Đọc truyện Hơp Thể Song Tu – Chương 72: Toái Kiếm, Biển Lửa Hoành Hành!
Hai nữ thao khống trận pháp có dung mạo tuyệt thế, hắn bình sanh mới thấy!
– Được, tốt, tốt! Không ngờ tới Chu Minh còn có hai hồng nhan giúp hắn hộ pháp khống chế trận. Bất quá, nhất định hắn chạy không khỏi tru tiên chi kiếp. Mà hai nữ tử các ngươi rốt cuộc cũng sẽ bị phá trận pháp! Hắc hắc, hai người bọn ngươi, đúng là vô cùng xinh đẹp. Sau khi phá trận, cũng không thể tha cho hai người các ngươi. Tối nay sẽ để cho hai người các ngươi dục tiên dục tử, hối hận không kịp!
Thanh Hoành Hành, có tu vi Kim Đan hậu kỳ, lại là luyện thể Quỷ tu hiếm thấy, chiến lực kinh người. Chỉ cần phá vỡ đại trận, chỉ dựa vào một mình hắn liền có thể tùy tiện khống chế hai nữ!
Về phần hai nữ trong trận, vừa thấy trong lần truy kích này thậm chí có cả hai trưởng lão của Thanh Bộ đều xuất động, mặt mày cả hai đều thất sắc.
Mới vừa rồi Ninh Hồng Hồng thao túng trận pháp công kích, một kích kia nhìn có vẻ lợi hại, bất quá là nhờ đánh lén mà thắng. Giờ phút này bầy quỷ đã có phòng bị, còn muốn tổn thương chúng nữa quả thật là không dễ.
Hơn nữa chỉ mới một kích vừa rồi kia, tiên ngọc bị đại trận trực tiếp hao tổn đi một phần mười. Công kích như vậy còn có thể phát huy được mấy lần?
Mà ánh mắt hai nữ lúc này nhìn vào trên người Ninh Phàm, gương mặt lại lộ vẻ đau lòng và bất nhẫn.
Thời khắc này cả người Ninh Phàm bị chém ra hàng trăm vết máu, thân thể thối rữa, sợ rằng không cách nào ở dưới kiếm ảnh chống nổi thêm mấy khắc.
– Làm sao bây giờ . . .
Mộ Vi Lương cùng Ninh Hồng Hồng cùng nhìn nhau một cái. Cả hai đều nhìn thấy một tia đau lòng cùng vẻ tuyệt vọng từ trong ánh mắt của nhau.
Nhưng ngay vào lúc này, Ninh Phàm cả người không có một khối thịt, có thể thấy được xương trắng, vẻ tức giận trong mắt liền hóa thành lòng mong muốn phải diệt Thanh Bộ.
– Thanh Bộ. . . Thù này ta nhớ! Chờ ta phá vỡ Tru Tiên Kiếm ảnh, liền nhanh chóng đến diệt sát các ngươi!
Lời của hắn, mang sát cơ cả đời của tiên đế, rơi vào trong tai Thanh Bộ cao thủ, bao gồm cả Thanh Hoành Hành ở bên trong, đều cảm thấy một tia run sợ trong lòng.
Sát khí này là cấp bậc gì! Ngay cả là Cốt hoàng chí cao vô thượng cũng không có sát khí như vậy a!
Chẳng qua là sự sợ hãi này chỉ tồn tại trong chớp mắt, liền bị đám người Thanh Hoành Hành đè nén xuống. Bọn họ cũng không phải là tay non mới xuất đạo, há sẽ bị một cái sát khí dọa cho bỏ chạy đi.
Mà trong đại trận, ánh mắt Ninh Phàm lộ vẻ kiên quyết, lấy viên Ngọc hoàng đan thứ ba ra.
Khoảng cách một lần uống đan trước có thời gian quá ngắn. Lần này, hắn sẽ gặp phải và chịu đựng sự khổ đau vô biên.
Nhưng Ninh Phàm không có lựa chọn. Tru Tiên Kiếm khí, cho dù chỉ là hư ảnh, cũng đem đến nguy cơ khiến cho Ninh Phàm phải chết.
Đau chết, hoặc là bị kiếm chém chết!
Hắn ực một cái nuốt Ngọc hoàng đan vào, thân thể ở trong vòng vây chém giết của kiếm ảnh, sinh diệt vô số lần. Mà ngân quang trong xương cốt của hắn càng ngày càng thịnh.
– Ta là Loạn Cổ! Tru Tiên Kiếm ảnh, ngươi có dám chém ta!
Lời nói lần này, hắn vận dụng tiên đế chi uy của Âm Dương tỏa, khiến cho đường đường kiếm ảnh, lại xuất hiện một thoáng chần chờ.
Mà ánh mắt của Ninh Phàm bắn ra tia sáng lạnh lẽo, làm ra một chuyện khiến cho người không cách nào tin được.
Hắn há mồm nuốt một cái, đem vô số kiếm ảnh nuốt vào trong bụng.
– Nếu ta không chết, tất luyện hóa Tru Tiên Kiếm khí. Bọn ngươi, không người nào có thể trốn thoát!
Trong lòng Ninh Phàm, sát cơ đối với Thanh Bộ đã đạt tới điên phong!
Uống Ngọc hoàng đan, Ninh Phàm dùng thân thể để chặn thế công của kiếm khí!
Hắn há mồm, Tinh Quang Kiếm ảnh chém loạn, đem kiếm khí chém bay tán đi, ngoài ra còn đem Tru Tiên Kiếm khí bạo tán nuốt vào trong bụng.
Kiếm khí vào bụng, ruột gan đứt từng khúc, lòng đau như gọt từng mảnh. Nhưng điều cổ quái chính là, so cùng cái đau vỡ xương toái cốt của Ngọc hoàng đan, khi chất chồng cùng cái đau này, Ninh Phàm lại cũng cảm giác chỗ đau giảm xuống, còn lại không tới một phần.
Cảm giác của hắn đã trở nên trơ lặng.
Tam trưởng lão Thanh Vô Vi lóe lên một tia khinh thường trong mắt, nhưng được giấu giếm rất sâu. Đồng thời, y cũng biến đổi pháp thuật trong tay, vô số hỏa cầu âm sâm sâm bị hắn giơ tay lên dẫn cho đập vào trên đại trận.
Ở trong mắt hắn nhận thấy, công phá đại trận chẳng qua là vấn đề thời gian.
Trong trận quang, Mộ Vi Lương lòng vô cùng loạn. Mà Ninh Hồng Hồng thì cắn chặc hàm răng, không ngừng bận rộn bổ sung tiên ngọc vào trong trận nhãn.
Ninh Phàm giao cho hai người các nàng bốn mươi vạn tiên ngọc, chỉ trong thời gian ngắn ngủi chốc lát đã hao phí hơn bốn, năm vạn.
Mà theo cái tốc độ này tiếp tục đi xuống, sợ rằng căn bản khó mà chống nổi nửa giờ, trận pháp sẽ bị công phá.
– Vi Lương muội muội, muội tới tăng thêm tiên ngọc. Ta phải lấy thần niệm nhập vào trong trận, mới có thể phòng ngự đại trận mở ra đến cực hạn.
Ninh Hồng Hồng nói xong, lập tức ngồi xếp bằng, thần niệm nhập vào trong trận quang. Mà Mộ Vi Lương thì mặt mày cả kinh, kinh ngạc nhìn Ninh Hồng Hồng hành động lớn mật như vậy, khẽ cắn răng, nhưng lại không ngăn cản.
Trận pháp, mượn lực của núi sông phòng ngự. Còn nếu là do tu sĩ dùng thần niệm nhập vào trận, thao túng trận pháp, liền có thể mượn địa thế trận pháp, bố trí hợp lý, phát huy ra uy lực lớn nhất.
Nhưng mà đây là hành động cực kỳ mạo hiểm. Bởi vì một khi đại trận bị phá, thần niệm không kịp rút khỏi đại trận, sẽ phải chịu tổn thương cực kỳ nghiêm trọng.
Chẳng qua là Ninh Hồng Hồng đã không để ý tới sự mạo hiểm nữa rồi. Nàng chỉ cầu có thể trì hoãn nửa giờ vì Ninh Phàm là đủ rồi.
– Có lẽ chống nổi nửa giờ. Có thể hắn sẽ có biện pháp phá vỡ Thanh Bộ cao thủ vây công . . .
Ninh Hồng Hồng tự an ủi mình. Nhưng ngay cả chính nàng cũng không cách nào tin tưởng rằng Ninh Phàm sẽ có thủ đoạn gì để phá vỡ Thanh Bộ vây công.
Nàng thần niệm vừa vào trận quang, lập tức gương mặt đẹp của nàng trở nên trắng nhợt. Lấy Kim Đan trung kỳ thần niệm của nàng, thao túng anh cấp trận pháp là cực kỳ miễn cưỡng.
Dần dần, nàng cùng khắp địa thế của trúc hải dâng lên một tia cảm giác tương liên tâm thần, không ngừng điều động địa thế, tăng cường phòng ngự trận quang.
Bên ngoài trận quang, Thanh Bộ cao thủ cảm thấy rõ ràng trận pháp đang tăng cường uy lực. Về phần Thanh Hoành Hành thì nhướn mày một cái. Hắn phát hiện Cực Linh sơn của mình lại không cách nào đập phá trận quang tạo ra bất kỳ một vết rách nào nữa.
– Có người lấy thần niệm thao túng trận pháp? Hừ, là nàng ta sao. Thật là một tiểu nương bì không biết sống chết.
Ánh mắt Thanh Hoành Hành rơi vào trên người hồng y nữ tử đang khoanh chân trong trận quang kia, ánh mắt lạnh lẽo, tay phải một chiêu thu hồi Cực Linh sơn, lại lấy ra một tờ phù lục cũ nát màu tím đen.
Phù lục này mơ hồ có lưu quang lập lòe, hiển nhiên cực kỳ bất phàm. Mà ánh mắt của các cao thủ rơi vào trên phù lục đều cả kinh thất sắc.
– Không ngờ lại là Thiên Quỷ phù! Phù lục ẩn chứa một đòn đánh của Nguyên Anh cao thủ!
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Thanh Hoành Hành đều mang kiêng kỵ cùng sợ hãi. Họ không nghĩ tới Thanh Hoành Hành vì phá vỡ đại trận, lại chịu vận dụng phù lục trân quý như vậy!
Đối với ánh mắt mọi người, hiển nhiên Thanh Hoành Hành vô cùng thích thú, cười ha ha một tiếng, niệm động phù lục giữa ngón tay, pháp lực truyền vào ào ạt. Ngay lập tức quỷ phù tức thời đại hiện tử quang, mơ hồ còn có tiếng quỷ khóc thần gào.
Thanh Hoành Hành bấm một cái quyết, phù lục bốc lên hắc hỏa, tan thành mây khói. Mà phù hỏa táng ra thành một con khô lâu màu tím lớn trăm trượng, âm phong trận trận, cắn một cái ở trên trận quang, hung hăng xé một cái, chỉ cần một chút là liền đem trận quang xé mở ra một lỗ hổng mười mấy trượng.
Cũng trong lúc đó, tiếng một nữ tử kêu thảm thiết từ trong trận truyền ra. Trận quang bị xé ra, thần niệm của Ninh Hồng Hồng bị hung hăng xé ra giống như vậy.
Nàng vốn là môi mềm mại đỏ mọng như máu tươi, giờ phút này cũng đã ảm đạm, nhưng nàng không để ý tới thức hải bị thương, vội vã bắt pháp quyết, lấy thần niệm vận chuyển địa thế chi lực, bổ toàn trận quang lần nữa.
Chẳng qua là có thể bổ toàn trận quang, thần niệm của nàng dù sao cũng đã bị thương.
Thanh Hoành Hành thấy vậy, hơi có chút kinh dị. Kinh dị vì nữ quỷ quần áo đỏ phía dưới rõ ràng thần niệm bị xé, vẫn còn có thể chịu đựng được ssự đau nhức. Phải biết sự đau đớn kia, ngay cả rất nhiều đàn ông cũng không cách nào nhẫn nại. Nữ tử này nhất định là một nữ trung hào kiệt.
Chẳng qua là vừa nghĩ tới có thể đem một nữ tử kiêu ngạo, tự phụ, đè ở dưới người, tùy ý dày vò, trong lòng Thanh Hoành Hành càng tăng lên tà niệm. Hắn lộ ra răng nanh trắng nhởn, cười lạnh một tiếng, liên tục không ngừng thúc giục phù lục Thiên quỷ, công kích trận quang.
– Lão tử ngược lại muốn nhìn một chút, tiểu nương bì ngươi có thể chống được lần thứ mấy! Hãy xé cho lão tử!
Hắn cậy mạnh thao túng Thiên Quỷ Khô Lâu, từng cú từng cú xé ra trận quang, cũng không phải là chỉ có đại trận kia bị tê liệt, mà cũng lần lượt xé Thần niệm chi lực Ninh Hồng Hồng.
– Hồng Hồng tỷ!
Mộ Vi Lương thấy Ninh Hồng Hồng thần niệm hết lần này đến lần khác bị trọng thương, nhưng vẫn đang cố gắng kiên trì, trong lòng khó chịu như đao cắt vậy. Nàng muốn thay thế Ninh Hồng Hồng chịu đựng đau đớn, nhưng lại bị Ninh Hồng Hồng đẩy ra.
– Muội muội ngốc. . . Kiên trì một hồi nữa là được rồi. . .
Da thịt của nàng ảm đạm không có chút máu. Sắc mặt của nàng không có huyết sắc, thậm chí so sánh với làn da trắng không khỏe mạnh của Mộ Vi Lương còn trắng hơn.
Hơi thở nàng mong manh, nhưng nhẹ nhàng quay đầu nhìn thấy Ninh Phàm không tổn hao chút nào, trong lòng không khỏi buông lỏng một chút.
– Chỉ cần kiên trì một hồi nữa mà. . .
Nụ cười của nàng miễn cưỡng quá mức. Mà Thanh Hoành Hành ở ngoài trận quang, thấy Ninh Hồng Hồng quật cường kiên nhẫn như vậy, rốt cuộc mất đi sự nhẫn nại.
– Thiên Quỷ Khô Lâu, bạo cho ta!
Thanh Hoành Hành lạnh lùng bấm một cái quyết, phù lục chi hỏa hóa thành Khô Lâu trong một thoáng bạo tán, tử diễm phi đằng!
Trong nháy mắt, tử hỏa phún ra như vẫy mực, nhấn chìm trăm dặm trúc hải. Biển lửa bốc lên, trận quang cơ hồ ngay lập tức bị đốt diệt toàn bộ, rồi trọng sinh, tiên ngọc nhanh chóng tiêu hao. Ninh Hồng Hồng thần niệm đau như lửa đốt, thất khiếu tràn máu, ủ rũ ngã xuống đất.
Trong một khắc lúc Ninh Hồng Hồng ngã xuống đất, uy năng của trận pháp giảm nhiều. Mà ở bên trong trăm dặm, rừng trúc chìm ngập trong biển lửa màu tím không còn tồn tại nữa!
Không có trúc, thì không có trận này! Đại trận, bị phá rồi!
Mà ở một khắc đại trận bị phá, tử hỏa bị Thanh Hoành Hành chỉ dẫn, ùng ùng đem Ninh Phàm đang chống đỡ kiếm khí nhấn chìm!
– Trước hết giết một tên này!
Ở trên bầu trời, truyền ra tiếng cười điên cuồng của Thanh Hoành Hành. Đối với hắn mà nói, thì Ninh Phàm có thể ở dưới Tru Tiên Kiếm khí, chống đỡ lâu như vậy không chết, cũng đã nghịch thiên lắm rồi. Hiện giờ Ninh Phàm lại bị một kích tử hỏa công kích có thể so với một kích của Nguyên Anh kỳ tu sĩ, tất chết không nghi ngờ!
Hai loại đau đớn ngang nhau có thể triệt tiêu nhau, Ninh Phàm bất ngờ phát hiện hiện tượng kỳ dị này. Chẳng qua là giờ phút này, hắn lại không có tâm tình suy tư đạo lý trong đó.
Phương pháp phục dụng chính xác Ngọc hoàng đan thực tế chính là lấy đau để giảm đau, bị Ninh Phàm đánh bậy đánh bạ và phát hiện ra, giờ phút này có thể không đề cập tới chi nữa.
Không có cái đau của Ngọc hoàng đan, không có cái nguy bị tru tiên kiếm diệt, Ninh Phàm cảm giác từng đạo kiếm khí nuốt vào trong cơ thể, ánh mắt lẫm liệt.
Tru Tiên Kiếm khí, lấy cảnh giới của hắn, căn bản không thể nào chiếm đoạt một chút xíu nào. Điều này làm cho hắn thất vọng không dứt.
Nhưng mà những kiếm khí này, trong đó lại xen lẫn một tia niệm lực, chỉ tính trình độ niệm lực thậm chí còn mạnh hơn so với niệm châu chi lực!
Hắn vào lúc đột phá thần niệm Kim Đan hậu kỳ, bởi vì Thanh Bộ cao thủ xuất thủ, mà buộc phải chấm dứt và thất bại. Còn thừa lại trăm viên niệm châu, có thể không đủ dùng cho việc đột phá thần niệm sau này.
Nhưng nếu như chiếm đoạt kiếm khí niệm lực này, Ninh Phàm nắm chắc lần nữa đột phá thần niệm Kim Đan hậu kỳ!
Hắn có thể cảm giác được, giờ phút này đại trận đang bị Thanh Bộ cao thủ vây công. Một khi đại trận bị phá, hẳn mình phải chết. Hai nữ cũng khó toàn thân thối lui.
Ngẩng đầu nhìn ra trận quang, Thanh Hoành Hành cuồng vọng cười to, bên trong ánh mắt của Ninh Phàm hàn mang lập lòe, lớn tiếng nói với hai nữ:
– Nửa canh giờ! Giúp ta trì hoãn.
Tru Tiên Kiếm khí không cách nào chiếm đoạt. Nhưng niệm lực lại có thể chiếm đoạt. Hắn hung hăng đem niệm lực tách ra từ trong kiếm khí dẫn vào trong thức hải, hòa cùng một thể với thần niệm.
Một trận biến dị, chậm rãi tiến hành ở trong thức hải. Thần niệm chi lực chậm rãi tăng lên, lần nữa đánh vào Kim Đan hậu kỳ bình cảnh!
. . .
Bên ngoài trận quang, Thanh Bộ cao thủ công kích càng ngày càng mãnh liệt. Thậm chí Nhị trưởng lão Thanh Hoành Hành, lại buông bỏ việc dùng thân thể phá trận, mà là huy chưởng, lấy ra một món pháp bảo tiểu sơn có hắc khí lượn quanh.
Thượng phẩm pháp bảo, Cực Linh sơn! Cái uy một cú trấn của nó, có lực của vạn quân, ngay cả là cao thủ Kim Đan điên phong cũng không dễ tiếp.
– Cực Linh sơn, đập cho lão tử!
Thanh Hoành Hành cười lạnh không dứt, miệng thổi Kim Đan chi khí. Tiểu Sơn ấy lập tức hóa thành một tòa cự phong ngàn trượng, hung hăng hướng trận quang mà rơi đập xuống.
Mỗi một lần đánh xuống, đều khiến cho trận quang rách vỡ từng tấc, tiêu hao đi ngàn vạn tiên ngọc trong trận nhãn.
Y liếm liếm đầu lưỡi, xem ra ¬không cần thời gian nửa nén hương, đại trận này liền sẽ mất hết uy năng.
– Lão Tam, chỉ cần phá vỡ trận này, ngươi mang linh dược trở về trước, phục mệnh đại trưởng lão. Lão tử phải ở chỗ này cùng hai tiểu nương bì kia, khoái lạc a khoái lạc cho tận hứng a.
Hắn nhìn Mộ Vi Lương cùng Ninh Hồng Hồng, mắt lộ ra ánh sáng dâm tà, tựa như hai nữ đã là vật trong túi của hắn vậy.
– Nếu ngươi có thể từ bỏ tật háo sắc, tâm cảnh nhất định sẽ tiến bộ một đoạn lớn. Nói không chừng, đã sớm đột phá Nguyên Anh kỳ rồi.
Mộ Vi Lương đỡ Ninh Hồng Hồng vào trong ngực, nhìn bộ dáng tiều tụy của Ninh Hồng Hồng mà nước mắt tràn trề.
Còn Ninh Hồng Hồng thì cắn môi, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, nước mắt đung đưa ở trong vành mắt.
Nàng cuối cùng vẫn không trợ giúp được Ninh Phàm, trì hoãn đủ thời gian nửa canh giờ.
– Vi Lương muội muội, muội chạy mau. . .
Nàng lộ ra nụ cười tuyệt vọng, đối mặt mấy chục tên kim đan Thanh Bộ cao thủ, hôm nay có thể nói là không còn đường sống.
– Em không đi!
Mộ Vi Lương nhìn Thanh Bộ cao thủ đua nhau đáp xuống, đối mặt với Thanh Hoành Hành cười dâm đãng đến gần, trong lòng sợ hãi không dứt. Ninh Phàm bị chìm ngập trong biển lửa, không rõ sống chết, mà xem ra Ninh Hồng Hồng sớm chiều chung đụng lại đang đối mặt với cái chết, nàng lại cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong tim.
Nàng đứng lên, đình đình tiếu lập trong biển lửa, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng nhìn Thanh Bộ cao thủ càng đi càng gần.
– Bỏ qua cho bọn họ, ta đi với ngươi. . .
Nàng nhàn nhạt nói với Thanh Hoành Hành. Nhưng trong lòng nàng đã quyết định, một khi Ninh Phàm cùng Ninh Hồng Hồng chạy thoát, nhất định mình tự đoạn tâm mạch mà chết, tuyệt đối không bị người này làm nhục.
Chẳng qua là tâm tư của nàng dường như đã bị Thanh Hoành Hành nhìn thấu.
– Hắc hắc, rơi vào trong tay lão tử, ngươi không đủ tư cách ra điều kiện!
Thanh Hoành Hành cực kỳ hài lòng, mặc dù mất đi một tờ phù lục bảo vệ tánh mạng. Nhưng xem ra, chẳng những có thể hoàn thành nhiệm vụ của đại trưởng lão giao, còn có thể bắt hai cô gái tuyệt sắc, xem ra ngược lại đã kiếm lời rồi.
Hắn có Kim Đan hậu kỳ tu vi, cậy mạnh xông lên, chỉ đánh vào một cái, Mộ Vi Lương liền bị đánh ngã ra trên đất. Hắn từng bước một đến gần Mộ Vi Lương, cười hắc hắc, bàn tay mò vào hai gò ngực.
– Không muốn!
Mộ Vi Lương lộ ra thần tình tuyệt vọng. Liền vào giờ khắc này, bên trong biển lửa màu tím trăm dặm bỗng nhiên chấn động kịch liệt.
Bốn thanh Tru Tiên Kiếm ảnh treo ở bầu trời đồng loạt vỡ nát!
Một đạo thanh âm cực kỳ lạnh như băng truyền ra từ trong biển lửa. Mà dưới thanh âm này, bội kiếm mà mấy Thanh Bộ cao thủ bên hông, lại tựa như hoảng sợ vậy, nhẹ phát ra tiếng run rẩy.
Bội kiếm là vật chết, lại biết sợ, bọn chúng đang sợ hãi cái gì?
Thanh Hoành Hành bị buộc phải thu tay lại, chợt lui thân hình không chút do dự. Mà xa xa chỗ hắn mới vừa đứng, một đạo Tinh Quang Kiếm ảnh, mang ma uy đủ để đốt diệt Kim Đan quỷ vật, chém qua một cái!
Nguy hiểm thật! Nếu hắn chỉ lui về phía sau chậm nửa phân, giờ phút này hắn mới vừa muốn chạm tay vào Mộ Vi Lương, nhất định đã bị chém ngã xuống đất!
– Ai dám đánh lén lão tử!
Hắn vừa kinh vừa giận. Kinh là vì uy lực đốt hồn phách của Trảm Ly kiếm, đối với quỷ vật mà nói, đơn giản nó là ác mộng không thể phòng ngự. Giận, là nơi này rõ ràng cho thấy Thanh Bộ đang xử lý chuyện nhà, cao thủ này không hề biết thức thời, nghĩ như thế nào mà đến nhúng tay vào đây?
Hắn không ý thức được chút nào. Người xuất thủ chính là Ninh Phàm. Bởi vì trong ấn tượng của hắn, Ninh Phàm đã bị chìm ngập trong tử hỏa, sớm đã là người chết.
Lại thấy trong biển lửa màu tím có một thiếu niên quần áo trắng như thần, khoác áo choàng màu đen lất phất, tóc đen như ma, trong con ngươi hiện lên một tia kiếm quang kinh tâm động phách.
Rõ ràng chỉ là một thiếu niên, diện mạo lại lạnh lùng, cặp mắt lộ vẻ vô tình, phảng phất như là một khối Huyền Băng vạn năm không thay đổi vậy, sừng sững ở trong thiên địa.
– Chu Minh, là ngươi, làm sao có thể. Ngươi hẳn đã bị Tru tiên chém chết, hẳn đã bị chết trong biển lửa. . .
Thanh Hoành Hành ngã lùi lại mấy bước, tâm hồn chấn động. Giờ phút này thiếu niên chỉ hiển lộ ra dung linh hậu kỳ tu vi. Nhưng Thanh Hoành Hành lại từ trong mắt của thiếu niên, cảm nhận được một cổ uy áp không thể ngăn trở, tựa như đối mặt Thiên đế vậy, như nộ hải cuồng đào, khiến cho Thanh Hoành Hành dâng lên cảm giác rúng động cả thần hồn.
Ánh mắt kia không phải là tiên đế sát khí, mà là một loại sắc bén có thể sát lục hết thảy, giống như một đạo kiếm mang có thể chém hết thần ma!
Trận trận ba động đến từ linh hồn, khiến cho thức hải của người ở tại tràng đua nhau gợn lên sóng lớn, thậm chí xuất hiện dấu hiệu tan vỡ. Dưới sự chấn động lăn lộn, dường như có vô số kinh lôi trầm muộn đang nổ vang ở bên trong cơ thể của bọn họ vậy.
Không những Thanh Hoành Hành, mà mấy chục Thanh Bộ cao thủ tại chỗ không một người nào dám nhìn thẳng vào ánh mắt của thiếu niên!
– Hắn chính là Chu Minh! Không thể nào! Chu Minh ta đã nhìn thấy, vào ngày nhập bộ, hắn cực kỳ tốn sức mới chém chết y quan Hoàng Tà!
Một đàn ông mặt mũi thô bỉ, kinh hãi như sắp chết vậy. Chính vì hắn biết rằng Chu Minh nhỏ yếu mới xung phong nhận việc, thỉnh lệnh từ chỗ đại trưởng lão, gia nhập nhiệm vụ chém chết Chu Minh.
Nhưng lời của hắn chưa kịp dứt, thì từ trong thân thể đột nhiên vô căn cứ bị chém ra làm hai khúc, không có dấu hiệu nào có thể nói! Đường đường là Kim Đan sơ kỳ cao thủ, cứ như vậy bị sanh sanh chém chết không giải thích được!
Mà tình hình giống như vậy diễn ra trong khoảnh khắc, 21 vị Kim Đan sơ kỳ cao thủ tại chỗ hoặc bị chặt ngang đoạn thể mà chết, hoặc bị kiếm vô hình chém nát thịt!
Chỉ có 14 tên Kim Đan trung kỳ, hai tên hậu kỳ cao thủ, bao gồm Thanh Hoành Hành ở trong đó mới không chết một cách quỷ dị như vậy. Nhưng từng tên cũng đã kinh hãi như sắp chết tới nơi, sợ hãi nhìn về thiếu niên.
Không thể nghi ngờ gì nữa, kẻ lấy thủ đoạn quỷ dị chém chết nhiều kim đan cao thủ như vậy, nhất định là người thiếu niên kia!
– Ngươi làm cái gì!
Thanh Hoành Hành cơ hồ là rống to lên, để che giấu sự hốt hoảng trong lòng của hắn.
Mà đương nhiên thiếu niên không thể nào trả lời hắn, một tiếng hừ lạnh lùng, thần niệm của Kim Đan hậu kỳ càn quét ra.
– Nếu trong các ngươi không có nửa bước nguyên anh cao thủ, như vậy hôm nay có thể chết hết được rồi!
Ninh Hồng Hồng thấy thân ảnh quen thuộc kia đi ra từ biển lửa, thở phào nhẹ nhõm. Còn Mộ Vi Lương vừa thấy Ninh Phàm bình yên vô sự, cơ hồ lập tức mừng đến chảy nước mắt.
Về phần Ninh Phàm khí tức lạnh như băng, khiến cho trong lòng của hai nữ tử đồng loạt run lên.
Chẳng qua là hai nữ còn chưa kịp hỏi một tiếng, Ninh Phàm đã đạp đất một cước, đất sinh ba văn tiên vân, mang theo hai nữ, nhẹ nhàng bay lên , theo sau lưng hắn.
– Hồng Hồng, ngươi ở lại trên mây nghỉ ngơi. Vi Lương, giúp ta nhặt niệm châu của bọn họ…
Hắn giọng nói bình thản, nhưng một cổ khí thế chỉ có ta là vô địch, tự nhiên toát ra. Vào lúc này ở trong mắt Ninh Phàm, từ khi hắn hiện thân ra cho tới giờ, bầy quỷ trước mắt đây tất chết không thể nghi ngờ!
Thanh âm của hắn vừa dứt, đột nhiên vung Đỉnh Lô hoàn lên. Sau đó, Tiểu Điêu lâu rồi không lộ diện, rơi vào vòng tay ôm trong ngực của hắn, lười biếng lúc lắc đầu.
Thời khắc này Tiểu Điêu, đã khôi phục Kim Đan điên phong tu vi, uy áp mạnh mẽ cuốn mấy ngàn dặm thổ địa trong khu vực thứ ba, và ở dưới yêu khí của nó, tất cả quỷ vật bắt đầu chịu đựng sự áp chế về thực lực ở các trình độ khác nhau.