Hormone Thần Bí

Chương 11: Xấu hổ? Không không không!


Đọc truyện Hormone Thần Bí – Chương 11: Xấu hổ? Không không không!

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Ấn Cửu Hàn đương nhiên không có dùng nước hoa, vậy thì cái mùi kia ở trên người hắn là từ đâu mà đến?

“Cậu có bị nhầm lẫn ở đâu không vậy?” Ấn Cửu Hàn nói.

Tôi lần nữa sáp tới người hắn ngửi ngửi, càng xác định bản thân không có lầm, hơn nữa cỗ mùi hương đó lại càng rõ ràng, càng nồng đậm hơn, càng ngửi càng thấy thích, càng ngửi càng mê muội, cuối cùng còn không nhịn được mà dán cả người vào lòng hắn ngửi ngửi.

Yết hầu Ấn Cửu Hàn không dấu vết mà lên xuống một cái, ánh mắt hướng ra chỗ khác, nói: “Cái đó, có thể là mùi sữa tắm đi.”

“Thì ra là như vậy.” Tôi hỏi, “Là nhãn hiệu gì vậy? Mùi cũng thật dễ chịu.”

Ấn Cửu Hàn hình như đang suy nghĩ, một hồi sau mới nói cho tôi biết.

Tôi lại hít sâu thêm mấy hơi, nói: “Nhà tôi cũng dùng nhãn hiệu này, nhưng tại sao lại không có mùi giống cậu chứ? Chẳng lẽ là loại mới à?”

Có thể là do tôi tới gần quá, tôi phát hiện bản thân còn có thể nghe thấy được nhịp tim của Ấn Cửu Hàn, “Bình bịch, bình bịch.”


Tần suất này cũng hơi nhanh quá rồi đó.

Nhưng không đợi cho tôi suy nghĩ, Ấn Cửu Hàn đã nhẹ nhàng lùi về sau một bước, hắn họ nhẹ một cái nói lời tạm biệt, không thèm nhìn mặt tôi, “Thời gian không còn sớm. Dì và Ngôn Thừa hẳn là đang ở nhà chờ cậu về ăn cơm. Chúng ta mau về thôi.”

Nói xong, hắn liền xoay người đi. Bộ dáng của hắn thoạt nhìn rất vội vã, tựa như có thứ gì đang đuổi theo ở phía sau hắn vậy, nhưng mấu chốt là, tôi phát hiện hai bên tai của hắn đều đỏ bừng lên, giống như sung huyết vậy.

Tôi có chút nghi hoặc, một ý niệm kỳ quái chợt loé ngang qua đầu tôi. Bất quá tôi rất nhanh vì hành vi “Tự chui đầu vào rọ” này của mình mà hối hận: đến tột cùng là tôi quá ngốc, hay là bị ảnh hưởng bởi những ngày sinh hoạt “Hoà hợp” gần đây bên cạnh hắn? Cái tên kia chính là người người đã hung hăng thương tổn tôi, vậy mà tôi lại còn như không có gì mà dí sát vào lòng hắn, bụng dạ tôi cũng quá thiện lương rồi.

Nhưng mà, Ấn Cửu Hàn đích xác như hắn nói vậy, không còn làm ra những chuyện kia với tôi nữa, lần này cũng như thế, điều này chứng minh sau này hắn sẽ… Hẳn là, có lẽ, có thể, đại khái là, sẽ… Không làm ra những loại chuyện như vậy nữa đi?

Ngày hôm sau, tôi cũng không dám buông lỏng phòng bị của mình với Ấn Cửu Hàn, nhưng cũng không còn khúc mắc gì khi ở chung với hắn nữa, so với trước kia còn thoải mái hơn rất nhiều.

Ấn Cửu Hàn cũng là một bộ chưa có gì xảy ra, hơn nữa so với trước kia, hắn còn trở nên sáng sủa hơn không ít? Không ngờ hắn còn có thể cùng các bạn học khác túm tụm lại với nhau, cộng thêm thành tích xuất sắc của hắn, cho nên tại lúc tuyển chọn uỷ ban, số phiếu bầu chọn của hắn cũng là cao nhất.

Tôi và Ngôn Thừa đều thuộc dạng người dậy thì trễ, cho nên chiều cao của tụi tôi cũng tương đối trễ theo. Tôi nhớ rõ trước khi tốt nghiệp sơ trung, phần lớn nam sinh ở trong lớp đều đã dậy thì hết, lại cố tình chỉ còn lại tôi và Ngôn Thừa, cho nên bọn họ luôn tránh né tụi tôi, bàn bạc về những giai đoạn dậy thì đó. Ấn Cửu Hàn đương nhiên cũng nằm trong số đó, hơn nữa hắn còn là đầu sỏ ngăn chặn tụi tôi đi nghe lén.

Nói tóm lại, hiện tại tôi và Ngôn Thừa đã bước tới thời khắc mấu chốt của dậy thì, nhất là vấn đề chiều cao mà hai tụi tôi quan tâm nhất, cũng là vấn đề mà cả nhà tôi coi trọng nhất.

Mẹ tôi ngày nào cũng làm vài món “Dinh dưỡng” cho tụi tôi ăn, còn ba tôi thì không chút lưu tình nào mà bắt bọn tôi mỗi ngày đều phải xuống lầu vận động. Tuy rằng quá trình có hơi thống khổ, nhưng cũng không thể nói là không hiệu quả.


Trong một năm, tụi tôi đích xác đã cao lên rất nhanh chóng.

Hơn nữa không cần đo, chỉ cần nhìn những bạn khác ở trong lớp, tôi liền tin chắc bản thân đã cao lên trông thấy! Bởi vì trước đó tôi chỉ có thể nhìn thấy phía sau của người khác, hiện tại, góc nhìn của tôi đều có thể thấy được đỉnh đầu của người khác, ha ha! Điều này nói rõ là chiều cao của tôi là vượt trội hơn nhiều người, đủ để trở thành hạc trong bầy gà nha!

Chỉ là… Tôi quay đầu lại nhìn về phía Ấn Cửu Hàn ngồi ở phía sau mình, chỉ là còn chưa có vượt qua được cái tên này cho nên vẫn cảm thấy hơi tiếc. Bất quá tôi tin rằng, dựa theo tiến độ này, chuyện tôi có thể cao hơn Ấn Cửu Hàn cũng không còn là vấn đề!

Lúc này, Chu Hạo Triết của lớp bên cạnh liền tới tìm Ấn Cửu Hàn đi chơi bóng rổ. Cái tên này ở trong mắt tôi, là thuộc dạng một tên đẹp trai lưu manh, cũng không biết là làm sao, lại có thể trở thành bạn của Ấn Cửu Hàn, lúc nào cũng tìm hắn đi chơi bóng.

Có đôi khi tôi cũng sẽ bị rủ rê, thường xuyên qua lại, mọi người đều quen thuộc, tôi cũng hiểu rõ Chu Hạo Triết không phải như vẻ bề ngoài lưu manh của gã nữa.

Hôm nay bọn họ thiếu người, cho nên tôi liền bị bọn họ kéo đi cho đủ đội hình. Bất quá đang chơi, người bên ngoài bỗng nhiên lại ồn ào.

“Hú hú hú~”

Tôi nhìn sang, cũng hiểu được nguyên nhân tại sao bọn họ lại ồn ào.

Một bạn nữ bị một đám nữ sinh đẩy tới. Mặt bạn nữ kia hơi nhăn nhó tựa như đang chống cự, nhưng cuối cùng vẫn là ỡm ờ hướng về phía bọn tôi.

Tuy rằng bạn ấy bụm mặt lại, nhưng tôi vẫn nhận ra bạn ấy là ai, bởi vì trong những cuộc thảo luận của đám nam sinh rằng ai là nữ sinh đẹp nhất, nữ sinh nào dáng người chuẩn nhất, thì cái bạn này không những chỉ có mỗi khuôn mặt, mà dáng người cũng không thể nào xoi mói, đương nhiên vẫn luôn được các bạn nam đề cập tới.


Hiện tại nhìn thấy bộ dáng này của bạn ấy, hiển nhiên là đang muốn tỏ tình với ai rồi, tuy rằng bộ dáng xấu hổ như vậy, nhưng bạn nữ này khẳng định là rất tự tin mình sẽ không bị cự tuyệt, nếu không cũng sẽ không dám ở trước mặt mọi người mà làm như vậy.

Tất cả mọi người đều nhận ra ý tứ của bạn nữ này, chẳng qua, đối tượng mà bạn ấy tỏ tình là ai, vẫn là vấn đề mà mọi người đang xôn xao nghị luận.

Tôi nhìn theo tầm mắt của đám nữ sinh, khẳng định người đó là một trong số tụi tôi. Vì thế tôi yên lặng mà đi vài bước, thoáng rời xa đám người họ một chút.

Nhìn Ấn Cửu Hàn và Chu Hạo Triết đứng chung một chỗ, không biết tại sao, lúc ấy tôi rất bình tĩnh mà suy nghĩ, bạn nữ kia nhất định là thổ lộ với Ấn Cửu Hàn.

Kết quả, bạn nữ ấy đứng trước mặt của Chu Hạo Triết.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Bạn nữ hơi cúi thấp đầu, buông tay xuống, lộ ra hai gò má hồng hồng, ngay sau đó, tựa như là lấy được dũng khí, cười cười ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hạo Triết, lớn tiếng nói: “Tớ thích cậu.”

Nói xong, bạn nữ hơi mím môi, lấy tay vén tóc qua sau tai, khẩn trương mà đợi Chu Hạo Triết đáp lại.

Mọi người đều ồn ào: “Hẹn hò đi! Hẹn hò đi!”

Vốn tôi cũng muốn hùa theo cho náo nhiệt, nhưng khi tôi nhìn thấy bên tai đỏ chót như tích ra máu của bạn nữ kia, tôi liền giật mình một cái.

Tôi nhớ, lỗ tai của người nào đó cũng như vậy, hơn nữa càng đỏ hơn ấy chứ.


Lúc người ta xấu hổ, lỗ tai đều đỏ hết cả sao? Tôi vẫn cho rằng, chỉ có mặt mới có thể đỏ thôi chứ.

Tôi chuyển tầm mắt, nhìn về phía Ấn Cửu Hàn. Hắn sẽ xấu hổ sao? Không không không, lúc đó bảo đảm là do tôi nhìn lầm, hoặc là vì nguyên nhân nào đó, dù sao cũng tuyệt đối không có khả năng Ấn Cửu Hàn đang xấu hổ.

Nếu khi đó hắn xấu hổ… Tôi run lên, lập tức đem cái ý tưởng phi lý này ném ra khỏi đầu.

Lỗ tai đỏ lên khẳng định là vì nguyên nhân khác! Cũng đâu chỉ có mỗi mình xấu hổ. Ví dụ như… Thời tiết quá nóng thì sao! Đúng, chính là do quá nóng! Nhất định là hôm đó quá nóng!

Những người mới chơi bóng rổ xong, lỗ tai đều hồng hồng, cho nên… Ý tưởng vừa rồi tuyệt đối là ảo giác!

Có mỹ nữ đứng trước mặt mọi người mà thổ lộ với mình, Chu Hạo Triết cũng là soái ca, hơn nữa gã vẫn còn độc thân, đương nhiên sẽ đáp ứng hẹn hò với bạn nữ kia.

Có thể vì việc này để lại cho tôi ấn tượng quá sâu sắc, cho nên mỗi khi Chu Hạo Triết mang theo bạn nữ ấy tới sân bóng, tôi đều sẽ không tự chủ mà nhìn về phía bạn nữ ấy, nói đúng hơn là, nhìn về phía lỗ tai của bạn ấy.

“Cậu nhìn cái gì đó?”

Tôi ôm đầu ngơ ngác. Lập tức tỉnh ngộ lại mình đã làm ra cái chuyện ngu ngốc gì. Mặc cho ai phát hiện bạn gái của mình bị người khác “dòm ngó” đều sẽ phát cáu, cho nên tôi có thể lý giải được tại sao Chu Hạo Triết lại nổi giận.

Tôi muốn nói cậu hiểu lầm rồi, nhưng cố tình tôi lại không có cách nào mà giải thích được, cho nên nhất thời liền á khẩu không nói được lời nào.

Chu Hạo Triết nhìn bộ dáng này của tôi, có thể đang hiểu lầm cái gì đó, muốn giơ nắm đấm lên đánh tôi.

Người bên cạnh lập tức liền giữ tay gã lại khuyên gã đừng nên kích động. Còn có một người, nắm lấy tay tôi kéo tôi về phía sau, đem tôi bảo vệ lại, cả người đứng chắn ở trước mặt tôi, chặn lại cơn tức giận của Chu Hạo Triết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.