Đọc truyện Hơp Thể Song Tu – Chương 41: Chém Địch!
Viên Ngọc hoàng đan thứ hai, rốt cuộc hoàn toàn luyện hóa, Ninh Phàm thở ra một ngụm trọc khí, nhìn hai nữ tử mặt mày như nguyệt trên giường nhỏ, cười khổ.
Chỉ Hạc thì thôi đi… Còn Nữ thi… Giờ phút này thần trí thanh minh, Ninh Phàm không khỏi đối với lai lịch của nữ thi cảm thấy rất hứng thú. Đồng thời, hắn đối với thân phận thi ma của nữ thi, cũng vô cùng kiêng kỵ.
Tiểu Chỉ Hạc, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Nữ thi, cũng thân thể mềm mại đỏ ửng, giống như ngủ say…
Mà một cổ sát khí âm lãnh, tựa hồ bởi vì bị Ninh Phàm thúc giục, khiến cho bay lên từ trong thi thể của nữ tử. Ninh Phàm khóe mắt co rụt lại, nếu cô gái này giác tỉnh thành thi ma, mình có thể chống đỡ được không?
Nữ thi là người chết, không có pháp lực. Sau một phen sắc bổ, Ninh Phàm đúng là cực kỳ sảng khoái, đàn áp được sự đau đớn. Nhưng pháp lực cũng không tăng trưởng một chút nào.
Nếu nói là không thu hoạch được gì, cũng chưa chắc, bỡi vì hắn tựa hồ đoạt đi một thân thi độc của nữ thi.
Đắp chăn mỏng cho tiểu Chỉ Hạc, khoác áo lên người mình, Ninh Phàm đơn chưởng vung lên, một chút u quang xanh biếc như phỉ thúy, ở lòng bàn tay hắn bay lượn.
U quang rất đẹp, chỉ tiếc, chỉ có thể đứng xa nhìn, không thể khinh nhờn. Hết thảy bỡi vì, u quang này, chính là thi độc mà nữ thi mang trên người.
Thi độc này, nếu là dung linh lão quái tầm thường dính một chút, sợ rằng sẽ trúng độc mà chết ngay lập tức, vì là thứ độc rất mạnh. Thu hoạch được loại độc này, thể chất của Ninh Phàm, mơ hồ có chút vị đạo bách độc bất xâm.
Mà dược lực của viên Ngọc hoàng đan thứ hai, lại đem thân thể cường độ của Ninh Phàm, đề thăng tới một cái cảnh giới kinh khủng, chỉ sợ chống đỡ thẳng hạ phẩm cao cấp pháp bảo, cũng không bị thương.
Màu bạc của Xương cốt cũng rõ hẳn lên ít. Nếu hoàn toàn hóa thành thuần ngân, thì hắn đã bước vào luyện thể cảnh giới mà kể cả Kim Đan tu sĩ cũng mơ tưởng cầu khhẩn —— Ngân Cốt cảnh.
Theo lời đồn đãi, một khi đột phá Ngân Cốt cảnh, thân thể sẽ có thêm một loại thần thông, có thể hóa thân thành Cự Nhân thân mười mấy trượng, chỉ dựa vào thân thể, sẽ có thể lực địch nguyên anh sơ kỳ tu sĩ!
Ngoài trừ thi độc, ngân cốt, Ninh Phàm còn có một cái thu hoạch rất lớn. Đó là trên Âm Dương tỏa, đã giăng đầy 99 tia máu, cái này có ý nghĩa là,《 Âm Dương biến 》 tầng thứ nhất của hắn, rốt cuộc đã tu luyện thành công!
Kèm theo tầng thứ nhất tu luyện thành công, Ninh Phàm rốt cuộc có thể bước đầu khống chế Âm Dương tỏa, tùy tâm sở dục.
Nếu Âm Dương tỏa không chói lói hồng quang, cho dù là song tu, Ninh Phàm cũng đã có thể bằng Âm Dương tỏa, đề cao tu vi của mình cùng Chỉ Hạc.
Còn nếu thúc giục phát ra thần thông của tầng thứ nhất —— sắc bổ nghịch đoạt, Ninh Phàm có thể cướp lấy tu vi của đỉnh lô nữ tử làm của mình!
Đỉnh lô, đỉnh lô… Là thời điểm luyện chế Đỉnh Lô hoàn rồi, nếu không, thật đúng là không có địa phương chứa nữ thi này…
Ninh Phàm lau khô thân thể cho nữ thi, thay xong áo quần, lần nữa bỏ vào trong Thanh Ngọc quan. Quan tài này, cũng không biết là phẩm chất gì, lấy tiên đế nhãn lực của Ninh Phàm, chỉ có thể nhìn ra là nó bất phàm, chứ không nhìn ra được phẩm chất.
Nhưng tựa hồ, Thanh Ngọc quan này, có hiệu quả khắc chế thi biến, khi nữ thi bị đưa trở lại thanh quan, sát khí rõ ràng bị áp chế.
Khép lại nắp quan tài, vẻ mặt Ninh Phàm phức tạp nhìn thanh quan một cái.
Trong lòng hắn, từng âm thầm thề rằng. Mình cả đời này, nữ tử mà mình yêu, mình tuyệt đối không sẽ không phụ. Mữ tử mà mình hận trong đời này, sẽ thu hết là đỉnh lô. Và hắn, tuyệt đối sẽ không yêu đỉnh lô.
Nữ tử mà hắn không phải yêu cũng không phải là hận, thì càng không có một nửa điểm quan hệ gì.
Nhưng nữ thi trước mắt, nên tính là loại nào? Yêu nàng? Không thể tính được. Hận nàng? Ninh Phàm cùng nữ thi bất quá sơ ngộ, nào có hận ý gì. Nhưng hắn, lại sau khi nữ thi chết đi tỉ tỉ năm, lại gặp nàng, rồi hủy đi danh dự của nàng…
Đầu bắt đầu to ra rồi… Xử lý nữ thi như thế nào đây? Cô gái này, cũng không thể như Tư Vô Tà vậy, mang theo ở bên người, bỡi vì một khi nàng hóa thân làm thi ma, nhất định sẽ là tuyệt thế hung ma. Hắn làm nhục sự trong sạch của nàng, hắn nhất định là người đầu tiên chết dưới tay nàng.
Phong ấn trong quan tài? Dầu gì cũng cùng mình có quan hệ, cứ như vậy… đậy kín, phong ấn mãi hay sao?
Hay là, trước khi nàng hoàn toàn trở thành thi ma, đem nàng, cứu sống lại…
Thôi, hết thảy các thứ này, chờ sau khi luyện chế ra Đỉnh Lô hoàn rồi hãy nói. Ninh Phàm vỗ vào trữ vật đại, đem thanh quan thu vào trong trữ vật đại, cúi người hôn ở trán Chỉ Hạc một cái, xoay người, đẩy cửa đi ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng như băng.
Đây là thời điểm, giải quyết bốn cái người xâm nhập kia rồi. Ninh Thành, mặc dù có là một cái thành rách hay không, nhưng bị bốn lão quái đường hoàng đánh tới cửa, mình cũng không thể tùy tiện để cho chúng chạy thoát được.
Thi độc, kiếm ý, ngân cốt thân thể… Thời khắc này, chân thực chiến lực của Ninh Phàm sợ rằng đã trực tiếp bức gần dung linh điên phong lão quái, nếu đánh lén, cho dù là Kim Đan sơ kỳ lão quái, cũng chưa chắc không thể chịu thương tổn đến người!
– Giết hai tên, lập uy, bắt hai tên, thu làm người để mình sai dùng!
Một cái chớp mắt, Ninh Phàm liền đem số mạng của bốn lão quái ở trên trời đó, quyết định!
Buộc gọn tóc xanh, thanh quang lóe lên, Ninh Phàm thúc giục ẩn thân thần thông, chân đạp băng quang, nhảy một cái lên trời, thân hình bỗng nhiên biến mất trên trường không.
…
Bầu trời trên Ninh Thành, bọn Lỗ Nam tử bốn người, cùng đám người Nam Cung, đánh nhau chết sống đã lâu, tất cả đều hao tổn pháp lực.
Lỗ Nam tử, Trần, Chu ba người, đều có dung linh điên phong tu vi, ở Việt Quốc cũng coi là cao nhân tiền bối hàng đầu rồi. Nhưng đối mặt Nam Cung, Tư Đồ, Úy Trì, ba người không cách nào chiếm được một chút tiện nghi.
Cũng may ba tên lão quái này cũng đã trải qua nhiều sinh tử, thủ đoạn không tầm thường, ngược cũng không bị đám người Nam Cung chiếm đi bao nhiêu tiện nghi, chẳng qua là bị ba người bám rát lấy, không cách nào thoát khỏi Ninh Thành, chỉ có như vậy mà thôi.
Mà Nam Dương tử có Kim Đan tu vi, thì không hề thong dong như vậy.
Tư Vô Tà nhận được mệnh lệnh, là không được để chạy thoát tên nào. Nàng trung thực và cứng nhắc thi hành lệnh của Ninh Phàm, tay áo không ngừng múa may, khóa lại tất cả đường lui của Nam Dương tử.
Nàng tùy tiện có thể giết Nam Dương tử, nhưng lại không hạ sát thủ, bởi vì Ninh Phàm không hạ lệnh.
Nàng chỉ đề phòng Nam Dương tử chạy trốn, như thế là đủ rồi.
Nam Dương tử móc ra pháp bảo, nàng liền đánh nát. Nam Dương tử moi ra tiên vân, muốn độn vân bay đi, nàng cũng đánh nát. Sau đó, Nam Dương tử dứt khoát không trốn, bất động, kết quả, Tư Vô Tà cũng nhàn nhã cười đứng ở không trung, thu ống tay áo, không công kích nữa.
Nam Dương tử nét mặt già nua co rúc, nữ tử thánh khiết mà kinh khủng trước mắt này, là đang trêu mình sao?
Nhưng vừa khéo, Nam Dương tử không dám chọc giận Tư Vô Tà, hắn sâu sắc cảm thấy rằng, Tư Vô Tà giết hắn, sẽ không hao phí quá nhiều khí lực.
– Chỉ cần ta không trốn, nàng cũng không giết ta… Thôi, không trốn… bên trong Ninh Thành, có tứ chuyển luyện đan sư, có Kim Đan hậu kỳ cao thủ, Ninh công tử đứng đầu Ninh Thành này, rốt cuộc là thần thánh phương nào…
– Hay là, Ninh Thành’ Ninh công tử’, không dám giết ta? Dù sao nói thế nào, ta cũng là khách khanh trưởng lão của Thái Hư phái, đường đường là chánh đạo lão tiền bối… Ninh công tử này, có lẽ cũng không muốn quá đắc tội Thái Hư phái rồi…
Nam Dương tử đang lúc suy tư, trên bầu trời, tự dưng sáng lên một đạo Tinh Quang Kiếm ảnh. Bóng kiếm bay thẳng tới lão giả họ Trần. Phía sau lưng lão giả họ Trần đột nhiên hiển hiện ra một thiếu niên quần áo trắng áo choàng đen.
Người thiếu niên trên mặt che Quảng Hàn cân, che giấu thần niệm dò xét, làm Nam Dương tử không nhìn thấy rõ mặt mũi. Mà thiếu niên này có tu vi bất quá dung linh trung kỳ, lại gây cho Nam Dương tử một cổ cảm giác nguy cơ.
Thiếu niên này, rõ ràng lấy ẩn thân thủ đoạn, khi đến gần sau lưng lão giả họ Trần, một kiếm chém ra, lại mang dung linh cấp kiếm ý, xuất kỳ bất ý, khiến cho Trần lão quái đang cùng Úy Trì đấu pháp đó sau lưng từng cọng tóc gáy dựng lên, sắc mặt đại biến, giận dữ hét lớn.
– Bọn chuột nhắt phương nào, lại dám đánh lén!
Cơ hồ không chút do dự, họ Trần lão giả liền lấy ra một tờ kim cương phù, dán vào ngực, một đạo kim quang phòng ngự dâng lên, định ngăn cản thiếu niên đánh lén, đồng thời bắn lên tiên vân, nhanh chóng rút lui.
Nhưng thiếu niên ấy dưới chân đạp một cái băng quang, hóa thành một đạo băng hồng, vung kiếm trực tiếp đuổi theo lão quái họ Trần. Độn tốc của hắn, thậm chí so với độn tốc của Trần lão quái còn nhanh hơn, đã có thể so với độn tốc của Kim Đan sơ kỳ lão quái!
Một kiếm, Hóa Kiếm Vi Hỏa! Kim cương phù đủ để ngăn cản dung linh trung kỳ tu sĩ toàn lực đánh một kích, trực tiếp bị thiếu niên một kiếm chém nát. Mà kiếm thế của thiếu niên không giảm, ánh sao chợt lóe, lão giả họ Trần sắc mặt mang vẻ kinh hoàng, bị một kiếm ngang hôn, chém làm hai khúc, chết không nhắm mắt!
Thiếu niên này, rõ ràng có dung linh trung kỳ tu vi, nhưng kiếm khí, lại bén nhọn như vậy!
Mà thủ đoạn đánh lén ẩn thân của hắn, lại quỷ dị khó phòng. Đó là ẩn thân thủ đoạn gì, ẩn thân quyết? Không đúng! Dung linh trung kỳ pháp lực thi triển ẩn thân quyết, lấy thần niệm của lão quái họ Trần, há có thể không cách nào phòng ngự hay sao?!
– Tham kiến Thiếu chủ!
Bầu trời trên Ninh Thành, thấy thiếu niên một kiếm chém dung linh, Nam Cung, Úy Trì, Tư Đồ, cơ hồ là cùng một lúc, đồng loạt thu tay lại, đứng cung kính, ánh mắt mang lửa nóng.
Thiếu chủ thực lực, lại tinh tiến rồi a. Một kiếm chém dung linh điên phong, cho dù là đánh lén, cũng tuyệt đối đủ để kiêu ngạo rồi!
Mà Lỗ Nam tử, lão quái họ Chu cùng với Nam Dương tử, vừa nghe mọi người đồng loạt gọi thiếu niên làm chủ, tất cả sắc mặt đều đại biến.
Thiếu niên này, chẳng lẽ chính là người đứng đầu Ninh Thành —— Ninh công tử! Một giới thiếu niên, có dung linh trung kỳ tu vi, kiếm ý tràn trể đủ lấy một kiếm chém dung linh điên phong, thủ hạ có ba đội chiến vệ, lại có tứ chuyển luyện đan sư, thậm chí còn có một Kim Đan hậu kỳ nữ tử.
Người này, ở Việt Quốc tuyệt đối không thể là hạng người vô danh, người này rốt cuộc là ai! Việt Quốc, khi nào ra một Lão ma họ Ninh thế này?
Nhất là Nam Dương tử, y có nhãn lực cao nhất trong ba người, nhìn một cái là nhận ra thiếu niên bất phàm.
Tinh quang chi kiếm, nhìn cực kỳ bất phàm, đây là kiếm gì?
Mặt nạ thượng phẩm linh bảo dùng để che mặt, ‘Ninh công tử’ này có thủ bút thật lớn a. Thượng phẩm linh bảo, đây chính là thứ tốt mà chỉ có một số ít Kim Đan lão quái mới dùng nổi!
Băng hồng độn thuật có thể so sánh với Kim Đan tu sĩ, kiếm ý có thể so với thế công của dung linh hậu kỳ. Hơn nữa mới vừa rồi vật ẩn thân, chỉ sợ là ẩn thân linh tranh kim huyền cấp nào đó!
Kim Huyền Linh Trang… Đây chính là thứ tốt mà Kim Đan lão quái cũng không nhất định dùng nổi!
Nam Dương tử trong lòng thán phục, lại bỗng nhiên thấy ánh mắt của Ninh Phàm quét tới, mang theo tiên đế cấp sát khí. Một cái chớp mắt, Nam Dương tử thật giống như rơi vào trong hầm băng, kinh hãi muốn chết.
– Người này… Rốt cuộc đã từng giết bao nhiêu người!
Ninh Phàm mặt che Quảng Hàn cân, chân đạp băng hồng, đạp trời mà đứng. Tiêu diệt lão quái họ Trần, thuần thục thu lấy túi trữ vật, ánh mắt nhàn nhạt quét qua ba người trên thiên không.
Dưới ánh mắt áp bức của hắn, Nam Dương tử, Lỗ Nam tử cùng lão quái họ Chu, tất cả tâm thần run rẫy, trán không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
Người này một kiếm có thể giết lão quái họ Trần , giết nhóm người mình, tất cũng không khó khăn. Người này, muốn phải như thế nào đây!
– Lão phu họ Ninh, hiệu là Hắc Ma, ba người các ngươi, đã thành nô bộc của ta, nếu chịu chủng ‘Niệm cấm’, có thể không chết.
Ninh Phàm thanh âm trong trẻo, nhưng giọng nói lão khí hoành thu, phối hợp tiên đế cấp sát khí, Nam Dương tử cùng hai lão quái còn lại, đều sắc mặt biến đổi.
Hóa ra thiếu niên công tử ở trước mắt, cuối cùng là một lão quái sao? Cuối cùng là Ninh Thành thành chủ sao? Nhưng mà điều này mới phù hợp thực tế, có thể trở thành Ninh Thành thành chủ, bất động thanh sắc xây lên thế lực lớn như thế này, Ninh Phàm là một lão quái, thân phận này càng có thể khiến cho đám người Nam Dương tử tiếp nhận.
Ninh Phàm thành lập Ninh Thành, làm nơi trú đóng của Hắc Ma tam thần quân, nhưng cũng không muốn bại lộ thân phận. Thần bí, mới có thể chân chánh chấn nhiếp lòng người. Đây cũng là điều mà Lão ma dạy.
Mà Ninh Phàm mở miệng ra là muốn thu ba cái lão quái làm nô lệ, giọng nói ngữ khí, ngược lại có chút bá đạo.
Nam Dương tử, Lỗ Nam tử cùng lão quái họ Chu, ở Việt Quốc dầu gì cũng được coi là tiền bối nổi tiếng, một phe hào cường, cũng là nhân vật sống mấy trăm năm, há có thể làm nô bộc cho người?
Hơn nữa Ninh Phàm còn muốn hạ niệm cấm đối với ba người… Vừa nghe đến niệm cấm, Nam Dương tử ba người đồng loạt hít hà hơi lạnh.
Niệm cấm là cái gì? Niệm cấm là một loại thần niệm cấm chú, phảiđang ở trong điều kiện không phản kháng, mới có thể chủng được. Một khi chủng xong, sinh tử của người bị cấm, sẽ bị người hạ cấm tùy tiện chưởng khống, có thể nói sinh tử chỉ ở trong một niệm của người ta!
Niệm cấm, chỉ có một ít tông môn truyền thừa từ cổ xưa mới có thể hiểu biết và sử dụng. Một ít thế lực cổ xưa, thường thường thông qua chủng niệm cấm, thu phục số lớn ngoại tộc thế lực quy thuận.
Đám người Nam Dương tử đua nhau suy đoán, trước mắt’ Ninh Hắc Ma’ này rốt cuộc là có lai lịch ra sao, lại biết chủng niệm cấm, chẳng lẽ là thế lực lớn truyền thừa từ thượng cổ hay sao?
Nhưng cho dù ‘Ninh Hắc Ma’ này là người của thế lực lớn, muốn bắt ba tên cao thủ mình làm nô, cũng không thể nào chấp nhận.