Bạn đang đọc Hotgirl ? Không ! Tôi Không Muốn Làm Hotgirl !!! – Chương 10
– Dạ lên tầng 5 ở đó có bảng hướng dẫn anh đi theo bảng là tới. Nhưng cầu thang máy bệnh viện đang có chút trục trặc phiền anh đi cầu thang bộ.- cô y tá ngại ngùng nói.
– Dạ cảm ơn cô.- nói rồi hắn chạy thẳng vào cầu thang bộ.
– Trời ơi không phải chứ. Hôm nay là cái ngày gì vậy trời.- Hoàng Anh mệt mỏi nói.
– Trời trong xanh mặt nước long lanh chim hót loanh quanh mà sấm đánh ngang tai vậy trời?- Minh Cường nói.
– Bắc thang lên hỏi ông trời đi. Đi thôi cứ đứng đó mà than.- Nhật Duy.
* Phòng mổ *
– Sao lâu vậy chị đã quá 2 tiếng rồi mà vẫn chưa xong hay có chuyện gì…- nó lo lắng nói, nước mặt đã lăn dài trên má.
– Em bình tĩnh đi sẽ không có chuyện gì đâu. Lạc quan lên em.- Mai Thùy trấn an.
– Em lo lắm hix…hix…hix mẹ phải bình an đấy…- nó cầu nguyện.
– Hộc…hộc…hộc…sao mình…không thấy…mà ở…phòng mổ số mấy?- Minh Cường hỏi.
– Mình…mình quên không…không…- hắn nói không ra hơi.
– Không hỏi…chứ gì.- Cả bon đồng thanh.
– Ừ.
Nói rồi bọn hắn lại chạy đi tìm. Thấy bọn hắn Kiều Trang gọi lớn:
– Nhất Bảo ở đây.
Bọn hắn chạy lại. Hắn thấy nó khóc lo lắng hỏi:
– Hải Linh…mẹ…không sao chứ?
Nó ngước lên nhìn hắn nước mắt vẫn lăn dài nức nở nói:
– Ca mổ…đã quá 2 tiếng…nhưng mẹ vẫn…vẫn chưa ra.
Hắn ôm lấy nó trấn an:
– Mẹ sẽ không sao đâu. Em đừng lo sẽ không có chuyện gì đâu.
Mai Thùy nhường chỗ cho hắn ngồi cạnh nó con nhỏ chạy lại chỗ Minh Cường. Cường cười tươi khi thấy gặp Mai Thùy, con nhỏ lau những giọt mồ hôi trên mặt cậu hỏi:
– Anh có mệt không?
– Không thấy em anh hết mệt rồi hihi.
Mai Thùy ngượng ngùng nói:
– Thật không?
– Thật đấy hihi.- Tranh thủ lúc mọi người không để ý Cường hôn nhẹ lên má Thùy làm mặt con nhỏ đỏ ửng.
– Mọi người thấy đấy.
– Mặc kệ chúng ta yêu nhau chuyện đấy thì có sao.
Đến đôi của Hoàng Anh. Hoàng Anh chạy tới thì thấy Quỳnh Anh đang gục đầu vào người Mạnh Quân ngủ một cách ngon lành chẳng biết trời đất là gì cậu tức lắm máu ghen trong người nổi lên. Cậu đi nhanh về phía Quỳnh Anh gọi con nhỏ dậy, Quỳnh mắt nhắm mắt mở nhìn vào người con trai đang đứng trước mặt khi đã định hình rõ đó là Hoàng Anh con nhỏ đứng dậy ngơ ngác hỏi làm Mạnh Quân đang dựa cục đầu cái
” bốp
” vào ghế kêu oai oái:
– Sao anh lại ở nhà em?
– Nhà nào? trời đây là bệnh viện.- Hoàng Anh vẫn cái giọng tức giận nói.
– Ừ nhỉ em quên hihi.
– Sao em lại dựa cả người mình vào Mạnh Quân ngủ vậy hả?
– À em ngủ nên đâu biết được đâu. Mà các anh đi đâu mất hút từ sáng vậy hả?- Quỳnh nghiêm mặt hỏi.
– Bọn anh có việc đâu như em ở đó mà ngủ.
– Her anh ghen hả?- con nhỏ đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Hoàng Anh. Hoàng Anh bị nói trúng tim đen ngập ngừng nói:
– Không…tất nhiên là không rồi…..
Nhật Duy và Kiều Trang thì vẫn cái tính cách lạnh lùng thường có chẳng ai nói chuyện với ai câu nào. Bỗng Kiều Trang len tiếng:
– Các cậu đi đâu khiến bọn Hải Linh lo lắng thế?
– Ừ tụi tôi có chút việc cần giải quyết.- Duy vẫn cái giọng lạnh băng nói.
– Ừ.
Câu nói của Nhật Duy khiến Trang hụt hẫng ngày hôm qua sau khi nói chuyện với Duy đây là lần đầu tiên nó tiết lộ cho 1 người về hoàn cảnh của mình, tuy chưa tiếp xúc nhiều với Duy nhưng nó có cảm giác an toàn nên con nhỏ đã nói bí mật đó cho cậu. Cả đêm nó suy nghĩ về cậu nhớ đến lời khen của Duy
Lúc cậu cười rất đẹp
nó lại nở một nụ cười, rồi sáng nay khi nghe tụi Hải Linh nói không liên lạc được với ai trong nhóm hắn con nhỏ cũng cảm thấy lo lắng.
– Kiều Trang cậu có muốn uống chút gì không?- Duy hỏi.
– À ukm.
– Vậy đi uống cafe với tôi không tiện thể mua ọi người luôn.
– Ừ.- con nhỏ cười.
Nụ cười của nó khiến trái tim Duy sững lại trong giây lát. Lại cảm giác này nó đã xuất hiện lần đầu tiên khi cậu nhìn Trang cười vào tối hôm đó và giờ đây lại một lần nữa khi thấy Trang cười trong cậu có một cảm giác khó diễn tả, mặt cậu dần đỏ lên. Cậu quay sang chỗ khác để Trang không nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ của mình.
– Đi thôi.
– Ừ.
* 6h sáng *
Ca mổ thay tủy của mẹ nó đã xong, cửa phòng mổ mở ra tụi nó chạy lại hỏi:
– Bác sĩ mẹ cháu sao rồi?- nó lo lắng hỏi.
– Cháu đừng lo ca phẫu thuật thành công.- ông ấy mỉm cười nói.
– Cảm ơn bác sĩ.- nó vui mừng nói.
– Em đừng khóc mẹ không sao rồi.- hắn khuyên.
…
Cả đêm qua chẳng chợp mắt được lúc nào trên mặt mọi người hiện rõ vẻ mệt mỏi. Nó và hắn ngồi cạnh giường bệnh nắm chặt lấy đôi bàn tay của mẹ nó mà cầu nguyện mong ẹ sớm tỉnh lại. Quỳnh Anh và Hoàng Anh thì ra ngoài mua đồ ăn sáng về cho cả bọn từ nãy nhưng vẫn chưa thấy mặt mũi đứa nào đâu cả. Tất cả chưa ăn uống gì hôm qua cái bụng thì biểu tình dữ dội lắm rồi. Minh Cường nói:
– Trời 2 đứa này nó sang tận Châu Phi mua đồ ăn à. Đói quá hix…hix…hix. – Anh cố chịu một chút đi chắc họ cũng sắp về rồi đấy.- Mai Thùy an ủi.
– Để tôi gọi cho Hoàng Anh xem.- Nhật Duy móc điện thoại ra gọi Hoàng.- Nó không nhấc máy.
– Thằng quỷ này làm gì mà không nhấc máy vậy trời.- Minh Cường.
– Để em gọi cho Quỳnh Anh….Ơ điện thoại con nhỏ đây mà.- Mai Thùy nói.
– 2 đứa này làm gì không biết. Đói quá cả làng ơi.
* Nhà hàng Asayu *
– Anh chị.- cô nhân viên gọi.
– Hihihi dạ đợi chúng tôi một chút ạ.- 2 đứa cười nói.
Quỳnh Anh kéo tay Hoàng Anh ra một bên nói nhỏ:
– Anh mau tìm lại xem có không?
Hoàng Anh lục túi trước túi sau cũng chẳng thấy cái bóp đâu cả.
– Không thấy.- Hoàng Anh nói.
– Làm thế nào đây?- Quỳnh Anh hỏi.- Chắc mọi người đang đói lắm, em cũng chỉ còn từng này tiền thôi không đủ trả nổi một món rẻ tiền nhất ở đây chứ chưa kể đến cái đống đồ ăn này.- nó vừa nói vừa chìa ra tờ hai trăm nghìn.
– Để anh gọi thằng Cường nói nó mang tiền ra là xong hihi…Trời hết pin em thử lấy máy em ra gọi đi.
– Em không mang theo máy.
– Ôi mới sáng ra đã bị sao quả tạ nó chiếu thế này haizzzzzz.- Hoàng than vãn.
– A em có cách rồi hihi.
* * * 2 đứa trở lại quầy thanh toán, Quỳnh Anh nói:
– Chị ơi bọn em trả lại những món này được không chị?
– Hả đây là cách mà em nói đấy à?
– Ơ…- cô ta ngơ ngác nói.
– Em làm sao vậy người ta không cho trả lại đồ ăn đâu.- Hoàng Anh nói nhỏ.
– Nhưng chúng ta đâu có mang tiền hơn nữa thức ăn vẫn còn nguyên chưa ăn tới thì trả lại cũng được chứ sao.
Đúng lúc đó một cô gái đi đến mặc chiếc váy ngắn quá đùi, cùng với áo 2 dây đi đứng yểu điệu thấy Hoàng Anh mắt cô ta sáng rực lên chạy lại hun một cái vào môi cậu làm Quỳnh Anh tức nổ đom đóm mắt.
– Honey em nhớ anh quá.- cô gái đó dựa sát người mình và Hoàng Anh nũng nịu nói.
Hoàng Anh cố đẩy cô ta ra nhưng mà cô ấy vẫn cứ bám chặt vào người cậu. Quỳnh Anh không thể chịu nổi khi thấy người yêu mình lại đi ôm ấp hôn hít đứa con gái khác ngay trước mặt mình. Nó với cái bản tính nóng nảy hơi đanh đá chút hihi giật phăng tay cô gái kia ra hỏi:
– Cô là ai mà dám ôm người yêu tôi?
– Ơ con nhỏ này…Anh con đó là ai thế bồ mới hả?- Cô gái quay sang Hoàng hỏi.
– À….
– Tôi là người yêu anh ấy.- Quỳnh Anh thẳng thừng nói.
– Người yêu? Người như cô mà đòi làm người yêu Hoàng Anh à. Cô coi lại bản thân cô đi đừng có tự lừa dối mình như thế.
– Cô…vậy cô nghĩ mình là gì của anh ấy?
– Her tôi à? Tất nhiên tôi là vợ sắp cưới của Hoàng Anh rồi.
Câu nói này khiến mặt Quỳnh Anh biến sắc.
– Cô ấy là người yêu của anh.- Hoàng Anh nói.
– Anh…anh vừa nói gì. Thôi anh đừng đùa em nữa em biết loại con gái như cô ta không phải gu của anh mà.- vừa nói mà cô ta cứ dính chặt lấy người Hoàng Anh.
– Em bỏ tay ra đi.- Hoàng Anh nói.
– Anh sao vậy? chẳng nhẽ anh quên lời hứa với em rồi sao vào cái đêm hôm đó anh không nhớ gì à?
– Đêm hôm đó?- Quỳnh Anh không thể chịu đựng nổi nữa rồi nước mắt của nó đã tuôn rơi nó ôm mặt khóc chạy ra ngoài.
– Quỳnh Anh…- Hoàng Anh định đuổi theo nhưng bị cô gái kia ngăn lại.
– Anh không được đi. Hoàng Anh bọn mình đi chơi nhá.
Hoàng Anh giật phăng tay cô gái đó ra nói:
– Cô tự đi chơi một mình đi.- nói rồi cậu chạy ra ngoài kiếm Quỳnh.
– Ơ anh gì ơi anh chưa thanh toán tiền.- cô nhân viên gọi với theo.
Chạy ra đến cửa chẳng thấy bóng dáng Quỳnh Anh đâu cả.
– Quỳnh Anh, Quỳnh Anh…- Hoàng Anh vừa chạy vừa gọi.
Cậu đi tìm tất cả những chỗ mà cậu và Quỳnh Anh thường đến nhưng chẳng thấy con nhỏ đâu cả. Những tiếng gọi vẫn cứ vậy nhưng chẳng có ai trả lời cậu chạy chạy và chạy tìm kiếm Quỳnh Anh nhưng kết quả vẫn vậy. Không thấy con nhỏ đâu cả Hoàng Anh chạy về bệnh viện mong sao Quỳnh Anh về đấy.
* Bệnh viện *
Tay mẹ nó khẽ rung chứng tỏ mẹ nó đã sắp tỉnh lại nó ấn vào cái nút bên cạnh giường gọi bác sĩ mọi người chạy lại bên giường bệnh. Nó xúc động gọi mẹ:
– Mẹ mẹ ơi mẹ.
Mắt mẹ nó từ từ mở ra bà đảo mắt quanh phòng nhìn thấy mọi người bà nở một nụ cười hiền.
– Mẹ mẹ tỉnh lại rồi hix…hix…hix.
Bác sĩ đến khám ẹ nó.
– Các cơ quan đã làm việc lại tình trang hiện giờ của bà Thanh rất tốt. Các cháu không phải lo nữa.
– Cảm ơn bác sĩ.
Nó chạy đến bên giường bệnh ôm chặt lấy mẹ nó. Bà Thanh đẩy nhẹ nó ra lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt nó nói:
– Con lo ẹ lắm hả?
– Hihi không chỉ có con mà tất cả mọi người đều rất lo ẹ.
Mẹ nó cười, nói:
– Cảm ơn các con. Mẹ rất hạnh phúc khi có những người con như các con.
– MẸ.- Cả đám chúng nó chạy lại ôm bà.
Bà Thanh quay qua chỗ bọn hắn hỏi:
– Đây là… – Dạ cháu chào bác cháu là Vương Nhất Bảo là người yêu của Hải Linh ạ.- hắn cúi người chào.
Câu nói của hắn làm nó giật bắn mình. Sao hắn lại có thể nói chuyện đó và lúc này chứ, nó muốn đê quan hệ giữa nó và hắn lâu thêm một chút thì mới nói ẹ biết vậy mà bây giờ hắn lại…
– Ô vậy hả hihi chắc cháu vất vả lắm khi yêu con gái bác. Nó là một đứa bướng bỉnh nên cháu đừng chấp nhặt nó mà hãy…
– Mẹ, mẹ nói gì thế.- nó nói nhỏ.
– Dạ không sao đâu bác cháu rất thích cái tính bướng bỉnh đó của Hải Linh cũng nhờ nó mà cháu với Linh mới đến được với nhau.
– Cháu nói vậy là sao?
– À không có gì đâu mẹ.
– Ừ.
Sau khi mọi người tự giới thiệu về mình xong đang nói chuyện vui vẻ thì Hoàng Anh chạy vào khiến mọi người giật bắn cả mình.
– Quỳnh…Quỳnh Anh…đã về chưa?
Thấy khuôn mặt trắng bệch của Hoàng mọi người lo lắng hỏi:
– Mày làm sao thế Hoàng?
– Anh uống nước đi.- Kiều Trang đưa cho Hoàng.
– Cảm ơn.- uống xong Hoàng vội hỏi.- Quỳnh Anh đã về chưa?
– Chưa chẳng phải mày với Quỳnh đi cùng nhau sao?- Minh Cường nói.
– Ừ nhưng xảy ra chút chuyện. Ơ…cháu chào bác.- Hoàng Anh cúi người chào khi quay sang chỗ giường bệnh.- Cháu là Hoàng Anh bạn của Hải Linh ạ.
– Ừ rất vui được gặp cháu.
– Dạ cháu cũng vậy.
– Trông sắc mặt cháu không được tốt. Cháu bệnh hả?
– Dạ không ạ, cảm ơn bác đã hỏi thăm.
– Đã hết giờ thăm bệnh nhân mời người nhà ra ngoài.- cô y tá đi vào nói.
– Mẹ, mẹ nghỉ đi bọn con ở ngoài này có chuyện gì mẹ cứ gọi nhá.- nó nói.
– Các con cũng mệt rồi cứ về nghỉ ngơi đi ở đây đã có bác sĩ và y tá lo ẹ rồi.
– Dạ. Thôi mẹ nghỉ đi.
* Ngoài phòng bệnh *
Hoàng Anh kể lại chuyện đã xảy ra ọi người nghe. Minh Cường nói:
– Can cái tội đào hoa.
– Giờ mày còn trêu tao được à. Không biết cô ấy đang ở đâu nữa liệu cô ấy có làm chuyện gì dại dột không?
– Chắc chị ấy chỉ đi đâu quanh đây thôi. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu anh đừng lo lắng quá.- nó trấn an.
Nhìn đồng hồ cũng đã hơn 7h hắn quay sang chỗ nó nói:
– Hải Linh anh…anh có việc cần làm…em ở đây chăm mẹ khi nào xong anh sẽ vào ngay.
– Vậy anh cứ đi đi không sao đâu.- nó nói vậy thôi chứ thực ra trong lòng nó thấy rất buồn.
– Ừ vậy bọn anh đi đây.
Sau khi về nhà thay đồ xong bọn hắn lập tức chạy đến công ty làm việc Hoàng Anh sẽ không tham gia vì còn phải tìm Quỳnh Anh. Hôm nay sẽ thực hiện tiếp kế hoạch thứ 2 mọi người trong công ty đang rất bận rộn, bữa trưa của bọn hắn cũng chỉ ăn qua loa cho xong. Cuối cùng công việc cũng đã giải quyết xong. Hắn vươn vai nói:
– Xong rồi. Bao giờ có kết quả gọi luôn ình nhá. Mình cần đến cuộc họp báo.
…………..
* Công ty Young Life 5h chiều *
– Thưa bà đã đến giờ rồi.- cô thư kí bước vào nói.
– Được rồi đi thôi.
Vừa thấy bà ta đi ra các paparazzi chụp lia lịa, sau khi đã ổn định chỗ ngồi bà ta lên tiếng nói:
– Chắc các bạn cũng đã biết lí do vì sao hôm nay tôi mở cuộc họp báo này.
– Thưa bà sản phẩm mới của công ty chứa chất phụ da gây ung thư cho người sử dụng bà giải thích sao về việc này?- một phóng viên hỏi.
– Tôi nghĩ đã có sự hiểu lầm ở đây. Trước khi ra mắt sản phẩm chúng tôi đã cho kiểm tra rất kĩ lưỡng và kết quả rất tốt…
– Nhưng theo thông tin cho biết thì chất parabens đã vượt quá mức quy định. Vậy là sao thưa bà?- phóng viên.
– Trên tay mọi người đều có kết quả kiểm nghiệm của sản phẩm chất parabens trong sản phẩm của chúng tôi đều không vượt quá mức quy định như những thông tin các bạn biết.
– Chuyện này là sao?- mọi người xì xào.
– Vậy khách hàng sử dụng sản phẩm của công ty đang phải nhập viện bà giải thích sao về việc này?
– Khách hàng đó có thể dùng một sản phầm khác trước khi dùng sản phẩm của chúng tôi.
– Có nghĩa là người đó đã bị ung thư da từ trước khi dùng sản phẩm?
– Đúng vậy. Và tôi dám lấy danh dự hơn 10 năm làm trong nghề của mình ra bảo đảm rằng sản phầm của chúng tôi hoàn toàn vô hại cho người sử dụng.
– Chuyện này có nhiều điểm nghi vấn quá.- mọi người nói với nhau.
– Nếu các bạn vẫn chưa tin vậy thì chúng ta hãy đợi kết quả điều tra từ phía công an. Cảm ơn các bạn đã tới đây, bây giờ cũng đã muộn mời các bạn ở lại dùng bữa với công ty.
– Hứ đồ giả tạo.- hắn thầm nói, nhếch miệng cười rồi đứng lên đi.
* Nhà hắn *
– Chào bà chủ.- mọi người trong nhà đứng xếp thành hai hàng ở cửa chào bà ta.
– Thiếu gia đâu?- bà ấy hỏi quản gia.
– Dạ cậu chủ chưa về.- bác Hùng nói.
– Vậy còn Gia Huy?
– Dạ cậu chủ đang ở trong phòng để tôi cho người đi gọi.
Gia Huy thấy bà ấy đang ngồi ở phòng khách liền chạy lại hôn nhẹ lên má chào:
– Bà nội. Sao hôm nay bà đến đây vậy? – Thì bà nhớ cục cưng nên đến không được sao?- bà ấy véo nhẹ má thằng nhỏ nói.
– Tất nhiên là được rồi ạ hihi.- bỗng mặt thằng nhỏ xị xuống thấy vậy bà ấy hỏi:
– Có chuyện gì thế cháu?
– Bà ơi chú đi cả ngày cô Hải Linh cũng vậy chẳng ai chơi với cháu cả. Chán quá!!!- thằng nhỏ than thở.
– Hải Linh? Hải Linh nào?- bà ấy ngạc nhiên hỏi.
– Cô Hải Linh người yêu chú Bảo bà không biết sao?- thằng nhỏ ngơ ngác hỏi.
– À ừ. Thôi chúng ta đi ăn tối.
– Vâng.- Gia Huy tuột khỏi lòng bà nó chạy thẳng vào bếp.
Sao khi đã ăn tối xong bà ấy gọi bà Nhung ra hỏi:
– Nhung chuyện của Nhất Bảo với cô gái tên Hải Linh gì đó là sao?
– Dạ chuyện đó…
– Nói đi có thật Nhất Bảo đang có quan hệ với đứa con gái đó không?- bà ta nghiêm giọng hỏi.
– Dạ thưa bà…chuyện đó là thật.
– Sao?- bà ta hét lên.- Đã bao lâu rồi?
– Dạ cũng mới thôi ạ.
– Mới? tại sao không ai cho tôi hay? Tôi đã nói với bà mọi quan hệ của Nhất Bảo đều phải thông báo cho tôi biết có phải bà muốn bị đuổi việc không?
– Dạ thưa bà chủ tôi xin lỗi.- bà Nhung rối rít nói.
– Bà ơi. Bà…- Gia Huy gọi.
Nhanh chóng bà ta thay đổi thái độ nở nụ cười với thằng nhỏ nói:
– Có chuyện gì không Huy?
– Cháu muốn ngủ bà đọc chuyện cho cháu nghe đi.- nó kéo tay năn nỉ bà nó.
– Mọi lần cháu ngủ đâu có cần đọc chuyện sao hôm nay…
– Bà đọc đi mà.
– Thôi được rồi về phòng nào.- trước khi đi bà ta quay lại nói nhỏ với bà Nhung- lần này tôi bỏ qua, đừng để xảy ra lần sau.
– Dạ cảm ơn bà.
……
– Này Hải Linh với thiếu gia hình như đang yêu nhau.
– Sao chị biết?
– Lúc đem trà lên phòng nghe thấy Gia Huy nó nói với bà chủ thế.
– Thật à kinh nha. Liệu thiếu gia có yêu Hải Linh thật không nhỉ hay lại chỉ như những lần khác?
– Chịu cái này về sau mới biết được.
– Trời ơi đau lòng quá vậy là hoàng tử lại yêu người con gái khác mà không phải là em sao.- Hương buồn rầu nói.
– Tỉnh lại đi em.- Trúc cốc nhẹ vào đầu Hương.
* Biệt thự Hoàng Gia *
– Mau cho người điều tra cho tôi cô gái này.- bà ta chìa tấm ảnh của nó ra.
– Dạ bà chủ có cần gì không ạ?
– Không. Ông ra ngoài được rồi.- bà ấy ra lệnh.
– Dạ chào bà.
– Có chuyện gì hả em?- ông Hoàng lăn xe vào phòng hỏi.
– Có chút chuyện ở công ty nhưng anh đừng lo em đã giải quyết rồi.
– Ừ em đừng làm việc quá sức. Có chuyện gì cần giúp em cứ nói với anh.
– Vâng đi nghỉ thôi anh.- bà ta nói rồi đẩy chiếc xe lăn về phòng ngủ.
Sáng hôm sau.
– Thưa bà việc điều tra về cô gái tên Hải Linh đã xong.- ông ấy vừa nói vừa đặt bản lí lịch của nó lên bàn làm việc của bà ấy.
Bà ta hết sức sửng sốt khi biết nó đang làm ô sin ở trong nhà của hắn, bà ấy đập tay xuống bàn nói:
– Sao cô ta lại ở chung nhà với Nhất Bảo? Người như cô ta mà cũng dám yêu con trai tôi sao. Đạt anh xem thời gian nào rảnh không thông báo cho tôi, tôi cần gặp cô gái này.
– Dạ.
* Bệnh viện *
Bác sĩ đang khám lại ẹ nó ông nói tình hình sức khỏe của mẹ nó rất tốt tùy được cấy vào đã hoạt động bình thường bọn nó vui lắm khi nghe ông ấy nói vậy. Họ nói chuyện vui vẻ với nhau kể ẹ nó đủ thứ chuyện đã xảy ra khi bà nằm viện bỗng nhiên Quỳnh Anh từ ngoài bước vào với đôi mắt sưng húp mọi người rất ngạc nhiên khi thấy bộ dạng con nhỏ lúc này.
– Mẹ.- con nhỏ chạy lại ôm lấy bà khóc.- mẹ…con xin lỗi…giờ con mới vào thăm…mẹ được.
Bà ấy vuốt nhẹ mái tóc Quỳnh Anh cười, nói:
– Ừ không sao đâu con.
Để cho Quỳnh Anh ổn lại bà ấy hỏi:
– Có chuyện gì hả Quỳnh?
– Dạ…không ạ.
– Bọn em biết chuyện rồi.- nó nói.
– Quỳnh Anh hãy bỏ qua đi dù sao chuyện giữa Hoàng Anh và cô gái đó cũng là quá khứ rồi.- Mai Thùy khuyên.
– Mà hôm qua cậu đi đâu mọi người lo cho cậu lắm nhất là Hoàng Anh. Anh ấy đi tìm cậu cả ngày đấy.- Kiều Trang nói.
Con nhỏ vẫn im lặng chẳng nói câu nào, sự việc hôm qua làm nó sốc tuy biết rằng ngày trước Hoàng Anh quen rất nhiều cô gái khác trước mình nhưng nó vẫn rất khó chiụ khi thấy cậu và người con gái khác tình cảm với nhau. Mải suy nghĩ con nhỏ không để ý đến những câu hỏi của mọi người cho đến khi Mạnh Quân lay tay con nhỏ mới thoát khỏi dòng suy nghĩ.
– Tôi thấy bà nên bỏ qua cho Hoàng Anh đi. 2 người nên nói chuyện về việc này.-Mạnh Quân khuyên.
– Ừ.