Bạn đang đọc Hotgirl ? Không ! Tôi Không Muốn Làm Hotgirl !!! – Chương 17
– Sao lại không? nhà này là nhà của em, phòng của anh ở trong nhà em vậy tại sao em lại không được vào?
– Nhưng dù sao hiện giờ anh đang là chủ căn phòng này…
– Đừng nói nhiều nữa uống đi.- nói rồi cô quay chiếc xe lăn của mình đi ra ngoài đi đến cửa cô nói vọng lại giọng lạnh lùng:
– Từ lần sau anh đừng nhắc tên người con gái đó trong căn nhà này nữa.
Hắn vẫn không hiểu cô đang nói gì định hỏi lại nhưng Vy đã ra ngoài chuông điện thoại reo uể oải nhấc máy chưa kịp alo đã bị đầu dây bên kia tuôn một tràng dài:
– Mày làm cái quái gì giờ này mới nhấc máy thế hả? đừng có nói là cả đêm qua mà cả con nhỏ đó ở bên nhau nên giờ mới nghe điện thoại của tao đấy nhá. Đồ mất dịch…- giọng của Hoàng Anh rất phẫn nộ.
Hắn nghe vậy vô cùng tức giận ngắt lời:
– Mày linh tinh gì vậy. Giờ tao mới ngủ dậy nghe điện thoại của mày thôi.
– Ừ đời sống của mày cao rồi đâu như bọn tao cật lực ra lo cho cái sự nghiệp trả thù của mày. Làm ơn nói ông bố vợ tương lai của mày đừng có nhúng tay vào chuyện làm ăn của tụi tao. Nếu mày không cần tụi này nữa thì cứ việc nói thẳng ra đừng bày ra cái trò trẻ con này. Chào.- nói rồi cậu cúp mày cái rụp.
– Hoàng Anh, alo alo…
Hắn tắt máy gọi lại nhưng không ai nghe máy ấn số của Minh Cường hắn hỏi:
– Đã có chuyện gì xảy ra ở công ty thế?
– Chuyện gì mày phải hiểu rõ nhất chứ. Tao biết cạnh mày bây giờ đang có một cô vợ vô cùng hoàn hảo có thể ày tất cả những gì mày muốn nhưng Bảo này mày không nghĩ làm vậy là quá hèn sao? Đừng ỷ vào một người con gái quá như vậy nếu không mày sẽ chẳng phải là thằng đàn ông chân chính đâu.
– Cường mày nói cái gì tao không hiểu.
– Mày tự đến công ty mà giải quyết cái đống của nợ này tụi tao sẽ không làm ở đây nữa. Cảm ơn về số tiền mà
“cô vợ mới
” của mày ban thưởng nhưng tụi tao không cần.
Gọi cho Nhật Duy thì cậu chỉ nói một câu cụt lủn: Mày đến khắc sẽ rõ. Hắn thực sự là không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nữa, đợt này hắn không có đến công ty vì phải lo chăm sóc cho Huyền Vy mọi công việc đều ủy nhiệm cho 3 người là Hoàng Anh- Nhật Duy và Minh Cường có chuyện gì 3 người không giải quyết được thì mới cần đến hắn. Nhưng với khả năng lãnh đạo và làm việc của 3 người thì chuyện đó rất hiếm khi nói đúng hơn là không thể. Vậy rốt cuộc là chuyện gì?
Hắn vội thay bộ quần áo rồi chạy ù ra xe vừa hay gặp ông quản gia ở chân cầu thang vừa thấy hắn ông ấy cúi nhẹ đầu nói:
– Chúc thiếu gia một…
Chưa để cho ông ấy nói hết hắn vội ngăn lại:
– Cháu ra ngoài có chút chuyện phiền ông đưa Huyền Vy đến bệnh viện giúp cháu.
Ông quản gia chưa kịp ngốn hết câu nói của hắn thì đã thấy bóng hắn khuất sau cánh cửa phòng.
Cuối cùng cũng đến nơi hắn lên tầng 17 nơi có thể nói là đầu não của công ty thường ngày hắn vẫn làm việc ở đây nhưng không khí hôm nay thật lạ căng thẳng và tĩnh lặng đến ngột thở. Cô thư kí thấy hắn chạy vội lại cúi người chào:
– Chào Vương tổng.
– Mọi người đâu?
– Dạ đều trong phòng họp ạ.
Dừng lại một chút hắn hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì khi không có tôi ở đây?
Cô thư kí ngớ người trước câu hỏi vừa rồi của hắn nhẽ ra tông giám đốc thì phải biết hết mọi chuyện rồi mới thông báo cho nhân viên chứ sao lại có chuyện hỏi ngược thế này. Sáng nay có một đoàn người đến nói có chuyện quan trọng muốn nói với 3 vị phó tổng đã có hẹn trước sau vài giờ gì đó thì thấy Hoàng Anh gọi điện ra nói với thư kí triệu tập mọi người họp khẩn giọng vô cùng tức giận cô thư kí vội kể hết mọi chuyện cho hắn nghe. Chuyện này cũng chắc thỏa mãn trí tò mò của hắn mà còn tăng thêm cảm giác lo lắng trong người. Hắn tiến thẳng đến phòng họp phía cuối hành lang cô thư kí kè kè theo sau. Mở cửa bước vào hàng chục con mắt đang đổ dồn về hắn, những người trong đây lạ có mà quen cũng có tất cả các trưởng phòng các bộ phận đều có mặt ở đây chiếc bàn họp được phân ra rõ ràng bên phải là người của công ty còn bên trái là những người hắn chưa từng gặp bao giờ cảm giác có chuyện chẳng lành hít nhẹ một hơi hắn bước vào đứng đúng vào vị trí của mình. Mọi người trong phòng đứng dậy cúi người kính cẩn hắn cũng vậy. Vừa ngồi xuống ghế hắn quay sang phía bọn bạn Hoàng Anh đang vô cùng tức giận mặt đỏ ửng hằm hằm nhìn thẳng về phía người đối diện. Nhìn sang Minh Cường thì lộ rõ vẻ thất vọng, còn Nhật Duy thì vẫn chẳng có một chút biểu hiện gì, hắn lên tiếng bắt đầu cuộc họp:
– Chào mọi người tôi là Vương Nhất Bảo tổng giám đốc công ty 4 vị đây là…
– À thật thất lễ lẽ ra chúng tôi phải đến nói chuyện trước với ngài nhưng tới công ty thì không gặp được mà chỉ gặp 3 vị phó tổng nên chúng tôi mạn phép nói với họ trước.- một người phụ nữ trẻ tuổi nói.
– …
– Tôi là Jennifer Nicole Howar.- người phụ nữ trẻ giới thiệu.- cứ gọi tôi là Jennifer.
– Chào cô.
– Tôi là Louis Audrey Collins, hay gọi Louis.- người đàn ông bên cạnh giới thiệu…
Lần lượt 4 người họ tự giới thiệu về mình, cuối cùng cũng vào vấn đề chính.
– Các vị đây muốn hợp tác với công ty chúng tôi về chuyên ngành gì?- hắn thắc mắc hỏi.
– À thực ra chúng tôi được cô Scarlet cử đến đây.
” Scarlet ? chẳng phải là tên tiếng anh của Huyền Vy sao?
“- hắn tự hỏi.
– Chúng tôi theo lời của Scarlet đến đây để giúp ngài quản lí công ty.
– Sao? Xin lỗi nhưng chắc mọi người nhưng…
– Tôi xin phép ra ngoài trước.- Hoàng Anh đứng phắt dậy lạnh lùng nói cùng lúc đó Minh Cường và Nhật Duy cũng đứng dậy cúi người chào cáo lui.
– Xin lỗi tôi sẽ quay lại ngay.- hắn nói.
… – Mình không thể chịu đựng nổi nữa rồi, cô ta hết cướp đi Nhật Bảo còn muốn cướp luôn cả cái công ty này nữa sao? dù gì thì cũng nhờ một phần của chúng ta thì công ty mới phát triển như ngày nay.- Hoàng Anh căm phẫn nói.
– Bình tĩnh đi Hoàng.- Nhật Duy khuyên.
– Mày nghĩ tao có thể bình tĩnh được lúc này?
– Hoàng Anh nói đúng đấy mình không ngờ cô gái đó lại độc ác đến như vậy. Công ty này chúng ta đều cùng nhau xây dựng nó sao họ có thể trắng trợn đẩy chúng ta ra ngoài rìa như vậy?
– Vào phòng mình nói chuyện.- hắn nói.
* Phòng giám đốc *
– Bây giờ thì tao đã hiểu được phần nào câu chuyện nhưng bọn mày đừng nên nóng vội vậy chứ. Tao sẽ không đồng ý chuyện này đâu.
– Dĩ nhiên mày có đồng ý thì tụi này cũng sẽ không chịu nếu bắt buộc phải đi tụi tao sẽ rút hết cổ phần của mình mà mang sang ủng hộ công ty mẹ mày.- Hoàng Anh nói.
– Haha tao sợ quá mày. Bây giờ thì vào phòng họp được rồi chứ?
– Ok. À mà mày yêu con nhỏ đó thật hả?- Minh Cường hỏi.
Hắn khựng lại trước câu hỏi này của Cường nhưng vẫn cố giữ nụ cười đó trả lời lại:
– Ừ, bọn mày chúc phúc cho tao chứ?
Không hẹn mà 2 người cùng đồng thanh:
– Không đâu còn lâu mới được.- cả 2 bỏ thẳng ra ngoài.
– Tụi nó nói vậy thôi chứ thực chất thì ngược lại mày đừng buồn.- Nhật Duy vỗ vai hắn.
– Tao biết, không sao đâu thôi vào đi.
Hắn cười buồn.
* Phòng họp *
– Xin lỗi để các vị đợi lâu.
– Không sao.
– À về vấn đề ban nãy tôi nghĩ chúng ta nên bàn bạc lại.
– Vậy là sao?
– Tôi cũng rất muốn làm việc với các nhân tà như những vị đây nhưng công ty tôi đã đủ nhân lực hơn nữa họ cũng rất giỏi không thua kém ai cả. Tôi rất hài lòng với khả năng làm việc của họ, trong khoảng thời gian tới nếu có thể chúng tôi cũng rất muốn được hợp tác với các vị nhưng trong một vai trò khác là khách hàng VIP của công ty. Cảm ơn mọi người đã có lòng tới đây.
… về nhà thấy Huyền Vy đang ngồi trên chiếc xe lăn ở phòng khách đang đợi hắn lão quản gia và vài cô giúp việc cũng đang ở đây. Có thể thấy rõ trên khuôn mặt nhợt nhạt kia tức đang vô cùng tức giận, hắn bước vào trong sự ngạc nhiên đáng ra giờ này Vy phải ở bệnh viện điều trị rồi chứ sao lại ở đây? Không lẽ hôm nay không đến viện? Nở nụ cười tươi hắn đến bên Vy hỏi:
– Em điều trị xong rồi sao?
Cô ả mím môi nói:
– Anh vừa đi đâu về sao không mang điện thoại? có phải anh đến chỗ của Hải Linh?
– Em nói gì vậy anh đến công ty giải quyết vài việc thôi.
– Thôi đi anh đừng chối nói thật đi anh có còn yêu cô ta không?
– …
– Không tả lời được đúng không? vậy để em nói hộ nhá anh nghĩ em không biết rằng tối nào anh cũng đi theo cô ta từ chỗ làm thêm về nhà sao? đêm nằm ngủ anh cũng luôn mơ về cô ta gọi tên cô ta…- Huyền Vy đau khổ nói vừa khóc.
– Em theo dõi anh sao?
– Đúng vậy, em có quyền được biết chồng tương lai của em đang làm gì.
– Vy anh không cho phép em làm như vậy nếu em còn tiếp tục anh không biết giữa chúng ta sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.
– Em chán ghét cái cảnh này lắm rồi em sẽ chết để anh và cô ta đến với nhau vậy được chưa.
– Tiểu thư/ Huyền Vy em sao vậy? Huyền Vy.- hắn chạy đến nâng Vy lên.
– Mau gọi cấp cứu đi.- lão quản gia kêu.
* Bệnh viện *
Hắn đi đi lại lại trước phòng cấp cứu lão quản gia đến bên đưa chai nước cho hắn, nói:
– Tiểu thư đợi cậu từ sáng tôi có nói đưa tiểu thư đến bệnh viện điều trị nhưng tiểu thư không chịu…
Vậy là đúng như những gì hắn dự đoán hôm nay Huyền Vy không điều trị bệnh của cô không thể ngừng điều trị chỉ một ngày thế mà vì hắn cô đã không đến bệnh viện và hậu quả là thế này đây. Tại sao hắn luôn làm cho những người hắn yêu quí đều bị tổn thương và đau khổ vậy chứ. Bây giờ hắn chỉ mong sao Vy sẽ không xảy ra chuyện gì nếu không hắn sẽ ân hận cả đời mất.
” Cạch
” tiếng cửa phòng cấp cứu được mở ông bác sĩ tháo chiếc khẩu trang đi ra, hắn cùng lão quản gia chạy lại hỏi:
– Thể nào rồi bác sĩ? tình trạng cô ấy có nặng không?
– Chào cậu Bảo.- bác sĩ Trịnh cúi chào.- Tình trạng của cô Huyền Vy rất xấu việc điều trị bằng xạ trị cũng không có tiến triển gì lạc quan hơn.
– Vậy bây giờ phải làm sao?
– Bây giờ không còn cách nào khác, cô ấy sẽ chỉ còn sống được 3 tháng nữa.- giọng bác sĩ chùng xuống.
– Không thể như thế cô ấy điều trị rất thường xuyên chỉ duy nhất ngày hôm nay…không lẽ vì thế mà…
– Đó không phải là lí do chính, khối u đã di căn đến các vùng khác ngày một nhanh hơn và bệnh tình đã lâu nay mới điều trị cũng là một phần nguyên nhân.
Hắn ngồi thụp xuống băng ghế nước mắt tuôn rơi. Vy được đưa đến phòng bệnh đặc biệt thể trạng của cô rất yếu không thể tự thở được mà mà nhờ vào bình thở oxi. Hắn ngồi cạnh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô mắt nhìn vô định vào khoảng không, bố Huyền Vy nghe tin nhanh chóng đáp chuyến bay cuối cùng của ngày để về nước.
Bước vào phòng thấy đứa con gái thân yêu đang yếu ớt vô cùng khiến trái tim ông thắt lại chạy đến bên giường bệnh nói trong nước mắt:
– Huyền Vy bố xin lỗi. Huyền Vy…
– Bố đừng nói vậy người có lỗi là con, con đã không chăm sóc tốt cho Vy để giờ…- hắn không thể tiếp tục nói nốt câu nói đó.
– Không con trai con đã làm rất tốt, thực ra khi ở bên kia bác sĩ cũng đã nói với bố con nhỏ may mắn lắm mới có thể sống được một năm nữa nhưng con xem nó cũng đã sống được gần 2 năm rồi đó là nhờ có con. Tin Huyền Vy nằm viện cả bọn đều đã biết họ đến thăm cô và trong đó cũng có cả nó.
– Em có chắc là muốn đến thật không?- Quỳnh Anh hỏi.
– Em chắc mà.
– Quỳnh cứ để con nhỏ đi đi.
– Nhưng…
– Em không sao đâu…em và anh Bảo đã kết thúc thật rồi.
Đó là cuộc hội thoại trước khi cả nhóm đến bệnh viện, còn giờ đây họ đang đứng trước cửa phòng bệnh gõ cửa bước vào. Nhìn cảnh tượng này ai cũng đau lòng một cô gái trẻ như Vy đã phải chịu căn bệnh quái ác này thật là quá tàn nhẫn, hắn thấy mọi người thì cũng đứng lên tiến lại khựng lại khi thấy nó tim hắn đập nhanh. Bố Vy thấy cả bọn cũng đứng lên chào hỏi:
– Cảm ơn các cháu đã đến.
– Dạ không có gì đâu bác.
– Chúng cháu có chút quà mong Huyền Vy sớm khỏe lại.
– Cảm ơn các cháu. Mời các cháu ngồi.
Họ bước về phía phòng khách.
– Bác đừng buồn quá Huyền Vy nhất định sẽ không sao đâu.
– À cháu nghe nói chỉ cần giữ tâm trạng tốt và chăm tập thể dục bệnh tình sẽ thuyên giảm.- Quỳnh Anh cũng góp ý.
– Đó chỉ dành cho những người giai đoạn đầu thôi.- Hoàng Anh nói nhỏ.- em là bác sĩ sao không biết gì vậy?
– Anh…
– Huyền Vy thật có phúc khi có những người bạn như các cháu.
– Bảo mày cũng phấn chấn lên trông mày xanh xao quá.
– Ừ.
Suốt cuộc nói chuyện hắn không nói câu nào chỉ ậm ừ cho qua chuyện điều hắn để tâm lúc này là nó hầu như mọi thời gian hắn luôn nhìn nó nhưng nó vẫn không có chút biểu hiện gì. Thi thoảng hắn bắt gặp ánh mắt của nó nhưng nó cũng chỉ mỉm cười. Ra về hắn tiễn mọi người họ động viên hắn cũng phải chăm sóc mình một chút.
– Bảo này mày trông gầy đi nhiều rồi đấy phải lo cho cả bản thân mình thì mới chăm sóc được cho người khác chứ.- Minh Cường khuyên.
– Anh nên ăn chút gì đi mới có sức chứ để vậy không tốt cho sức khỏe đâu mà còn ốm thêm đấy.- Mai Thùy.
– Ừ cảm ơn em.
– Mày đã ăn gì chưa?- Nhật Duy hỏi.
Hắn lắc đầu.
– Vậy anh đi ăn cùng bọn em đi.- Kiều Trang đề nghị.
– Không anh không muốn ăn.
– Dù muốn hay không thì cũng phải ăn.- Quỳnh Anh nói.
– Anh đi ăn cùng bọn em cho vui.- cuối cùng nó cũng chịu lên tiếng.
– …Ừ.
Chúng nó vào một nhà hàng gần bệnh viện, bữa ăn tối hắn cũng chỉ ăn qua loa gọi là có động đũa mọi người ra sức gắp thức ăn rồi mời mọc đủ kiểu nhưng quả thực bây giờ hắn không còn tâm trí đâu mà ăn mới chả uống nữa. 9h tối hắn quay trở lại bệnh viện mọi người cũng chia ra từng đôi mà đi về.
– Hải Linh lên xe đi anh trở về.- Minh Cường mời.
– Không cần đâu anh em tự về được từ đây đến trạm xe buýt cũng gần mọi người cứ về trước đi.- nó từ chối.
– Ừ vậy bọn anh về đây đi đường cẩn thận nha em.
– Về đến nhà gọi điện cho bọn chị nhá.
– Vâng đừng lo cho em.
– Bảo mày không đi xe có cần tao cho đi nhờ một đoạn không?
– Tao muốn đi bộ.
– Vậy tụi này đi trước đây.
Chỉ còn lại nó và hắn không khí thật căng thẳng không ai nói với ai câu nào bỗng nó lên tiếng trước:
– Anh…đừng buồn quá…nên ăn uống đầy đủ dù ăn ít cũng được…-can đảm lắm nó mới ghép nổi những chữ trong đầu mà nói ra.
– Ừ. Em dạo này thế nào?
– … Tốt ạ. Cuộc trò chuyện cũng chấm dứt luôn tại đây cho đến khi nó lên xe buýt về nhà cũng chỉ chào tạm biệt 1 câu rồi về.
Bước về nhà đang định rút chùm chìa khóa trong túi ra bỗng sau lưng phát ra tiếng nói:
– Cậu đi đâu về vậy?
Giật mình nó đánh rơi chùm chìa khóa trên tay miệng nói vô thức:
– Quang Tuấn.
– Mình gọi điện thoại cậu không nghe máy, đến cửa hàng thì họ nói cậu nghỉ phép vậy là sao?
– À mình đến thăm Huyền Vy cùng mọi người.
– Huyền Vy?
– Ừ bạn mình à không nói đúng hơn là…vợ sắp cưới của anh Bảo.- giọng nó nhỏ dần.
– …
– Hihi trời lạnh thật cậu đợi mình có lâu không?
– Ừ cũng khoảng ba bốn tiếng gì đó.- Tuấn thản nhiên đáp.
– Hả?- nó há hốc mồm trước câu trả lời của cậu.
– Ngậm vào đi không cần quá xúc động như vậy đâu.
– Mình xin lỗi.
– Cậu không mời mình vào nhà sao?- Tuấn đề nghị.
– Vào…vào nhà?- nó ấp úng hỏi..
– Không lẽ cậu lại từ chối tiếp? mình đã đợi cậu như vậy ngay một tách trà nóng cậu không mời mình được sao?
Suy nghĩ một lúc cuối cùng nó cũng đồng ý cho Tuấn vào nhà, mẹ nó và chị Hoa đang ngồi xem hài Sac- Lo cứ ôm bụng mà cười mặc cho nó có chào gọi thế nào cũng chẳng thấy ai trả lời chỉ cho đến khi Quang Tuấn lên tiếng chào thì mẹ và chị Hoa mới ngưng cười quay ngoắt sang nhìn.
– Cháu là?
– Đây là bạn con- Quang Tuấn.- nó giới thiệu.
– À chào cháu.
Chị Hoa tắt vội cái nút ti vi mắt vẫn cứ dán chặt vào Tuấn miệng nói:
– Woa đẹp trai quá.
Nó theo Hoa vào phòng bếp pha trà nói là vậy chứ thực ra nó lôi mãi Hoa mới chịu vào nó thì cứ mải pha trà còn chị Hoa thì cứ dán chặt vào cánh cửa bếp nhìn ra phía ngoài phòng khách nơi mẹ nó và Quang Tuấn đang nói chuyện rôm rả miệng không ngớt dành những điều mĩ miều nhất cho Quang Tuấn.
– Cậu ấy đẹp trai thật đấy sao em quen toàn những người đẹp trai không vậy? chẳng bù cho chị đến cái tuổi này rồi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai.- Hoa than cái số phận hẩm hiu của mình.
– Chị nói linh tinh gì vậy.
– Này thế em và cậu ấy đến giai đoạn nào rồi?
– Giai đoạn?- nó hỏi lại.
– Ừ nắm tay, ôm nhau hay…kiss?
– Đừng lộ liễu quá thế em và Tuấn chỉ là bạn bè bình thường thôi.- giọng nó có chút bực tức.
– Em vẫn không quên được boss hả? ( thực ra Hoa đang làm việc trong công ty hắn )
– Không nói nữa em ra ngoài thôi.
– Các con định để khách về mới mang trà ra đó hả?- mẹ nó trách.
– Tại nước không được nóng nên con phải đun lại thôi.- nó biện minh.
– Con Linh lớn vậy nhưng còn trẻ con lắm nó có làm chuyện gì sai thì cháu cố gắng bỏ qua cho nó.
– Mẹ, mẹ nói gì vậy.
– Không đâu bác Linh rất tốt.
– Ừ cháu quen Linh lâu chưa?
– Dạ cũng mới thôi bác.
– Cháu nói bằng tuổi Hải Linh đúng không?
– Vâng cháu và Linh học cùng trường nhưng không cùng khoa bác ạ.
– Oh lấy chồng bằng tuổi nằm duỗi mà ăn.- chị Hoa vào
” góp vui
“.
Câu nói này của Hoa khiến mẹ nó vô cùng hài lòng nhưng về phía nó và Tuấn thì thay nhau đổi sắc mặt, mặt Tuấn bây giờ thì đã đỏ ửng còn nó thì tím mặt vô cùng tức giận nhưng dẫu sao cũng có khách ở đây nó phải cố nuốt trôi cục giận khó tiêu này vào bụng. Mỉm cười nói nhưng mắt thì liếc xéo chị Hoa:
– Chị không phải chị nói ngày mai đi gặp đối tác sao?- nó nhắc khéo.
– À tài liệu chị đã chuẩn bị xong em không cần phải lo cho chị đâu.- Hoa mỉm cười đáp lại.
…