Hotboy lạnh lùng và công chúa băng giá

Chương 14


Đọc truyện Hotboy lạnh lùng và công chúa băng giá – Chương 14

Mận đừng trên bảng trông suy tư quá, làm nó thấy hơi lạ, không lẽ cô bé không biết vẽ. Không thể nào em gái của anh chàng chuyên khối vẽ, bản thân còn muốn vào câu lạc bộ phác họa chân dung thì chắc chắn có nắng khiếu. Nhưng ” lâu quá..” – nó lẩm nhẩm. Hai đứa bạn còn lại đã bắt đầu vẽ rồi, Minh Triết quả nhiên tự tin không thừa, cậu vẽ gì à – theo nó nghĩ không nhầm thì là vẽ chính cậu. Còn cô bé tóc hai bím vẽ biển à, không rõ ràng lắm. Mận làm nó càng hồi hộp hơn. “Ồ” – Phong thốt nhẹ. Nó không hiểu quay sang hỏi, Phong mồm tự động nói dù đang chăm chú lên bảng ” Cậu biết rồi còn hỏi, kẻ tỉ lệ thế kia chân dung chứ còn gì, cơ mà dùng phấn thì đẳng cấp quá chứ gì nữa “, nói xong cười nhăn nhở nhìn nó. Nó có biết đâu mà chả hỏi. Giờ thì nó cũng tập trung theo dõi bộ ba trên bảng.
40phút trôi qua. Cô vỗ tay ” Các em tốt lắm, cảm ơn các em đã có những bức vẽ rất truyền tải ý rất tốt như thế này, dù phải chau dồi khả năng nhiều nhưng cũng phải gọi là tuổi trẻ tài cao chứ nhỉ”
Nó nhìn từng phần bảng một. Chuẩn rồi Triết vẽ chính cậu đang đứng trên bục, hừm có lẽ ý cậu là khi cậu được tuyên dương và mọi người sẽ vỗ tay. Bức vẽ cân đối, xa gần tỉ mỉ đến khó hiểu có lẽ là điều nổi bật nhất. Phong thuận miệng bàn luận ” Triết vào lớp họa được thì chắc chắn giỏi chia bố cục lắm” . Cô bé kia – tên Mai ừ vẽ ngôi nhà và bờ biển, kì lạ ở chỗ rằng bức vẽ không quá ấn tượng nếu nhìn tổng quát. Nhưng khi xem từng chi tiết đến toàn phần thì chà cô bé ấy hẳn có khả năng thổi hồn vào tác phẩm của mình đấy chứ. Ngôi nhà trông khá ấm cúng với màu vàng ở ô cửa sổ, một gia đinh nhỏ chăng, biển kia màu xanh dương ấy với sóng cuộn trắng, tuyệt đấy chứ. Còn Mận à, mái tóc kia, đôi mắt hơi nhòe bụi phấn kia, bộ quần áo đang mặc cùng với cả góc nhìn kia à và cả nụ cười tươi tắn kia nữa. Giống thật. Mà giống ai cơ. Là NÓ à. Tùng cũng thốt lên cùng lúc với suy nghĩ của nó ” là CẬU. Linh ạ”. Ôi Mận thật là cô bé vẽ nó làm gì chứ. Nhưng hóa ra dưới mắt Mận nó trông kì diệu thế kia. Mà có lẽ là do nó không biết điều đó mà thôi.
Mận lau tay trên bục giảng rồi chạy về chỗ miệng tủm tỉm cười chứ không hề có trầm ngâm như lúc nãy đâu. Mận nhìn nó hỏi:

– Thế nào tớ có bàn tay tài hoa đấy chứ. Lúc đầu tớ định vẽ súng cơ nhưng thế kì quá.
Nó nói nhỏ ” Tớ trông rất xinh” – nó nghĩ thế là đủ để Mận hiểu nó đang khen cô. Tuy nhiên thì Tùng với Phong thì đang á khẩu. Miệng há to quay ra nhìn nhu chằm chằm ” Súng á… súng gì cơ”. Ờ nhỉ nó quên mất vế sau trong lời nói của Mận , cô bé giỏi vẽ súng à. Phong lay tay Mận nói:
– Cậu ý, lúc thi vào đây nộp bài vẽ gì?

Nó quên mất mà tự động hỏi, xong mà chỉ muốn đánh vào đầu mình một cái, nhiều lúc chả hiểu lbộ não hoạt đlọng làm sao:
– Các cậu phải thi à?
Hai đưa con trai lại thốt lên ” Ếếế… gì nữa đây “. Mận cũng ngạc nhiên. Đúng lúc này cô vỗ tay mong cả lớp trật tự và quay lên Bảng nghe cô đánh giá. Nó cvar nghĩ nhiêu vỗ vai mấy đứa ” ra chơi nói”. Rồi cả bọn quay lên nhìn cô xem ketr quả đánh giá ra sao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.