Hơp Thể Song Tu

Chương 32: Dao Trì Thánh Nữ, Bị Hãm Vào Trong Ma Trảo


Đọc truyện Hơp Thể Song Tu – Chương 32: Dao Trì Thánh Nữ, Bị Hãm Vào Trong Ma Trảo

Ánh mắt Ninh Phàm rơi vào trên thân Trảm Ly kiếm, bộ dáng của nó không sửa đổi quá lớn, vẫn là một cái ánh sao vây lượn quanh thân thể. Nhưng trên kiếm phong, lại có nhiều một luồng hơi nóng bỏng. Luồng hơi nóng bỏng này, có một tia hiệu quả đốt cháy hồn phách, sẽ theo phẩm cấp Trảm Ly kiếm đề thăng mà đề thăng uy lực. 

Hư trảm mấy cái, Ninh Phàm lộ ra nụ cười thỏa mãn, há mồm đem Tinh Quang Kiếm ảnh nuốt vào đan điền, cáo từ rời đi. 

Trảm Ly kiếm phụ linh hoàn thành, Ninh Phàm từ khi tu ma tính tới nay, món bản danh pháp bảo đầu tiên cuối cùng đã hoàn toàn thành hình. 

Trước khi đến Quỷ Tước tông, còn dư lại chuyện cần làm, tựa hồ chỉ có hai việc: 

Luyện chế Ngọc hoàng đan, cùng với, đem Tư Vô Tà luyện thành Khôi Lỗi! 

Luyện đan thất hôm nay bị lão ma bá chiếm, lần lượt nổ đỉnh lô, làm hại Ninh Phàm căn bản không có địa phương luyện chế Ngọc hoàng đan, bất đắc dĩ, hắn trước hết đi giải quyết chuyện Tư Vô Tà. 

Hôm nay Tư Vô Tà bị Ninh Phàm phá bể nát Kim Đan, phế tu vi, nhốt ở trong Thất Mai băng ngục, nghiêm gia trông coi. 

Trấn thủ băng ngục chính là Băng vệ ma tu, vừa thấy Ninh Phàm đến, người người nghiêm nghị đứng lên cung kính chào. Điều này dĩ nhiên là do Nam Cung phân phó. 

– Thuộc hạ Vương Lăng, ra mắt Thiếu chủ!

Thị vệ trường canh giữ băng ngục, được đặt tên là Vương Lăng, là một ích mạch thập tầng ma tu. Vào buổi đấu giá Đạo quả, hắn phụ trách duy trì trị an của phòng đấu giá, từng thấy tận mắt Ninh Phàm dùng một đạo sát khí chấn nhiếp quần ma, trong lòng đối với Ninh Phàm một mực kính nể không thôi. 

– Ừ. Ta muốn đi “Cửu trọng băng ngục”, xem qua người nọ…

Cửu trọng băng ngục, là tầng dưới cùng nhất của băng ngục, nhốt đại phạm nhân phạm tội nặng nhất —— Thiên Ly tông chủ Tư Vô Tà. Chẳng qua là Ninh Phàm cũng không tiết lộ tên họ người này, trừ lão ma cùng Hắc Thần quân Tam thống lĩnh, không người nào biết nhốt trong băng ngục cửu trọng đó chính là ma đầu mạnh nhất danh chấn Việt Quốc. 

– Hắc hắc, Nam Cung thống lĩnh đã phân phó, Thiếu chủ muốn gặp người này, tùy thời có thể. Bất quá Thiếu chủ, người cần phải tranh thủ nhanh lên, cửu trọng băng ngục, trời giá rét đất đóng băng, tình yêu nam nữ, cũng đừng để cho đông cứng…

Vương Lăng đối với Ninh Phàm nháy mắt mấy cái, lộ ra một bộ nụ cười chỉ có nam nhân mới hiểu. Nụ cười này, khiến cho Ninh Phàm chau mày, mơ hồ cảm thấy trong lời nói của Vương Lăng, có chút không ổn. Mình cùng Tư Vô Tà là một tên nhân yêu (pede), làm gì có tình yêu nam nữ chứ? 

Lắc đầu một cái, hắn không để ý chuyện này trong đầu. 

Ninh Phàm lấy ra cái chìa khóa cửa tù, một mình tiến vào băng ngục, chạy thẳng tới cửu trọng, cũng không cho phép Vương Lăng đi theo. 

Đệ nhất trọng băng ngục, nhốt ích mạch một tầng tu sĩ. Một mực kéo xuống đến đệ bát trọng, đã sâu ngàn trượng dưới đất, dưới dung linh, căn bản không chịu nổi hàn khí nơi này. Bên trong đệ bát trọng, trong mấy băng lao tự nhiên, nằm mấy cổ cương thi, bị ống khóa trói buộc. Có lẽ đó là phạm nhân, chết rét ở chỗ này vô số năm rồi. 

Đệ cửu trọng, chỉ có một gian băng lao, Ninh Phàm mở cửa băng, thấy một phạm nhân tóc tai bù xù, bị khóa băng trói chặt, cúi đầu trông giống như bị hôn mê. 

– Tư Vô Tà… Nếu sớm biết có ngày hôm nay, cần gì ban đầu phải làm như vậy. 


Ninh Phàm lạnh lùng nói. 

– A, Ninh Phàm, ngươi tới đây, là vì giết ta sao? Ngươi dám sao… 

Tư Vô Tà cũng không ngẩng đầu, thanh âm âm nhu, mang vẻ trào phúng. 

– Bổn tôn của ngươi ở Tứ Thiên Tiên giới, rốt cuộc là người nào?

– Ta nói, ngươi nhận ra được sao, chính là con kiến hôi ở hạ giới thôi mà…

Chẳng biết tại sao, hôm nay Tư Vô Tà lại tạo cho Ninh Phàm cảm giác không giống bình thường. 

Trong ký ức của Tiên đế, có một loại Khôi Lỗi thuật, sau khi xóa đi ký ức, cất giữ linh trí của bản thể, đem đối phương luyện thành Khôi Lỗi của chính mình, được đặt tên là 《 Linh Khôi thuật 》. 

Ninh Phàm từ từ đến gần Tư Vô Tà, hắn chuẩn bị dùng 《 Linh Khôi thuật 》, đối phó Tư Vô Tà. 

Chẳng qua là càng đến gần, hắn liền càng cảm giác bất an, cảm thấy có thứ gì đó, ngay từ đầu đã bỏ sót qua. 

Bất an vẫn tiếp tục… Ninh Phàm lặng lẽ gọi ra Trảm Ly kiếm, ẩn giấu trong tay áo, bất an mới giảm bớt một ít. 

Ba thước khoảng cách, Ninh Phàm dừng bước. Khoảng cách này, hắn có thể từ trên người Tư Vô Tà, cảm thấy áp lực mênh mông. Cơ hồ không chút do dự, hắn lập tức phi thân nhảy lui. 

Tư Vô Tà khẽ chà một tiếng, không ngờ đến Ninh Phàm lại cẩn thận như vậy, đột nhiên ngẩng đầu, không ngờ lộ ra dung nhan thánh khiết tuyệt mỹ của nữ tử, môi như yên chi, mi mục như họa, như một đóa Thanh Liên sơ khai, đoan trang mà không thể tiết ngoạn. Chẳng qua là trong tròng mắt nhu mỹ, lại mang sát cơ ngoan lệ. 

Và khí thế có thể so sánh với Kim Đan hậu kỳ, từ trong cơ thể Tư Vô Tà tán dật ra, thân thể của ả bị khóa chặt, nhưng thần niệm lại hóa thành vô hình phi kiếm, giống như loạn hoa phi ảnh, từng một thanh từng thanh đâm về phía thức hải của Ninh Phàm. 

Ninh Phàm hơi biến sắc mặt, nếu bị thần niệm phi kiếm chém diệt thức hải, mình chớp mắt một cái liền sẽ biến thành kẻ ngu ngốc. Tư Vô Tà này thật là tâm cơ thâm trầm, thật là ác độc thủ đoạn, không ngờ còn ẩn giấu một đòn như vậy. 

Mình rõ ràng hủy đi Kim Đan của ả, phế đi tu vi của ả, không ngờ là ả còn ẩn giấu tu vi, hơn nữa lấy thân nữ tử xuất hiện, đây là chuyện gì xảy ra thế này… 

Nữ tử mặt mũi, khí tức, cùng thân thể, cũng không phải là những thứ có thể giả vờ. 

Ninh Phàm tâm tư xoay chuyển trăm vòng, trong một cái chớp mắt, nghĩ tới mấu chốt. Hắn như ngộ ra vấn đề, vẻ mặt chấn động, Trảm Ly nơi tay, Tinh Quang Kiếm ảnh vũ lên thành loạn mai, cố gắng chém diệt thần niệm phi kiếm. 

Cử động này, chỉ đổi lại Tư Vô Tà ôn uyển cười cợt:


– Thái Cổ thần binh sao, đáng tiếc, mới chỉ là hạ phẩm sơ cấp, bằng hạ phẩm thần binh, căn bản chém không được thần niệm của ta… A! Không thể nào…

Ả lời nói chưa kịpp dứt, bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, thần niệm lực thốt không kịp đề phòng, bị Trảm Ly kiếm chém trúng, hơn nữa bị thêm một cổ Phần hồn lực trên đó, đem thần niệm chi lực đốt sạch sẻ. 

Dung nhan nhu mỹ của ả, nhất thời trắng bệch, khí tức uể oải, kinh hãi nhìn Ninh Phàm trừng trừng. 

– “Phần hồn” thần thông, “Hư” cấp thần thông, không thể nào, bằng ngươi với dung linh thân phận, làm như thế nào có thể có được loại thần liệu này!?

Ả khẽ cắn răng, cố gắng thi triển những thần thông khác đối phó Ninh Phàm, nhưng đã quá muộn… Ninh Phàm sẽ không cho ả cơ hội lần thứ hai đánh lén, hoàn toàn không! 

Ninh Phàm chân đạp băng hồng, một bước ước lên trước người, đan chỉ điểm liên tục vào ngực Tư Vô Tà, Thái Âm chỉ lực thấm vào, một tia âm mị lực nhập vào trong cơ thể, khiến cho Tư Vô Tà khí khí tức đại loạn, thở khí như lan, vẻ mặt mê ly, khó có thể điều động chút pháp lực nào, chớ đừng nói chi đánh lén Ninh Phàm! 

– Thật không ngờ, đường đường Vô Tà tông chủ Tư Vô Tà, lại là nữ nhân… Sử dụng Thượng cổ Ma công 《 Nghịch Dương quyết 》 giả trang làm thân nam nhi, suýt nữa lừa gạt được ta… Nghịch dương quyết có thể ở bên trong thân thể, tạo nên một giả Kim Đan, biến ảo nam thân, mê hoặc được ta. Khó trách ta đánh nát Kim Đan của ngươi, ngươi lại còn có pháp lực trong người… Tư Vô Tà, ta thật đúng là coi thường ngươi…

Ninh Phàm “toẹt” một cái, xé nát một thân quần áo của Tư Vô Tà, quả thật lộ ra một thân thể nữ tử đầy đủ các bộ phận cần phải có. Cái này mà gọi là nam nhân sao, và càng không thể gọi là nhân yêu được!? 

Mà sau khi bị Ninh Phàm xé hủy quần áo, Tư Vô Tà xấu hổ như muốn chết đi, mặt như đào yêu rỉ máu, chân ngọc quỳ sát đầy đất, một cổ sát cơ lẫm nhiên hiện lên trong mắt đẹp:

– Ngươi dám nhục ta, ngươi có biết, bổn tôn của ta trên Tứ Thiên, có lai lịch ra sao không… A… Ừ… Này… Đây là chỉ lực gì…

Ả dùng lời ghê ghớm chưa xong, hiệu quả của Thái Âm chỉ chỉ lực lại càng ngày càng hiện ra. À quỳ sát đất, chân ngọc không tự chủ được nhẹ nhàng chà sát, một dòng chất lỏng trong suốt từ đâu đó đang từ từ rỉ ra. 

– Không cho… Không cho nhìn… Ta là… Dao Trì Thánh Nữ… Ngươi nếu tiết độc… Tiết độc ta… Ta tất sẽ khiến… Thập vạn thiên binh… Diệt ngươi toàn tộc… Ư… Không nên nhìn… Cầu xin ngươi…

Đường đường là Tư Vô Tà, giờ phút này đâu còn có nửa điểm phách lối. Ở dưới Thái Âm chỉ lực, tất cả sát ý của ả đều hóa thành sự kinh khủng hoảng sợ đối với Ninh Phàm, trong lòng đã chỉ còn dư lại bản năng sợ hãi của nữ tử. 

– Ngươi muốn… Đối với ta như thế nào… Ngươi không thể… U… Thật khó chịu… Đây là… Cái mị thuật gì…

Da thịt Tư Vô Tà nổi lên sự đỏ ửng mê người. Lần đầu tiên trong đời ả đối với một người đàn ông, dâng lên sự sợ hãi. 

– Dao Trì Thánh Nữ, thì đã như thế nào… 

Ninh Phàm kéo cằm Tư Vô Tà lên, khóe miệng lạnh lùng, nhưng trong lòng thoáng qua một tia bi ai. 

Thánh nữ, Thánh nữ… thánh khiết dường nào, xưng vị không thể xâm phạm, nhưng hạ giới phân thân, không ngờ lại là một ma đầu, hại cả mình, hại đệ đệ Ninh cô. Ả dùng mặt mũi thuần tình này, lừa gạt tai mắt bao nhiêu người, khiến cho người ta cho là, ả là một nữ tử hiền lành… Nhưng ả rõ ràng, tâm như rắn rết… 


Tứ Thiên Tiên giới, thì ra cũng không phải là một chỗ đất lành chim đậu gì… Hoặc là, trong thiên hạ, không nơi đâu là tịnh thổ. 

– Tuy là Dao Trì Thánh Nữ, Ninh mỗ cũng có cừu oán phải trả… 

Tay của hắn, hung hăng bóp một cái lên kiều nhũ của Tư Vô Tà. Mà Tư Vô Tà, đường đường là nửa bước nguyên anh cao thủ, lại đau đến mức suýt nữa khóc lên. 

Mà sau cơn đau đớn, lại có một cổ tê dại ngứa ngái khác thường, đem tâm thần ngâm vào trong đó… Giữa đôi chân ngọc, thanh tuyền khó có thể chặn đứng…. 

Tư Vô Tà sợ, nàng phát hiện, nam tử trước mắt này đây, gan lớn bao cả trời, hẳn là không hề e ngại Tứ Thiên Tiên giới, dám tiết ngoạn mình. 

Trong lòng của nàng, vừa oán hận, lại vừa sợ hãi, thân thể cũng đang dưới tác dụng của Thái Âm chỉ lực, nghênh hợp hành động của Ninh Phàm. Điều này làm cho lòng cao ngạo, thánh khiết của nàng, cảm thấy vô cùng xấu hổ. 

– Bỏ qua cho ta… Ta không hại qua ngươi… Cũng không hại qua đệ đệ của ngươi… 

Tư Vô Tà đáng thương giương ánh mắt nhìn, mấy phần thật, mấy phần giả, Ninh Phàm không biết. 

– Yên tâm, ta đối với thân thể của ngươi không hứng thú… So với việc lấy được thân thể của ngươi, ta càng muốn, có thêm một Kim Đan đả thủ…

Chỉ một cái, điểm ở trán phẳng của Tư Vô Tà, sưu hồn diệt ức, Khôi Lỗi luyện chế… 

… 

Nửa ngày sau, Ninh Phàm hô phù ra một ngụm trọc khí, nữ tử trần truồng trước mắt, mắt sáng long lanh thuần chân, lại có Kim Đan hậu kỳ pháp lực, mê mang nhìn Ninh Phàm. Ở trên hai gò ngực của nàng, có một hoa mai ấn ký, lạc ấn trên đó. 

Ấn ký ấy chính là ấn ký của《 Linh Khôi thuật 》. 

– Ngươi là ai, ta là ai? 

Nữ tử nhàn nhạt cười một tiếng, giống như thanh liên nỡ rộ, si ngốc nhìn Ninh Phàm. 

– Ngươi tên là Tư Tư, kể từ hôm nay, là đỉnh lô thứ nhất của Ninh Phàm ta.

– Đỉnh lô sao… Tư Tư muốn làm vợ của ngươi…

Nữ tử ánh mắt khẩn cầu, nàng quên hết thảy, chỉ mơ hồ nhớ Ninh Phàm, bản năng đối với Ninh Phàm lệ thuộc, phục tòng. Sự phục tòng này, có nguồn gốc từ lạc ấn trên hai vú. 

– Không được, ngươi phạm qua sai lầm, chỉ có thể làm đỉnh lô. Thay đổi y phục đi, cùng ta đi ra ngoài. Đợi ngày sau ta luyện ra Đỉnh Lô hoàn, liền là nhà mới của ngươi.

Đường đường là phân thân của Dao Trì Thánh Nữ hạ giới, không ngờ trở thành đỉnh lô đầu tiên bị Ninh Phàm thu phục? 

Dao Trì Thánh Nữ, Tư Vô Tà, Tư Tư, vận mạng của nàng, sẽ như thế nào? 


Ninh Phàm ung dung đi ra khỏi băng ngục, đi theo phía sau lưng là một cô gái quần áo trắng đạm bạc yếu nhược như thanh liên. 

Lính gác của Băng ngục, vừa thấy Thiếu chủ mang một cô gái tuyệt đẹp ra khỏi ngục, ai ai cũng kinh ngạc vô cùng. Nữ tử này, không thể nghi ngờ gì là do Ninh Phàm từ trong băng ngục thả ra, bọn họ sẽ không hỏi nhiều. Những lính gác này chẳng qua là kỳ quái, trong băng ngục, sao lại có thánh khiết nữ tử như thế này? 

Mà Ninh Phàm một đường rời đi, gặp ma tu, tất cả đều quay đầu nhìn Tư Vô Tà một cái, nuốt nước miếng một cái, cũng không dám có ý gì với cô gái này. 

Cô gái này bám theo sau lưng Ninh Phàm, không thể nghi ngờ là nữ nhân của Thất Mai Thiếu chủ, đắc tội Ninh Phàm, bộ không muốn sống? 

Ninh Phàm đi đến phường thị ở thành nam, đem phụ trợ dược liệu mà Ngọc hoàng đan cần mua đủ. 

Mà thường thường khi đi ngang qua tiệm nữ trang, Tư Vô Tà lập tức mắt đẹp lặp lòe, níu lại ống tay áo Ninh Phàm khẩn cầu. 

– Tư Tư muốn trâm cài tóc này…

– Tư Tư muốn vòng ngọc này…

– Tư Tư muốn…

– Không được… 

Vô luận là Tư Vô Tà khẩn cầu như thế nào, Ninh Phàm chỉ lạnh lùng một câu. 

Nữ tử này, cùng mình có huyết cừu, lại là đỉnh lô, cuối cùng không thể nào được Ninh Phàm thương xót. 

Ninh Phàm ngược lại có mua chút đồ trang sức đẹp, đáng tiếc, đều là mua cho Chỉ Hạc.

Chỉ Hạc, cái người mà khi hắn ở trong tình huống phải chết, đã cứu hắn ra khỏi vực sâu… 

– Chủ nhân không thương Tư Tư, Tư Tư không vui… 

Tư Vô Tà phùng cái miệng nhỏ nhắn, người đi đường thấy vậy, đua nhau dùng ánh mắt khác thường nhìn Ninh Phàm. 

Cơ thiếp đẹp như vậy, mà cũng không biết thương yêu, Ninh Phàm thật đúng là một người bạc tình. 

Chẳng qua là những người đi đường này, nếu biết, người ở chỗ này làm ra tư thái tiểu nữ nhi như vậy, chính là Việt Quốc đệ nhất ma đầu đã bbị xóa đi ký ức —— Thiên Ly tông chủ Tư Vô Tà, thì sẽ có tâm tình như thế nào.

Đáng tiếc, cuối cùng không có người nào là biết thân phận của Tư Vô Tà, bởi vì căn bản không có người biết Tư Vô Tà là nữ tử. 

– Thái khuất thảo, uổng sinh hoa, Hồng quyết… Ừ, Ngọc hoàng đan phối liệu cũng đã mua đủ…

Ninh Phàm đi ra khỏi một cửa tiệm cuối cùng, đang chuẩn bị đi trở về Tư Phàm cung, chợt im lặng ngẩng đầu, nhìn về phương hướng Tư Phàm cung, cảm thấy vô cùng khó tin….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.