Bạn đang đọc Hotgirl ? Không ! Tôi Không Muốn Làm Hotgirl !!! – Chương 5
Nhìn đồng hồ đã 7h nó xin phép lên gọi hắn xuống. Lên tới phòng gọi cửa mãi nhưng chẳng thấy hắn ra mở cửa nó hết kiên nhẫn mở cửa vào. Giờ nó mới hiểu gọi người dậy khổ đến thế nào.
– Này Ma Vương dậy đi.- nó gọi.
-zzzzzzzzzzzz
– Ma Vương dậy đi.
-zzzzzzzzzzzz
Nó kéo chăn ra khỏi người hắn.
– Dậy đi. Anh không dậy muộn học đừng trách toi đấy.- nó nạt.
– Để ngủ chút coi.- hắn nói.
– Dậy đi. Anh kêu tôi phải dậy sớm mà anh thì lại thế này ak.
– Ashi cái con nhỏ này để ngủ chút coi.- hắn kéo chăn lên.
– Dậy đi không tôi tạt nước đó.
– zzzzzzzzzzzzzzzzzzzz
– Anh không chịu dậy phải không? Đừng trách tôi làm thật đấy.- nói rồi nó chạy vào phòng tắm lấy một cốc nước đem ra.
– Anh có dậy không thì bảo.- nó nói.
– zzzzzzzzzzz
– Tôi hỏi lần cuối anh có dậy không?- nó hét lên.
Nó kéo chăn ra hất nước vào mặt hắn. Hắn ngồi dậy la lên:
– AAAAAAAA nhà bị dột.
– Dột cái đầu anh ý. Dậy đi.- nó cười lớn.
– Thì ra là cô. Sao cô lại ở đây.- hắn hỏi.
– Thì tôi không ở đây thì ở đâu.- nó.
– Mới sáng ra cô đến nhà tôi làm gì?-hắn.
– Hả? Anh không nhớ gì sao anh thuê tôi làm người giúp việc ở đây còn gì?- nó hỏi lại.
– Tôi thuê cô?
– Đúng.
-…Ak ừ tôi quên mất.
Hắn nhìn thấy tay nó đang cầm cốc nước rỗng không hắn tức giận nói:
– Cô cô hất nước vào mặt tôi hả?
– Ừ.- nó thản nhiên.
– Cô đứng lại cho tôi. Đứng lại…- hắn vứt chăn sang một bên đuổi nó khắp phòng.
* Ngoài phòng hắn *
– Thiếu gia với cái con nhỏ Hải Linh đấy co quan hệ gì vậy nhỉ?- một người giúp việc hỏi.
– Chắc là người yêu.- người khác.
– Nhưng người yêu sao lại để làm giúp việc ở đây?
– Ừ cũng đúng.
– Các cô làm gì ở đây?
– Dạ chào bà. Dạ bọn cháu đang quét dọn thôi ạ.
– Vậy à. Tôi thấy các người đang lười biếng thì có muốn nghỉ việc phải không?- bà ta nghiêm giọng.
– Dạ không ạ.
– Đi làm việc đi.
– Dạ.
* Trong phòng *
– Có đứng lại không?-hắn nói.
– Không. Tôi đâu có ngu mà dừng lại để anh đánh.- nó vênh mặt nói.
– Cô…đứng lại ngay.
– Không.
– Thiếu gia.-bà Nhung gõ cửa gọi.- Thiếu gia mời cậu xuống ăn sáng.
Hắn nghe thấy vậy liền dừng lại nói:
– Lát nữa đi bà tôi đang bận.
– Thiếu gia sẽ trễ giờ mất- bà ta nói.
– Cô đứng lại.- hắn vẫn tiếp tục đuổi nó.
– Không.
Thấy ồn ở trong bà ta mở cửa vào.
– Cô đang làm gì vậy hả?- bà ta hỏi nó.
Nó quay ra.
– Cuối cùng cũng đứng lại rồi hả?- hắn chạy lại chỗ nó nói.-Ơ sao bà vào đây?
– Dạ tôi có gõ cửa nhưng cậu không nghe thấy nên tôi mới vào đây.- bà ta thanh minh.
– Bà có thể ra ngoài được rồi.-hắn ra lệnh.
– Dạ đã sắp muộn giờ mời thiếu gia xuống ăn sáng.
– Được rồi tôi xuống ngay đây.
– Dạ. Hải Linh đi theo tôi.-bà ta nói xong quay sang nó nói.
– Dạ.- nó.
– Khoan đã cô không được đi.- hắn nói.
– Thưa thiếu gia tôi là người giám sát của cô ấy tôi cố quyền được làm vậy.- bà ta quay lại nói.
– Nhưng…
– Hải Linh đi theo tôi.
– Dạ.- nó rụt rè đi theo bà ta xuống tầng.
– Cô đang làm cái gì vậy hả?- bà ta nói lớn.- Có phải cô ỷ mình được thiếu gia đưa về mà muốn làm gì thì làm phải không?
– Dạ không đâu ạ. Cháu chỉ gọi Ma ak thiếu gia dậy thôi ạ.- nó nói.
– Vậy cảnh ban nãy là thế nào? Tôi không biết giữa cô và thiếu gia có quan hệ gì nhưng đã vào đây thì cô cũng giống như bao người khác thôi. Tôi không muốn có trường hợp tương tự xảy ra. Cô hiểu rồi chứ?
– Dạ cháu hiểu.- nó đáp/
– Được rồi vào bưng đồ ăn lên đi.
– Dạ.
* 7h15 *
– Lên xe đi.- hắn nói.
– Không tôi đi xe buýt được rồi.- nó từ chối.
– Ở đây ra chạm xe buýt cũng phải mất 15
cô định lên văn phòng nghe
“giảng
” hả?- hắn nói.
– Tôi…
– Lên đi.- hắn ra lệnh. – Vậy anh đèo hay ai đèo.- nó hỏi.
– Cô nghĩ là ai. Sắp muộn học rồi không nói nhiều nữa lên xe đi.
– Nhưng anh đi chậm thôi nhá.- nó rụt rè nói.
– Chậm? Vậy cô đi mà đèo tôi không muốn muộn giờ. Nếu không lên tôi đi đây.
– Thôi được rồi.
Nó ngồi trên xe mà tưởng mình sắp đi gặp Diêm Vương rồi chứ cứ ôm chặt lấy người hắn mắt nhắm tịt lại. Đến trường tụi Kiều Trang đang đứng đợi nó ở cổng bắt gặp bọn Hoàng Anh cũng ở đó chắc đang đợi hắn.
” Kít
” hắn dừng xe trước cổng trường làm tập chung ánh nhìn của mọi người nhất là các sinh viên nữ họ ném cái ánh mắt tóe lửa về nó. Nó vẫn chưa kịp hoàn hồn vẫn cứ ngồi bất động như vậy.
– Đến nơi rồi.-hắn nói.
Nghe vậy nó khẽ mở mắt ra.
– Phù!!!- nó.
– Cô thích ôm tôi lắm à?- hắn cười nửa miệng.
– Hả?- nó nhìn xuống cánh tay nó bây giờ nói mới biết từ nãy vẫn ôm hắn mặt nó đỏ bừng, vội rụt tay lại nói- Ai thèm ôm anh cơ chứ.
Bước vào cổng thấy nó nhóm nó chạy tới hỏi:
– Sao em lại đi chung với hắn?- Anh xinh gái.
– Đừng nói em ở nhà hắn cả đêm qua nhá.- Quỳnh Anh nói.
– Vâng.- nó nói.
– Hả?- Cả bọn đồng thanh.
– Vậy em và hắn đã có chuyện gì với nhau chưa?- Mai Thùy.
– Đừng nghĩ linh tinh em chỉ là làm thêm ở đó chứ không có chuyện gì cả.- nó vội nói.
– Vậy sao lại ở nhà hắn.
Chẳng nói gì thêm nó mở cặp đưa bản hợp đồng ọi người xem.
– Vậy em định nghỉ làm ở mấy chỗ khác à.- Kiều Trang hỏi nó.
– Phải vậy chứ biết làm sao.- nó.
– Ừ mình thấy được đấy chứ. Hải Linh làm một chỗ khỏi chạy đi chạy lại còn tiền lương thì gấp 2 lần các chỗ khác tội gì mà không làm. Có chỗ ăn chỗ ở là mình thì mình cũng chịu.- Quỳnh Anh tán thành.
– Cái tôi lo là hắn có định bày trò gì cho con nhỏ không ý?- Anh xinh gái nói.
– Đúng rồi đấy em đừng thấy cái lợi trước mắt mà thiệt cái thân.- Mai Thùy khuyên.
– Nhưng em đã kí rồi.- nó nói.
– Thôi đã như vậy thì có nói cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Em phải đề phòng đấy.- Kiều Trang dặn.
– Em biết rồi ngủ thì khóa cửa, không gặp hắn khi không có người được chưa?- nó cười nói.
– Nhưng anh vẫn lo lắm.- Mạnh Quân.
– Thôi vào lớp đi.- Quỳnh Anh.
* Bọn hắn *
– Này mày với Hải Linh đi học chung đấy à?- Hoàng Anh hỏi.
– Thấy rồi còn hỏi.- hắn lạnh lùng đáp.
– Ừ hỏi vậy thôi.
– Vào lớp đi.- hắn.
R…E…N…G
– Hải Linh đi uống chút gì đi.- Quỳnh Anh.
– …Nhưng em phải đi làm rồi.- nó nói.
– Đi một chút thôi. Bọn anh có chuyện muốn nói với em.- Anh xynh gái.
– Ừ vậy đi một chút thôi đấy.-nó đồng ý.
Cả bọn kéo nhau ra quán Lucky.
– Hải Linh bọn chị có chút tiền tiết kiệm được tuy không nhiều nhưng em cầm lấy lo ẹ đi.- Mai Thùy đưa cho nó.
– Em…
– Cầm lấy đi..- Mai Thùy dúi vào tay nó.
– Em cám ơn.- nó xúc động nói.- lúc nào có tiền em sẽ trả lại ọi người ngay.
– Thôi uống đi còn về.
* Nhà hắn * Nó vừa bước vào nhà đã bị bà Nhung mắng:
– Cô đi đâu mà bây giờ mới về vậy hả? Muộn những nửa tiếng rồi, cô có muốn làm việc nữa không vậy?
– Dạ cháu xin lỗi ạ. Cháu có chút chuyện.- nó nói.
– Lên thay đồ đi rồi mau xuống làm việc.- bà ta vẫn cái giọng lạnh tanh nói nó.
– Dạ.
10
sau nó đã có mặt dưới phòng bếp.
– Cô đã rửa tay chưa?- bà Nhung nói.
– Dạ rồi ạ.- nó.
– Được rồi. Anh Luân ( đầu bếp nhà hắn ) có thể nấu rồi.- bà ta ra lệnh.
– Vâng.- Luân.- Hôm nay chúng ta sẽ nấu món Pháp, trước tiên chúng ta sẽ nấu món gà marengo. Chúng ta cần 1 con gà Ai Cập…
– Dạ.- nó nói.
– Được rồi bây giờ bắt tay vào làm.- ông Luân nói.
…………………………….
– Hải Linh.- bà Nhung gọi.- Hải Linh…
– Dạ.- nó chạy lại.
– Đến giờ ăn tối rồi sao không thấy thiếu gia đâu vậy?- bà ta hỏi.
– Dạ cháu không biết ạ.- nó nói.
– Không biết? Vậy thiếu gia thuê cô về để làm gì hả?- bà ta la nó.
– Dạ cháu không thấy Ma ak thiếu gia từ sáng rồi ạ.- nó.
– Thôi vào chuẩn bị dọn món ra đi.
– Dạ.
– Alo- bà Nhung.- Thưa thiếu gia đã đến giờ ăn tối…
– Tôi về đến nhà rồi đây.- hắn nói.
Hắn mở cửa tất cả giúp việc trong nhà đều ra chào trong đó có cả nó.
– Chào thiếu gia.-họ đồng thanh.
-…………- hắn đi lên phòng.
—————————————–
– Hải Linh lên gọi cậu chủ xuống ăn cơm.- bà ta ra lệnh cho nó.
– Dạ.- nó.
Nó nghe thấy vậy liền chạy ngay lên phòng hắn. Mở cửa phòng đúng lúc hắn bước từ phòng tắm ra trên người cuốn mỗi chiếc khăn tắm.
– AAAAAAAAAA.- nó và hắn đồng thanh.
Mặt nó đỏ bừng quay đi chỗ khác, hắn thì cũng chẳng khá hơn mặt như quả cà chua hét lên:
– Cô vào phòng sao không gõ cửa vậy hả. Cô không biết lịch sự là gì à?
– Tôi có gõ nhưng không thấy anh trả lời…-nó thanh minh.
– Vậy cô cứ thế mà xông vào sao.- hắn tức giận nói.
– Không nói chuyện với anh nữa xuống ăn tối đi.- nói rồi nó chạy thật nhanh ra khỏi phòng của hắn.
– Phù!!! Trời ơi đau mắt quá chắc tối nay phải nhỏ hết cả lọ thuốc đau mắt mất.
– Ashi…con nhỏ này huhu mất công mấy chục năm nay mình gìn giữ là vậy. Thế mà cô ta trời ơi còn gì là đại thiếu gia của tập đoàn Vương thị nữa huhu.- hắn than vãn.
Nó vừa đi vừa rụi mắt lia lịa để vứt cái cảnh ban nãy ra ngoài bỗng nó va phải bà Nhung.
– Cô làm gì vậy hả?- bà ta mắng.
– Dạ cháu xin lỗi.- nó chạy lại đỡ bà ý dậy.
– Ui đau quá cái mông của tôi. Cô đi đứng phải nhìn trước ngó sau chứ.- bà ta tức giận.
– Dạ cháu xin lỗi.- nó xin lỗi rối rít.
– Thiếu gia đâu?- bà ta hỏi.
– Dạ…thiếu gia sắp xuống rồi ạ.
– Thôi vào bếp bưng đồ ăn ra đi.
– Dạ. – Ui da đau quá.- bà ta vừa đi vừa nói.
– Dạ mời thiếu gia dùng bữa.- 5 cô giúp việc đồng thanh.
Nó ngẩng đầu lên bắt gặp cái nhìn của hắn làm cả 2 mặt đỏ bừng. Nó vội quay đi chỗ khác.
– Hải Linh mang đồ tráng miệng lên đi.- bà ta ra lệnh.
– Dạ. Mời thiếu gia dùng món tráng miệng.- nó nói lí nhí.
Nó vẫn ngại cái cảnh ban nãy nên không dám quay mặt lại làm đồ tráng miệng rơi xuống người hắn.
– AAA cô làm cái gì vậy hả?- hắn la lên.
Đến lúc này nó mới quay lại nhìn.
– Hả…ơ tôi tôi xin lỗi.- nó vừa nói vừa rút cái khăn từ túi áo ra lau.
– Sao cô làm gì cũng không trú tâm vào vậy hả?- bà Nhung mắng nó.
– Dạ cháu…
– Thôi cô ấy cũng không cố ý. Bỏ qua đi.- hắn bênh nó.
– Dạ…- bà Nhung ngạc nhiên trước thái độ này của hắn.
Trước giờ hắn có bênh ai đâu chỉ cần người làm trong nhà sai sót một chút đều bị hắn cho nghỉ việc vậy mà lần này nó đổ cả đĩa đồ ăn vào người mà hắn lại bênh nó. Hắn lên tắm rửa và thay đồ lại, nó cũng lên theo.
– Tôi xin lỗi.
– Thôi cô ra ngoài đi cho tôi thay đồ.- hắn nói.
Nó đang định bước ra nhớ ra một chuyện nó nói:
– Tối nay tôi ra ngoài được không?
– Có chuyện gì sao?- hắn hỏi.
– Tôi đi thăm mẹ.- nó nói.
-…Ừ nhưng nhớ về sớm đấy. À đợi tôi chút tôi cũng có chuyện cần ra ngoài để tôi chở cô đi luôn.
– Thôi không cần đâu. Tôi đi với tụi bạn.- nó nói.
– Ừ vậy thôi.- nghe câu nói đó của có hắn có cảm giác hụt hẫng. Hắn hôm nay đâu có chuyện gì cần ra ngoài đâu chẳng qua hắn muốn được đi cùng nó nên mới nói vậy. Vậy mà…
– Thôi tôi đi đây.- nó chạy thật nhanh về phòng thay đồ sau khi xin phép bà Nhung nó phi như bay đến bênh viện.
Tụi Mạnh Quân đang đứng đợi nó ở trước cổng bênh viện thấy nó Quỳnh Anh gọi:
– Hải Linh, Hải Linh ở đây.
– Hihi mọi người đến lâu chưa?- nó cười tươi.
– Ukm cũng được một lúc rồi.-Kiều Trang.
– Thế em đã mang tiền chưa?- Mai Thùy hỏi nó.
– Rồi nhưng số tiền em tiết kiệm được cộng với số tiền mọi người đưa vẫn chưa đủ.- nó buồn rầu nói.
– Thôi vậy vào đi chuyện tiền nong để tính sau/- Mạnh Quân nói.
– Vào thôi.
………………………………
– Mẹ. Con nhớ mẹ quá, mẹ xem ai đến này tèn ten ten.- nó cười.
– Con chào mẹ hihi- cả bọn đồng thanh.
– A tụi con đến à?- mẹ nó hỏi.
– Vâng hôm nay rảnh tụi con mới ghé thăm mẹ được.- Mạnh Quân.
Quỳnh Anh chạy đến bên giường ôm bà Thanh.
– Mẹ gầy quá.- con nhỏ nói.
Mẹ nó cười hiền. Rồi cứ thế họ nói chuyện vui vẻ với nhau cả buổi đến tận tối mịt mới về. Trước khi về nó có rẽ qua phòng bác sĩ hỏi:
– Bác sĩ hiện giờ cháu chưa có đủ tiền. Có thể cho cháu thêm vài hôm được không?
– Ừ nhưng cháu mau chóng xoay xở đi. Tình hình mẹ cháu để lâu nguy hiểm lắm đã đến giai đoạn 2 rồi.- ông nói.
– Dạ cháu biết. Cháu sẽ cố gắng.- nó vừa nói vừa khóc.
* * * Nó về nhà với đôi mắt sưng húp bước khẽ về phòng đã thấy hắn đứng trong đó.
– Cô đi đâu mà giờ này mới về?- hắn lo lắng hoi.
– Tôi có chút chuyện thôi.
– Mắt cô sao vậy?
– Không. Không sao cả.- nó chối.
– Cô khóc hả?- hắn vẫn tiếp tục hỏi nó.
– Không tôi đã nói không sao mà. Sao anh lại ở phòng tôi vậy?
– Ak không tôi…- hắn ngập ngừng nói.
– Tôi mệt rồi anh ra ngoài đi.- nó mệt mỏi nói.
– Ừ.
Hắn thật sự rất lo lắng cho nó thấy nó như vậy tim hắn đau nhói. Hắn muốn ôm nó, muốn được chia sẻ với nó, muốn biết mọi chuyên của nó nhưng giữa hắn và nó luôn có một bước tường vô hình ngăn cản. Mỗi khi ở bên nó hắn cảm thấy rất dễ chịu và thoải mái, nó rất khác với nhưng cô gái hắn từng gặp nó không biết từ bao giờ đã trở thành người đặc biệt của hắn. Hắn muốn bảo vệ, muốn được chăm sóc cho nó….nhưng nó luôn chỉ coi hắn như những người con trai bình thường khác điều đó làm hắn đau rất đau.
* Sáng hôm sau *
– Cô dậy muộn 1
78s.-bà Nhung nói.
– Dạ cháu xin lỗi.- nó cúi người nói.
– Mau vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn đi.- bà ta ra lệnh.
– Dạ.
………………………………..
– Thiếu gia dậy đi.- nó gọi.
– zzzzzzzzzzz
– Thiếu gia dậy đi muộn giờ rồi.
– zzzzzzzzzzzz
– Ma Vương mau dậy đi tôi không phải là người kiên nhẫn đâu đấy.- nó nạt.
– zzzzzzzzzzzzzz
– Ma Vương.- nó vừa gọi vừa đập cửa nhưng vô dụng.
– Cô đang gọi ai vậy hả?
Giật mình nó quay lại.
– Ma Vương nào? Cô có biết mình đang nói gì không?- bà ta nghiêm mặt nói.
– Hơ dạ cháu đang gọi thiếu gia nhưng mãi cậu ấy không dậy.
– Được rồi xuống dưới nhà đi để tôi gọi cậu ấy cho.
– Dạ. Phù!!!
– Thưa thiếu gia đã đến giờ ăn sáng.- bà ta bước vào phòng nhẹ nhàng nói.
Nghe thấy giọng của bà Nhung lúc này hắn mới hé mắt nhìn.
– Sao lại là bà? Gấu trúc đâu?- hắn hỏi.
– Ơ…nhà ta đâu có nuôi gấu trúc?- bà ta ngạc nhiên.
– Ak ý tôi hỏi là chẳng phải Hải Linh là người phải đánh thức tôi dậy sao?- hắn.
– Dạ đúng nhưng giờ cô ấy đang ở dưới chuẩn bị đồ ăn.
– Được rồi tôi xuống đây.- nói rồi hắn vào phòng tắm.
* 7h20 *
Vừa xuống xe nó đã nghe thấy anh xinh gái gọi nó.
– Hải Linh hihi bọn anh ở đây.- Mạnh Quân gọi.
– Sao lúc nào cô cũng đi với hắn ta thế?- hắn tức giận.
– Kệ tôi.- nó vênh mặt nói.
– Cô…cô với hắn yêu nhau à?- hắn hỏi.
– Không anh nói bừa gì vậy.- nó thanh minh.- chỉ là anh trai với em gái thôi. Tôi đi đây.
Hắn nghe nó nói vậy lòng cảm thấy rất vui.
” Việc gì mình phải nói quan hệ của mình với Mạnh Quân cho hắn làm gì nhỉ? haizzz
“- nó.
– Em lại đi cùng hắn ak?- Mạnh Quân hỏi.
– Vâng. Do sắp muộn giờ nên em đi nhờ thôi.- nó nói.
– Đi xem bảng thông báo đi hôm nay là ngày công bố top 3 đấy.- Quỳnh Anh kéo tay nó đi.
– AAAAAAAAA Hải Linh em có trong danh sách này.- Mai Thùy hét lên.
– Hahaha vui quá. 2 ngày nữa là công bố kết quả rồi ra về bọn mình đi mua đồ nhá.- Quỳnh Anh rủ.
– Nhưng em vẫn còn đồ mà.
– Em định mặc quần jean với áo khoác đi nhận giải hả?
– Vậy chị bảo em phải mặc gì đây?
– Tất nhiên là váy rồi.- Quỳnh Anh.
– Hả váy? trong khi trời rét căm căm thế này á?- nó ngạc nhiên nói.
– Có sao đâu. Chị cũng mặc đây chứ bộ.- con nhỏ nâng nhẹ bộ váy mình đang mặc lên
– Nhưng em chẳng có cái váy nào cả.
– Chính vì thế nên mới phải đi mua.
– Quyết định vậy đi ra về đi mua luôn.
– Ừ.
* Ra về *