cùng bạn mình. Và nếu họ tham gia, em sẽ tham gia! Đó là lý do của em. – Thảo Anh bình thản. Bản thân cô nàng ghét phải tham gia những việc này, làm một con người bình thường thoái mái hơn nhiều.

– Bạn em? Là ai? – Cô gáio nhíu mày.

– Phải đấy! Bạn nói đi! – Một nữ sinh lên tiếng.


– Đúng đó. Bạn cứ nói. – Một nam sinh khác tiếp túc.

– Là…Bảo An và Bảo Vi! – Thảo Anh trả lời với dáng vẻ rất thản nhiên còn cả lớp thì im bặt.

– Thế nào? – Thảo Anh nhìn khắp lớp hỏi.

– Tại sao là hai con nhỏ mới đến. Tụi nó như thế thì khi đi thi, chắc chắn lớp ta sẽ thua mất! – Một nữ sinh bất bình nói.

– Đúng thế. Cuộc thi này cần sự dịu dàng và duyên dáng, nữ tính, nếu để hai con nhỏ ấy đi thì thua chắc rồi. – Một nữ sinh khác tiếp tục lên tiệng.

– Khoan đã nào…các bạn như thế là không phải rồi. Điều thứ nhất: hai người đó có thừa sắc đẹp. Các bạn thấy đúng không? Thứ hai: lạnh cũng là cách để thu hút sự chú ý của người khác rất tốt và điều đó thì Bảo An luôn làm được, hơn thế nữa, Bảo An là người khiến người khác phải run sợ mà rút lui. Thứ ba: Với một cô gái nóng bỏng như Bảo Vi, không lẽ lại không đủ trình độ để đi thi? Bảo Vi là người duy nhất từng được tập đoàn thời trang có tiếng nhất thế giới mời đóng quảng cáo ở độ tuổi mới 15. Chẳng lẽ nhiêu đó thôi, họ cũng không được đi thi? Với lại, vấn đề cuối cùng và cũng là quan trọng nhất khi tôi muốn hai người họ cùng thi: Tôi muốn xem xem, tôi và hai người đó, hai sẽ là người đoạt giải nhất. Mục tiêu của tôi muốn hướng tới không phải là con người bây giờ mà là một người như Bảo An. Bảo An luôn là mục tiêu của tôi trong suốt hơn mười lăm năm qua. – Thảo Anh nói rồi nhìn nó.

– … – Cả lớp không trả lời.

– Hừ… – Nó nhếch môi. “Có cần làm quá thế không Thảo Anh? Không lẽ từng đó năm làm bạn của mày, tao không hiểu mày đang làm gì sao? Nếu muốn lợi dụng tao để được như vậy thì đừng có hòng, tao sẽ ày hiểu, thế nào phán đoán sai!”- Ý hai em thế nào? – Cô giáo sau khi hít một hơi thật sâu vồi nhìn nó với Vi.

– Em… – Vi lưỡng lự.


– Em đồng ý! – Nó trả lời chẳng chút do dự.

– Hả? – Vi, Thiên và Minh nhìn nó như người ngoài hành tinh vừa rớt xuống Trái Đất.

– Em nói, em đồng ý tham gia! – Nó nhắc lại lời nói.

– … – Thảo Anh đơ người nhìn nó, ngạc nhiên hết cỡ.

– Vậy…em cũng đồng ý!

– Vi trả lời cô giáo.

– Ừ…vậy hai bạn ấy đã thi thì em sẽ thi chứ Thảo Anh? – Cô giáo nhìn cô.

– Ơ…dạ…vâ…vâng! Tất nhiên. – Thảo Anh khó khăn trả lời. Không lẽ cô đã đoán sai?

– Vậy thì cuộc thi lần này, Bảo An, Thảo Anh và Bảo Vi sẽ thay lớp tham gia. Ba em về nhà chuẩn bị thật tốt nhé. – Cố giáo nói với tụi nó.“Reeengggg…” Chuông ra chơi vang lên. Cô giáo ra khỏi lớp. Thiên, Minh và Vi chạy tới chỗ nó hỏi:- Mày điên hả? Sao tự nhiẹn đồng ý làm chi? – Vi hét.


– Tao bình thương. – Nó ung dung.

– Thế sao đồng ý? Em vốn ghét những chuyện như thế mà? – Thiên nhìn nó lo lắng.

– Em không sao đấu. – Nó cười trấn an ông anh hai.

– Con nhóc này? Còn nói không sao à? Em lạ lắm. Lúc nghe em nói vậy, anh cứ tưởng mình nghe nhầm đó. – Minh trợn tròn mắt với nó.

– Thật mà. – Nó lại cười.

– Làm gì mà cuống cuồng lên thế? – Hắn cau mày.

– Không liên quan tới anh. – Nó lạnh lùng.

– Làm gì ghê thế? Quan tâm chút thôi mà? – Hắn nhăn nhó.

– Tôi không cần cái diễm phúc đó. Đem mà nhường cho người khác đi.

– Cô… – Hắn điên.


– Hừ… – Nó nhếch môi.

– À…hay là cô không thể thi được vì biết mình không có trình độ mà lại nhận liều? – Hắn chọc tức nó.

– Không đến phiên anh biết. Mà dù sao anh cũng không hiểu đâu. – Nó nói.

– Thế thì tại sao em đồng ý? – Thiên lo lắng hơn.

– Em không muốn có ai đạt được mục đích của mình thôi. Đem em ra để từ chối sao? Một ý định quá ngu ngốc rồi. – Nó cười đểều rồi nhìn Thảo Anh.

– Đúng thật. Mọi hành động và lời nói của tao không bao giờ qua mắt được mày. – Thảo Anh lắc đầu chịu thua.

– Muốn dùng tao làm bàn đạp để từ chối sao? Mày suy nghĩ hơi nông cạn rồi đó. – Nó lắc đầu tỏ vẻ tiếc.

– Tao không định thế nhưng cũng không muốn phá hỏng hình tượng của mình trước mặt mọi người. Hình tượng ngoan hiền uổng công tao cố gắng gây dựng suốt hai tháng qua nếu không làm vậy sẽ sụp đổ mất. – Thảo Anh tỏ vẻ hối lỗi.

– Cái gì á? Hình tương? Ngoan hiền? Mày đang nói cái quái gì vậy? – Bảo Vi giật mình.

– Tao ghét cái cảnh bị lũ con gái ghen ghét rồi nên mới tạo dựng cái hình tượng đó cho yên thân. Chứ như hồi trước, vài bữa lại có đứa kiếm chuyện như vậy tao thấy phiền phức như vậy. Tao không phải là đừa ăn không ngồi rồi mà giúp bệnh viện kiếm thêm thu nhập. Tao chẳng lợi lộc gì sấc. – Thảo Anh nhún vai.

– Ặc…thôi đừng nói nữa. Dù sao thì chuyện đó cũng xong rồi. Xuống canteen đi mọi người. – Khánh im lặng nãy giờ mới bắt đầu bon chen vào câu chuyện. – Ờ…tui cũng vậy! Đi thôi mọi người. – Vi gật đầu rồi kéo cả bọn xuống canteen…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.