Hotgirls Siêu Quậy - Ma Nữ Tái Sinh (phần 2)

Chương 22.4


Đọc truyện Hotgirls Siêu Quậy – Ma Nữ Tái Sinh (phần 2) – Chương 22.4

Cô gái mặc áo đỏ đứng trước thang máy, đập mạnh vào nút nhấn, gương mặt đầy vẻ bực tức. Thật là tức chết! Sao lại lâu đến như vậy?

– Hahaha…tiếng cười đáng sợ đó lại một lần nữa vang lên, vọng vào các bức tường khiến âm thanh càng thêm khủng khiếp.

Người đàn ông bên cạnh cô gái mặt vốn đã tím tái vì sợ, nay còn khó coi hơn. Thật sự nếu có thứ gì bất ngờ xuất hiện lúc này, ông ta không dám chắc là bản thân còn đứng vững nổi không.

“Tink”

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, vội càng, lẫn cô gái và người đàn ông đang cố gắng nhanh cóng bước vào thì lại khựng người sững sờ.

– Hừ…

Từ trong thang máy, một bóng dáng mảnh mai bước từng bước thật nhẹ nhàng. Khoé môi xinh đẹp cong lên thành một nụ cười hút hồn, rất lạnh nhạt.

Quần đen áo ba lỗ bằng da, giày cao gót đầy đơn độc, trên đầu là chiếc nón lưỡi trai với hình cây quyền trượng bao quanh bởi gai nhọn được thêu bằng chỉ trắng đầy nổi bật.

Cô gái mặc áo đỏ như thể là bản năng vội vàng bước giật lùi trước nguy hiểm.

Người ngoài nhìn vào không biết, nhưng đối với cô, biểu tượng kia là vô cùng quen thuộc.

Biểu tượng của Nữ tước!

Nữ tước cũng như Tứ ma nữ, là một cơn ác mộng mà bất kì ai nhắc tới cũng cảm thấy run sợ. Nữ tước giết người vô cùng ngoan độc. Như thể người thợ săn vờn con mồi của mình giống một trò tiêu khiển. Và tất nhiên, thứ làm nên cái tên Nữ tước huyền thoại là con mồi chết không thể nhắm mắt, chết trong đau đớn tột cùng, quằn quại mà ra đi.

– Nữ tước gác cổng địa phủ! – Cô gái mặc áo đỏ bật lên một câu nói. Người ta nhắc đến Nữ tước như nhắc đến người đứng gác trước địa ngục.

– Nữ…Nữ…Nữ tước… – Người đàn ông lắp bắp đầy run sợ. Cái tên này đúng là một ám ảnh đối với ông ta, nhắc đến là chỉ muốn ngất xỉu tại chỗ.

– Thật vinh dự cho tôi…tôi thật không ngờ các người lại nhận ra tôi sớm vậy. – Nữ tước chợt khoái trá.

– Cô đến đây làm gì? Chẳng phải cô rút lui từ lâu rồi sao? – Cô gái áo đỏ mím môi.

– Chuyện đó…tôi không có bổn phận phải giải thích cho cô biết. Cô…là Linda? – Nữ tước nở nụ cười.

– Cũng như cô, tôi chẳng có bổn phận phải giải thích chuyện này. – Linda nắm chặt hai bàn tay, mồ hôi từ lòng bàn ray túa ra khá nhiều, chứng tỏ cô đang rất căng thẳng khi đối diện với người trước mặt.


– Haha…cô dám nhại lại lời nói của tôi? – Nữ tước bỗng dưng bật cười lớn.

– Làm sao tôi dám? – Linda ngày càng căng thẳng.

– Chuyện đó cũng chẳng quan trọng, tôi không phải là người nhỏ mọn, câu nệ tiểu tiết. – Nữ tước nhún vai.

– Thế rốt cuộc, cô muốn gì mà chặn đường chúng tôi? – Linda cảm thấy bất an, chắc chắn là có mục đích. Gặp nhau tại nơi vắng vẻ vào thời điểm này hoàn toàn không thể là sự trùng hợp.

– Chặn đường cô? Cô nghĩ tôi rảnh mà làm việc đó? – Nữ tước bật cười.

– Nếu điều tôi nói là không đúng thì cho tôi xin lỗi, phiền cô tránh đường cho chúng tôi. – Linda nheo mắt nghi ngờ một hồi rồi nói. Không phải chứ? Cô ta không có ý định nhắm vào hai người sao?

– Muốn đi? Cô nghĩ quá đơn giản rồi. – Nữ tước nhướn mày.

– … – Linda cứng họng. Quả nhiên, ý định xuất hiện của cô ta không hề đơn giản. Nhưng mà là nhắm vào viên đá Black Wings, nhắm vào kẻ đang bị tổ chức truy nã hay…

Nữ tước không chút chần chừ, vẫn thong dong như thể chẳng có chuyện gì gấp gáp mà bước tới gần Linda. Bàn tay nhỏ bé khẽ nâng cằm cô gái trước mặt, Nữ tước cười như có như không.

– Tôi nghĩ cô là người thông minh, sẽ biết được mục đích của tôi hôm nay… – Nữ tước thì thầm vào tai Linda.

– … – Linda căng thẳng, không mở miệng nổi.

– Nhưng mà xem ra tôi đã đánh giá cô quá cao rồi nhỉ? – Nữ tước tiếp lời.

– Là cô muốn giết người đàn ông này? – Linda cắn chặt môi dưới.

– Haha…hoàn toàn không chỉ là như thế! – Nữ tước bật cười thật to.

– Viên đá? – Landa lại tiếp tục hỏi.

– Cũng không hẳn. – Nữ tước nhún vai.

– Không lẽ…mục tiêu của cô lại là tôi? – Như vỡ lẽ ra chuyện gì đoa, Linda bất chợt cười lạnh một cái. Hoá ra chung quy vẫn là muốn mạng của cô.

– Rất tốt! Lần này cô đoán cũng có phần đúng. Chỉ tiếc…giết cô lúc này vẫn không nằm trong kế hoạch của tôi.


– Hừ muốn gì thì giải quyết thật nhanh đi. Tôi và cô mất khá nhiều thời gian tán gẫu rồi đấy. – Linda lạnh nhạt.

– Tôi thích phong cách này của cô. – Nữ tước cười, thân tgể bước nhanh ra sau vài bước để tạo khoảnh cách thuận lợi.

“Vút”

Một âm thanh xé gió rất rõ ràng vang lên trong bóng tối.

“Huỵch”

Tiếng một thứ gì đó khá mềm đổ ập xuống đất như thể một xác người, kèm theo đó là những giọt nóng ẩm ướt bắn lên tung toe mọi phương.

Tanh nồng xộc thẳng vào mũi khiến cả Nữ tước và Linda đều có chút không quen.

Qua khung cứa sổ, mượn ánh trăng để nhìn rõ mọi thứ trong bóng đêm mờ mịt, Linda thấy rõ bộ mặt kia, một cỗ sát khí đến kinh người mà e rằng mãi mãi cô vẫm không thể nào sánh nỗi. Cỗ sát khí ấy rành rành là được tôi luyện theo năm tháng, là qua một quá trình đầy những đau khổ chứ chẳng phải ngày một ngày hai.

Nữ tước tay vung một roi hướng về phía Linda, thân thủ nhanh đến nỗi chóng mặt. Biết bản thân chẳng thể nào né tránh kịp đòn này, Linda nhanh tay kéo áo người đàn ông đến trước mặt che chắn.

Ông ta lúc này đã quá hoảng hốt, chẳng kịp phản kháng lại trước hành động của Linda mà chỉ biết chết sững, cả người chịu đòn.

Chiếc roi da chẳng chút chần chừ quật thẳng vào người đàn ông. Nó như kẻ không có mắt chỉ biết nhắm đến con mồi đã được định trước của mình.

Chỉ một lần vung roi như thế, người đàn ông đau đến mức trợn trừng con mắt mà ngã xuống chết. Những cái gai sắc nhọn trên chiếc roi cắm sâu vào da thịt ông ta đầy ghê tởm.

Đến khi Nữ tước thu lại roi, máu từ những chỗ bị gai đâm bỗng phụt ra, bắn tung toé khắp mọi nơi. Cái thứ chất lỏng nóng hổi ấy liên tiếp dính vào người hai cô gái.

– Cô sẵn sàng hy sinh đi kẻ bên cạnh mình để bảo toàn tính mạng? – Nữ tước cười khẩy.

– Một kẻ đã trở nên vô dụng thì còn giữ lại làm gì? Để hắn sống mà liên luỵ đến tôi thì tất nhiên tôi sẽ giết. Dù sao nếu cô không giết hắn thì tôi cũng định sẽ kết liễu hắn ta ngay sau khi rời khỏi đây. – Linda chậm rãi đáp, tay cũng nhanh chóng rút hai con dao găm giắt ở đùi, bên trong lớp váy.

– Cô tính đấu với tôi chỉ bằng hai con dao? Cô nghĩ mình sẽ thắng?

– Cho dù không có cơ hội tôi cũng biến thành có. – Linda vung tay, ném con dao sắc nhọn về phía Nữ tước.


“Vụt”

Nữ tước nghiêng người tránh, lưỡi dao bén nhọn kia vô tình sượt ngang qua mặt để lại một vết thương dài nhưng không sâu. Máu ứa ra từ vết thương khiến Nữ tước cảm thấy gương mặt hơi xót.

Cái camera đang hoạt động ngay góc hành lang, đèn hiệu cứ liên tục nhấp nháy, một phát đã bị con dao xé làm nửa, ngừng ngay tất cả mọi hoạt động truyền tính hiệu.

“Lộp…bộp…”

Vài mảnh vụn từ chiếc camera rơi xuống đất phát ra âm thanh khá vui tai.

Nữ tước nhíu mi quay đầu nhìn về phía chiếc camera, tay thì nhanh chóng thu lại roi. Linda đảo mắt kiểm tra lại khắp hành lang, không còn lấy một cái camera nào nữa thì thở phào an tâm. Cất con dao về trở lại vị trí cũ, Linda dựa người vào bức tường, nhìn qua cửa sổ xuống dưới mặt đường.

– Còn đứng đó nhìn làm gì? Không mau rời khỏi đây? Người của Dương gia tới kịp thì không biết chạy đường nào? – Nữ tước kéo sụp xuống cái nón lưỡi trai đen.

– Dương gia đã là gì? Chẳng phải có Dương Nhã Ngọc rồi hay sao? Tin chắc cô ta cũng đã nhận được lệnh của Venus thả tôi rời khỏi đây. – Linda vén lọn tóc ra sau tai, bộ dạng âm trầm chứ chẳng còn chút vẻ sợ sệt như ban nãy.

– Đúng thật là Venus đã lo mọi chuyện chu đáo hết cả rồi. Nhưng mà cô ở đây lâu không sợ đồng bọn nghi ngờ? Vở kịch vừa rồi che mắt được một lần nhưng khẳng định lần thứ hai sẽ bại lộ. – Nữ tước nhấp nháy đôi con ngươi.

– Lần sau sẽ là cách khác. Lấp liếm mọi chuyện, so với Venus chuyện này thực quá đơn giản. – Linda lắc nhẹ đầu.

– Cô hình như rất tin tưởng Venus? Cô chư từng nghĩ mình bị lợi dụng? – Nữ tước hỏi, ánh mắt sâu không thấy đáy.

– Lợi dụng? Tôi nghĩ cô hiểu rằng Venus đủ thông minh để tìm cách giải quyết chứ không phải là tìm người lợi dụng. Mà dẫu sao, nếu có như thế thì tôi vẫn sẽ tin tưởng và phục tùng Venus. Tôi nợ cô ấy một lầm được sống…hơn hết…nhờ cô ấy tôi mới hiểu yêu là thế nào dì kêta cuộc của nó không như những gì tôi mơ. – Linda cười nhạt, phảo, rất nhạt.

– Hừ…thôi. Không nói chuyện nữa…mau đi đi! – Nữ tước phẩy tay.

– Cô thật là…hợp tác với tôi xong lại đuổi sao? – Linda hơi cười mỉa rồi quay lưng nhấn thang máy rời khỏi.

Khi cánh cửa thang máy vừa mới đóng, gương mặt của Nữ tước chợt nhăn nhó. Lấy ngón tay quệt nhẹ lên vết thương trên mặt, gương mặt cô nhóc càng thêm khó coi. Lúc nãy chỉ là thấy xót một chút, sao bây giờ mới cảm thấy đau như vậy? E là phải về nhà bôi thuốc nhanh thôi nếu không muốn bị để lại “tàn tích”.

Lắc đầu, Nữ tước cũng nhanh chân quay người rời khỏi đó.

Gió thổi thoáng qua từng lọn tóc, mái tóc dài đen bóng tung bay nhẹ nhàng trong đêm của cái rét buốt đầu năm tại Mĩ.

Ngước mặt lên trời, để cho giọt nước mắt chảy xuôi xuống, thấm vào môi. Mặn chát…và cả đắng ngắt.

Thì thầm thật nhỏ, mong cơn gió kia sẽ mang nó tới bên cạnh một người nào đó:

– Em không cần anh tha thứ…chỉ cần anh chờ đợi và luôn nhớ rằng…em đã từng xuất hiện trong cuộc đời của anh.


Nó đưa mắt về lại màn hình trước mặt, không nhắc về con người tên Bảo Khang nữa. Đã bao nhiêu lần? Một trăm? Một ngàn? Hay là bao nhiêu lần mà chính nó còn không nhớ nổi là đã hỏi Nhã Ngọc. Nhưng mà cuối cùng vẫn thế, cô ta vẫn không trả lời nó.

Không khí trầm xuống hẳn, khác với sự tự nhiên ban đầu.

Hắn cảm thấy không khí như thế này thật khó chịu, lên tiếng trước:

– Viên đá… 2 người biết cô ta giấu ở đâu sao?

– Hửm…? – Nó nhướn mi, không lẽ hắn không biết viên đá ở đâu? Bài học của một sát thủ có bao gồm giấu đồ vật cùng để lại dấu hiệu. Chính là…Sarah đã áp dụng nó rất đúng lúc…dù rằng với nhầm người có thể chơi!

– Một chút thủ thuật…nhưng mà đảm bảo chẳng bao lâu nữa đâu sẽ bị Vi phát hiện ra. Cô ta là đang đánh cược mạng sống của bản thân. – Nhã Ngọc hít lấy một hơi thật sâu.

– Có lẽ…vậy chuyện đây tôi giao cho cô. – Nó nhún vai rồi đứng dậy.

– Tính đi đâu à? – Nhã Ngọc ngước mặt, hờ hững hỏi nó.

– Hawaii. – Nó đáp lại ngắn gọn.

– Em đến đó làm gì? Nếu em muốn đi thì để anh đi cùng! – Hắn đến gần nó.

– Không cần. Em về báo cáo thu hoạch nhiệm vụ này, tiện thể lấy chỉ thị của nhiệm vụ kế tiếp. Hôm qua thầy gọi, bảo là có chuyện hơi nghiêm trọng xảy ra. – Nó phẩy tay.

– Nguy hiểm? Đó là nơi kẻ thù của cô đang ở. Trên địa bàn của họ, cô khó có khả năng tránh được. – Nhã Ngọc nhắc nhở.

– Ha…việc ai gặp nguy hiểm còn chưa biết được đâu. Vả lại…Nhật có thể là nơi bọn chúng đang ở. Nhưng thế thì đã sao? Nhật Bản vốn là đất nhà tôi, có gì mà phải sợ họ đuổi cùng giết tận chứ? – Nó cười lạnh một cái.

– Xem ra cô khá tự tin? – Nhã Ngọc lơ đãng hỏi, tự trách bản thân đã lo lắng thái quá. Đúng thật là cô đã quên mất một điều. Nhật Bản là nhà của Venus, cớ sao cô ta lại không có một phương trở về đó an toàn ình? Cô ta dám đi, tất chuẩn bị mọi chuyện chu đáo, sẵn sàng hết rồi.

– Vậy thì đi nhanh đi. Tàn cuộc ngày hôm nay tôi sẽ dọn dẹp thay cô. – Ngọc phẩy tay như đuổi đi.

– Phải. Em đi nhó cẩn thận, tới nơi thì gọi cho anh. – Hắn tỉ mỉ dặn dò.

– Ok… Mọi chuyện ở đây giao hai người vậy. Bye! – Nó mỉm cười rồi mở cửa bước ra ngoài.

“Cạch”

Khép lại cánh cửa, đáy mắt màu tím của nó thoáng tia lạnh đầy chết chóc.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.