Hợp Tác Yêu Đương Cùng Alpha Được Yêu Thích Nhất

Chương 64: Đó Là Lá Thư Tình Đầu Tiên Trong Đời Cậu Hoàn Chính Văn


Đọc truyện Hợp Tác Yêu Đương Cùng Alpha Được Yêu Thích Nhất – Chương 64: Đó Là Lá Thư Tình Đầu Tiên Trong Đời Cậu Hoàn Chính Văn


Edit: Ryal
Sau khi quay lại từ đảo không người, Khương Ngạn Hi mất cả tuần mới hồi phục lại được về trạng thái tốt nhất.
Giới giải trí lại có drama mới, một diễn viên tuyến đầu nổi danh làm chuyện quá trớn với đạo diễn nên bị cả mạng xã hội công kích.
Mạng xã hội vốn là một vòng dư luận tiết tấu nhanh, bạn vừa xuống đài là tôi sẽ lên sân khấu, hôm nay cư dân mạng còn bám riết người này không tha, chỉ đến mai thôi đã bị hấp dẫn bởi một tin nóng khác.
Không ai vĩnh viễn đứng ở trung tâm dư luận, chiếm hết những tài nguyên.
Cuối cùng scandal yêu đương của họ cũng bị đè xuống, cánh báo chí cũng chẳng còn lần theo họ kinh khủng như trước nữa mà dồn dập tìm chiến tuyến mới.
Khương Ngạn Hi vốn đã nghĩ thông rồi, cậu quyết định tìm thời gian bàn bạc với Tô Hoài.
Cậu cân nhắc một lúc lâu, đồng ý thử công khai mối quan hệ của hai người.
Dù Tô Hoài có mất fan hay gặp nguy cơ về sự nghiệp vì mối tình này, cậu vẫn sẽ cùng anh đối mặt với tất cả, cùng gánh chịu mọi gian nan.
Cậu sẽ cố gắng làm việc, nếu có một ngày đàn anh muốn tìm về giấc mộng xưa kia, cậu sẽ chống đỡ cho mọi lựa chọn của anh, trở thành chỗ dựa của anh.
Cậu hi vọng người mình thích sẽ mãi mãi biết ước mơ, và sẽ mãi mãi yêu thế giới này.
Nhưng vì scandal đã dần hạ nhiệt nên quyết định của cậu không cần gấp gáp đến thế.
Cuối cùng hai người quyết định đợi một thời cơ tốt nhất, thuận theo tự nhiên mà công khai.
Tác phẩm điện ảnh mới của Tô Hoài là “Không đêm nào” xác định khởi chiếu ngày mùng một tháng chín, ngày mùng hai lại chính là sinh nhật anh nên sẽ tổ chức lễ gặp mặt fan miễn phí, bắt đầu tặng vé cho các fan may mắn từ nửa tháng trước.
Tuy Tô Hoài đã là bạn trai cậu nhưng Khương Ngạn Hi vẫn theo đuổi idol nhiệt tình như xưa, không dựa vào quan hệ mà chen chân vào buổi gặp mặt, vẫn thành thực dùng tài khoản fan để tham gia hoạt động nhận thưởng.
Dạo này cậu tiến bộ rất nhanh, có thể tự ra vào các trung tâm xã hội, tuy khi đối mặt với đoàn người quá đông thì vẫn thấy căng thẳng nhưng lại không hề trốn tránh – cậu coi mỗi lần đối diện với đám đông là một lần tập luyện.
Tô Hoài cũng gọi điện làm bạn với Khương Ngạn Hi từ xa, giảm bớt áp lực tâm lí cho cậu.
Tưởng Hằng Chi tổ chức một buổi triển lãm nhiếp ảnh cá nhân, Kỷ Vũ và Khương Ngạn Hi tới ủng hộ.
Xong xuôi ba người lại cùng đi ăn lẩu, Tô Hoài vừa kết thúc buổi quay quảng cáo nên nói sẽ đến muộn một chút.
Chẳng biết ai gọi Thiệu Văn Dư tới mà y lại quen thói âm thầm xuất hiện trong phòng.
Gần đây Kỷ Vũ ở đâu là tên này lại bám theo lù lù như hình với bóng.
“Ai gọi con hàng này đến đấy?”.

Kỷ Vũ buông đũa, khuôn mặt tê dại.
Chàng fanboy mê muội Tưởng Hằng Chi giơ tay: “Anh nè, làm sao? Có thêm người thì càng vui mà”.
“Quán này do nhà em mở chắc?”.

Thiệu Văn Dư tự rót một cốc bia cho mình, liếc Kỷ Vũ một cái, trêu: “Biển người mênh mông, gặp được nhau là xác suất nhỏ lắm đấy, hai đứa mình phải gọi là có duyên”.
Kỷ Vũ cười một tiếng, cướp một miếng sách bò y định gắp.
“Vội làm gì?”.

Thiệu Văn Dư hờ hững nhúng hai miếng sách bò khác rồi gắp vào bát cậu chàng, buồn cười nhíu mày.

“Anh định nhúng cho em mà”.
Kỷ Vũ chẳng hề hứng thú tẹo nào, tiện tay gắp sách bò sang bát Tưởng Hằng Chi, giờ cậu chàng cũng lười giả bộ trước cái tên Thiệu Văn Dư mặt dày này rồi.
“…”.

Tưởng Hằng Chi nhìn hai người với khuôn mặt không cảm xúc, khoanh tay ngồi dựa ra sau.

“Mọe, không phải chứ, đã hẹn cùng nhau chịu cảnh chim chuột của hai đứa kia rồi mà sao cứ có cảm giác hai đứa này cũng bắt đầu có mùi thum thủm nhỉ? Giờ anh đi tìm người yêu còn kịp không? Thỏ này, có Omega nào hợp thì giới thiệu cho đàn anh nhé?”.
Từ lúc bắt đầu Khương Ngạn Hi đã chẳng khác gì người nghiện điện thoại, cứ bấm bấm lướt lướt.
Cậu đột nhiên mở to hai mắt, tay run run, điện thoại rơi bộp cái xuống bàn.
Ai cũng nhìn sang, Kỷ Vũ buồn cười hỏi: “Sao thế, cậu mới trúng độc đắc à?”.
Khương Ngạn Hi rưng rưng ngước lên, tay run run cầm điện thoại xác nhận mình không bị hoa mắt rồi mới kích động che miệng: “Hình, hình như tớ trúng vé tham gia buổi gặp mặt fan của Tô Hoài rồi!”.
Mọi người: “…”.
Thiệu Văn Dư sửng sốt mất hai giây: “Ngại quá, cho anh hỏi lại, bạn trai em là ai ấy nhỉ?”.
Tưởng Hằng Chi: “…!Hình như chính là tên kia mà”.
Kỷ Vũ bình tĩnh gắp một miếng thịt dê chấm vào tương vừng: “Quen dần đi, cậu ấy chưa bỏ qua buổi gặp mặt nào từ lúc anh Hoài debut đến giờ đâu”.
Khương Ngạn Hi đang chìm trong niềm vui, đôi mắt sáng rực: “May quá, lại thu thập được chữ kí của Tô Hoài rồi!”.
Mọi người: “…”.
Nói thẳng với bạn trai có phải hơn không?
Cửa phòng bị đẩy ra, Tô Hoài cởi khẩu trang bước đến, khuôn mặt uể oải, thấy mọi người nhìn mình với vẻ kì dị thì sửng sốt nhíu mày: “Sao thế?”.
Ba người kia lại liếc sang chỗ bạn trai anh, trông rõ khó nói.
Khương Ngạn Hi cất điện thoại, ý cười trong mắt vẫn rực rỡ, khóe miệng vẫn giương cao, kéo cái ghế bên cạnh: “Đàn anh qua đây đi”.
Tô Hoài chẳng nghĩ nhiều mà cũng cười cười ngồi xuống, dùng mu bàn tay lành lạnh áp lên má cậu: “Sao mặt đỏ thế, em ăn cay à?”.
Khương Ngạn Hi mím môi lắc đầu, nhìn anh: “Em chưa ăn, em đợi anh đến”.
Khương Ngạn Hi ăn rất ít nên lần nào tụ tập cũng đợi Tô Hoài đến mới bắt đầu ăn, chỉ sợ không ai ăn cùng anh.
Mấy người này mà đã tụ tập thì phải uống rượu, nhìn đôi chồng chồng đang níu tay thì thầm chim chuột bên kia, Thiệu Văn Dư đột nhiên đặt chén xuống mà cảm thán: “Nhanh thật, chớp mắt một cái mà Giao ước thánh thần đã sắp đóng máy rồi, lại còn có một đôi thành thật nữa.

Tỉ lệ ghép cặp 50% thì chương trình này cũng giỏi ghê”.
Có lẽ dạo này áp lực công việc của Kỷ Vũ hơi lớn nên cậu chàng ăn uống khá buông thả, vẫn đang mò thịt trong nồi lẩu, chẳng mấy khi đế theo tên kia: “Thì cái cặp định nửa đường xuất hiện kia cuối cùng lại không chen vào nổi vì hai người này chim chuột ghê quá mà, nghe nói bị chuyển sang mùa tới”.
Tưởng Hằng Chi no căng diều rồi thì tựa người ra sau chơi game, cười: “50% á? Không phải 100% à?”.
Kỷ Vũ xì một tiếng: “Đàn anh chắc không có hiểu lầm gì với khiếu thẩm mĩ của em đâu ha”.
Thiệu Văn Dư bấm ngón tay tính ngày, lầm bầm: “100% thì hơi ảo, tập chín mới hôn nhau lần đầu, tiến độ thế này thì chẳng biết có xong chuyện được trước khi đóng máy không…”.
Khuôn mặt Kỷ Vũ lạnh tanh: “Thôi thôi, cứ nhấc bừa một em trong cái ao cá anh nuôi [1] là được hết”.
Khương Ngạn Hi nghe thấy hai chữ “ao cá” thì ngẩng đầu, hỏi đầy mong đợi: “Mình định đi câu cá ạ?”.
Thiệu Văn Dư nhìn cậu với vẻ hiền từ như nhìn bé cưng ngọt ngào ngây thơ: “Chậc, nhóc này đúng là càng nhìn càng thấy thích”.
Tô Hoài che miệng Khương Ngạn Hi lại, đôi mắt đầy vẻ cưng chiều, cố nín cười: “Mấy hôm nữa anh có ngày nghỉ, anh dẫn em đi”.
Khương Ngạn Hi vui vẻ gật đầu: “Lúc trước em mới mua một bộ dụng cụ câu cá đó”.

Năm người ra khỏi cửa hàng rồi, các nhân viên mới hưng phấn tám chuyện.
“A a a chồng chồng Hỉ Hoan với chồng chồng Lông Vũ đều tới kìa!!”.
“Họ lén hẹn hò đúng không!”.
“Hu hu hu, ngưỡng mộ Khương Ngạn Hi quá à, cậu ấy vận đỏ thật, có bạn là ba ngôi sao hàng đầu!”.
“Giờ cậu ấy cũng là ngôi sao rồi mà, fan của tình đầu quốc dân chắc chẳng kém gì mấy người đang hot nhỉ? Chẳng qua không có tác phẩm nghệ thuật thôi”.
“Khương Ngạn Hi đẹp mà, đẹp hơn trong ống kính nhiều, hình dung thế này cứ tục tục nhưng! Đúng là như thiên thần!”.
“Hình như tôi bị ảo giác hay sao mà cứ thấy cậu ấy đeo khẩu trang trông quen quen…!Khá giống nhà văn tôi thích…”.
“A! Alpha áo đen kia chẳng phải nhiếp ảnh gia vừa tổ chức triển lãm ở trung tâm hoạt động Kim Cương à?”.
“Bổ mắt quá, nhan sắc trung bình của họ không phải dạng vừa đâu”.
.
Khuya rồi, Kỷ Vũ vừa bước ra ngoài đã nhạy bén tia được mấy paparazzi né sau bụi cây.

Cậu chàng chậc một tiếng, ngoảnh sang kéo Khương Ngạn Hi từ bên cạnh Tô Hoài đến chỗ mình, quay lưng về phía ống kính mà dùng ánh mắt ám chỉ: “Hôm nay để em đưa Hi Hi về cho”.
Tô Hoài định cùng Khương Ngạn Hi về thẳng chung cư Kim Nguyệt, nhưng liếc thoáng qua chỗ đám paparazzi đang núp thì đành thở dài: “Được, phiền em quá”.
Khương Ngạn Hi hơi sửng sốt, đảo mắt như đang nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn chẳng nói gì mà chỉ mím môi nhìn Tô Hoài.
Họ đã không gặp nhau bốn ngày rồi, cậu còn muốn mời đàn anh ở lại nhà một đêm…
Tô Hoài nhấc tay như muốn xoa mặt cậu theo bản năng, rồi lại bất đắc dĩ hạ xuống, mỉm cười: “Em nhớ ngủ sớm nhé, ngủ ngon”.
Lên xe Kỷ Vũ, Khương Ngạn Hi thắt chặt dây an toàn rồi nuối tiếc thở dài.
Kỷ Vũ xoay vô lăng, liếc cậu một cái, lại cười: “Công khai sớm thì giờ đã chẳng sao rồi, cậu thích hôn bạn trai ngay bên đường cũng không ai để ý đâu”.
Khương Ngạn Hi nhìn ánh đèn đường ngoài cửa sổ, hơi nhíu mày ừ một tiếng.
Kỷ Vũ cứ ngỡ mình sẽ được nghe mấy câu lo trước lo sau, đột nhiên phản ứng lại mới kinh ngạc quay qua: “???”.
Về chung cư Kim Nguyệt, Khương Ngạn Hi cô đơn bước vào thang máy, thở dài thấp giọng tự nhủ: “Phải tìm đàn anh thương lượng thôi…”.
“Tinh” một tiếng, đã tới tầng nhà cậu, cửa thang máy từ từ mở ra.
Khương Ngạn Hi ủ rũ cụp mắt bước đi, mới được mấy bước đã bị người ta níu lấy eo từ đằng sau, lại kinh ngạc mở to hai mắt.

Cậu ngửi được mùi pheromone cỏ hạ quen thuộc, lập tức mừng rỡ quay đầu: “Đàn…!Ư…”.
Bạn trai minh tinh xuất quỷ nhập thần ấn cậu lên vách tường lạnh lẽo, xoay mũ lưỡi trai ra sau, cúi đầu hôn kịch liệt.
Tô Hoài thở gấp lùi ra chút ít, ánh nhìn nóng rực mà sâu thăm thẳm, khuôn mặt tuấn tú có thể khiến Omega trên toàn thế giới đắm chìm cố tình để lộ vẻ quyến rũ, hỏi bên tai Khương Ngạn Hi: “Mình lén lút nha thầy thỏ?”.
Dạo này Tô Hoài chơi trò “yêu ngầm” khá hăng, hình như anh tìm được chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ kì lạ nào đó trong sự trốn tránh bất đắc dĩ kéo dài.
Khương Ngạn Hi chủ động ôm cổ anh mà hôn như bị thôi miên, đôi mắt phủ lớp sương mờ.
Cửa thang máy lại kêu “tinh” một cái, Khương Tuân cầm mấy hộp đồ ăn sầm mặt đứng bên trong: “…”.
Do hắn già quá rồi, hay tại giới trẻ thời nay sành sỏi quá?
Nhất định phải vội đến thế à?
Khương Tuân cắn răng nhắm mắt, huyết áp hơi tăng, đỡ trán ấn mạnh nút đóng cửa tận mấy lần.
Hai thanh niên sành sỏi hoàn toàn không có tâm trạng để ý xem cửa thang máy có mở hay không, quấn lấy nhau từ hành lang vào phòng khách, từ phòng khách sang phòng tắm, từ phòng tắm nhảy qua phòng làm việc, còn thu hút cả hai bạn nhỏ lông xù ngó xem.
Khi hành sự cạnh giá sách, Tô Hoài lơ đãng nhìn một bút danh xuất hiện ở kha khá tác phẩm mà không nghĩ gì nhiều.

Anh nhanh chóng dời sự chú ý lên người thầy thỏ rõ là thú vị hơn, thích thú cầm chiếc kính bạc đeo lên mặt cậu.
Từ tai đến cổ Khương Ngạn Hi đỏ bừng, ngơ ngác thở gấp nhìn anh: “?”.
Tô Hoài ôm cậu ngồi xuống ghế xoay, đôi mắt tối sầm, nhếch môi đổi xưng hô: “Thầy Khương à”.
Khương Ngạn Hi vốn đã hồi hộp chỉ sợ mình bại lộ từ khi Tô Hoài bước vào phòng làm việc, đôi đồng tử sau tròng kính chấn động kịch liệt: “!”.
Tô Hoài nhíu mày rên một tiếng, cắn tai cậu như trả thủ, khàn giọng hỏi: “Thầy Khương thích xưng hô này à?”.
Thầy Khương: “…”.
Sau đó Tô Hoài phát hiện xưng hô này rất hiệu quả, lần nào thầy giáo cũng phản ứng mãnh liệt, đâm nghiện luôn.
“Thầy Khương thích thế này không?”.
“Sao thầy Khương không giảng bài?”.
“Sao thầy Khương không nhìn anh?”.

Thầy Khương: “…”.
Thầy Khương muốn kết thúc buổi học.
Thầy Khương lạnh lùng đuổi tên học trò hư ra khỏi phòng làm việc trang nghiêm.
Tô Hoài phát hiện ra niềm vui mới, vẫn còn chưa hết thòm thèm lúc đã lên giường ngủ, táy máy trong chăn muốn chơi cùng thầy một chốc nữa.
Thầy Khương muốn giữ sức khỏe nên quyết đoán vén chăn xuống giường, ôm cái chăn mới trong tủ ra, tự quấn mình kín mít rồi tắt đèn.
Tô Hoài: “…”.
Học sinh bị ép cách li cuối cùng cũng dừng lại, u oán thở dài trong đêm, chỉ sợ mò mẫm nữa là đuổi ra ngoài, đành ngoan ngoãn nằm trong chăn để tranh thủ sớm được tha thứ.
Khương Ngạn Hi nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm, hơi mỉm cười.
Thầy giáo không có uy nghiêm bị học sinh bắt nạt cả một học kì, cuối cùng cũng tìm được cách quản lí.
.
Ngày mùng một tháng chín, “Không đêm nào” vừa khởi chiếu đã nhận được vô số lời khen, những nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng cũng nhận xét đầy tán thưởng rằng Tô Hoài đã có những đột phá về kĩ năng diễn xuất, gần như nắm chắc chức vị ảnh đế thứ hai của giải quốc nội, và bộ phim cũng rất có sức cạnh tranh ở liên hoan phim quốc tế.
Phòng làm việc của Tô Hoài quyết định nhân cơ hội đó mà đổi đường, rời khỏi thị trường quốc nội đã án ngữ quá lâu bằng chương trình cuối cùng là “Giao ước thánh thần”, để anh chính thức bước lên diễn đàn thực lực mà chuyên tâm tấn công thị trường điện ảnh quốc tế.
Ngày mùng hai tháng chín, lễ gặp mặt fan của Tô Hoài sẽ tổ chức đúng hạn ở trung tâm hoạt động Kim Cương.
Tô Hoài và Khương Ngạn Hi hẹn nhau buổi tối cùng tổ chức sinh nhật.

Trong chiếc xe bảo mẫu đi dọc hàng cây ngô đồng bên ngoài tòa nhà, Tô Hoài nhìn thấy cảnh xếp hàng rất quen.
Hứa Mính cười: “Ha, hai cậu có duyên thật, sao vòng đi vòng lại cứ tổ chức cùng nhau thế nhỉ?”.
Tô Hoài nhíu mày nhìn hai nhóm fan đứng ngoài, một nhóm cầm slogan và lightstick ngôi sao màu cam của anh, một nhóm cầm sách mới của tác giả Khương Nhân, hình chiếu 3D của anh cũng được đặt cạnh mô hình người bánh gừng, chỉ cười nhạt: “Tác giả này ra sách mới nhanh thật”.
Anh đột nhiên nhớ tới việc trên giá sách của Khương Ngạn Hi có rất nhiều sách của người này, rủ mắt như đang nghĩ ngợi: “Lấy giúp em một vé tham gia lễ kí tặng được không?”.
Hứa Mính kinh ngạc quay đầu lại: “Sao, cậu cũng là fan của Khương Nhân à? Cậu…!còn đọc tiểu thuyết tình yêu nữa cơ à?”.
“Tiểu thuyết tình yêu?”.


Tô Hoài hơi sửng sốt, bật cười: “Thỏ nhà em thích”.
Hứa Mính cười sâu xa, lấy điện thoại ra gọi ai đó rồi nhỏ giọng: “Cậu này giỏi đấy, giờ là tác giả dễ bán sách nhất trong nước, cực kì thần bí vì chưa bao giờ lộ mặt.

Nghe nói dạo này nhiều nhà sản xuất muốn mua bản quyền chuyển thể của cậu ta lắm, giá năm mươi triệu đổ lên.

Anh không chắc là nhất định lấy được vé cho cậu đâu, fan người ta cũng share cả trăm con cá koi mới trúng được chứ đùa à, anh đã cố hết sức để hỏi cho cậu rồi”.
Xe bảo mẫu đi vào hầm gửi xe, Tô Hoài đụng phải đoàn tổ chức kí tặng láng giềng, họ vây xung quanh cậu tác giả kia vào thang máy như che chở thần linh.
“Lần này thầy thực sự không định tháo khẩu trang ạ? Nếu tháo khẩu trang…”.
“Đương nhiên là không được! Có khi phải đeo cả kính râm đấy, lỡ bị fan nhận ra thì thôi xong!”.
“Ôi trời, kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá đi!”.
“Không ngờ lần này lại trùng với nam thần Alpha nữa, khà khà, từ lần trước tôi đã thấy duyên phận đúng là diệu kì rồi, chắc chắn có điều mờ ám…”.
Thầy Khương: “…”.
Lục Nhất Ninh vỗ tay: “Chậc, được rồi, nhỏ tiếng thôi”.
Hứa Mính kiễng chân sau lưng Tô Hoài, đến cả tóc tác giả kia cũng chẳng ngó được, đành cười: “Cái hội này che chắn kín quá nhỉ, ai không biết còn tưởng là lãnh đạo quốc gia”.
Tô Hoài mỉm cười dời mắt, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Khương Ngạn Hi, cúi đầu đi vào một thang máy khác.
Tô Hoài: [Cún con chọt bé thỏ trắng.jpg].
Tô Hoài: [Em chưa dậy à?].
Khương Ngạn Hi: [Em đang chuẩn bị tắm, đàn anh tới nơi chưa?].
Tô Hoài: [Ừm, không cần nhắc trước thế đâu, bao giờ xong anh gọi điện cho em].
Khương Ngạn Hi: [Bé thỏ trắng OK.jpg].
Khương Ngạn Hi: [Bé thỏ trắng cổ vũ.jpg].
Tô Hoài: [Cún con nhào đến chỗ bé thỏ trắng.jpg].
Khương Ngạn Hi đang ngồi trong phòng nghỉ vừa ôm hộp quà vừa sốt sắng nhắn với Tô Hoài, sợ anh gọi video nên đành nói mình đang tắm, nói chuyện xong đã thấy mồ hôi đầy người.
Lục Nhất Ninh bưng một tách cà phê nóng bước vào, thấy cậu ngồi nghiêm chỉnh như đang tham dự hội nghị quốc gia thì buồn cười nhìn hộp quà kia: “Lại là quà cho nam thần Alpha à?”.
Khương Ngạn Hi cất điện thoại, nhận lấy tách cà phê rồi gật đầu: “Vâng”.
Lục Nhất Ninh mặc bộ âu phục trắng trông rõ già dặn, đứng khoanh tay cười hỏi: “Đã yêu nhau bao lâu rồi, em còn định giấu cậu ta bao lâu nữa? Bại lộ chắc cũng chẳng sao đâu mà”.
Khương Ngạn Hi thấy đầu lưỡi bỏng rát vì cà phê nóng, hoảng hốt lắc đầu: “Không được, tuyệt đối không được để anh ấy phát hiện”.
Cậu tưởng tượng cái cảnh mình bị phát hiện, chột dạ nói thêm: “Nếu được thì em sẽ giấu cả đời”.
Lục Nhất Ninh buồn cười hỏi: “Tại sao? Vì tiểu thuyết đầu tiên của em lấy cậu ta làm hình tượng cho vai nam chính à?”.
Khương Ngạn Hi sợ hãi ngẩng đầu, suýt làm đổ cà phê lên giày: “…!Rõ ràng đến thế ạ?”.
Lục Nhất Ninh lúng túng mím đôi môi đỏ, an ủi qua loa: “…!Không sao, ai không quen em thì không biết đâu”.
Khương Ngạn Hi thở phào nhẹ nhõm: “…!Vâng”.
Dường như nhớ ra điều gì, Lục Nhất Ninh tò mò xoa cằm: “À đúng rồi, cái quyển Cơn mưa của ốc sên…!Đừng bảo cơn mưa tặng chú ốc sên đó cũng là cậu ta nhé?”.
Khương Ngạn Hi tỏ vẻ kinh hoàng: “!”.
Lục Nhất Ninh nhịn cười vỗ vai cậu: “Thôi được, chị hiểu mà…!Cái này như nhật kí ấy, bị phát hiện thì chắc chắn sẽ lúng túng rồi”.
Khương Ngạn Hi tê dại: “…!Hay em đeo kính râm nhé”.
Lục Nhất Ninh: “…!Thế quý ngài còn tới đây làm gì? Sao không tìm người đóng thế?”.
Đôi mắt Khương Ngạn Hi sáng rực, nhưng cậu lại nhanh chóng cúi đầu thở dài: “Không, không thể lừa dối độc giả được”.
Lục Nhất Ninh ngẫm nghĩ một chốc rồi lấy chiếc kính gọng bạc ra đeo cho Khương Ngạn Hi, đeo khẩu trang rồi đội mũ cho cậu, đứng ra xa ngó lại, gật đầu: “Yên tâm, không ai nhận ra đâu.

Từ góc nhìn của các fan cũng chỉ thấy được mũ với khẩu trang của em thôi”.
Khương Ngạn Hi liếc đồng hồ, lo lắng nhỏ giọng: “Chẳng biết có kịp đến buổi gặp mặt fan không…”.
Lục Nhất Ninh cũng không chắc: “Lần này thời lượng của bên họ cũng là ba tiếng, lát nữa em kí nhanh tay lên chứ đừng có chậm rì rì như lần trước, thì may ra kịp”.
Khương Ngạn Hi gật đầu: “Em luyện rồi, giờ kí nhanh lắm, một tí là xong”.
Lục Nhất Ninh giơ ngón cái: “Cố lên thầy Khương!”.
Khương Ngạn Hi sốt sắng siết tay: “Vâng ạ”.
Lục Nhất Ninh nhìn đôi mắt sáng ngời đầy can đảm ấy, kinh ngạc mỉm cười.
Cuối cùng đứa bé này cũng vượt qua được rồi…
2 giờ chiều, hai sự kiện cùng bắt đầu.
Đúng là tốc độ kí tên của Khương Ngạn Hi có tăng lên nhưng cậu vẫn nghiêm túc vẽ hình người bánh gừng chibi lên từng cuốn sách một, nghiêm túc cảm ơn món quà fan tặng, thi thoảng ngẩng đầu cười.
Các fan đối diện với tầm mắt ấy đều đỏ bừng mặt, dù là giới tính gì cũng thấy tim mình đập mạnh vì cặp con ngươi sáng bừng kia, hệt như đang đứng với tình đầu.
“Thầy ơi cố lên! Em biết nhất định thầy sẽ tổ chức lễ kí tặng lần hai mà!”.
“Tỉnh mộng giữa đêm hè thực sự hay lắm ạ! Em yêu Khương Nhân!”.
“Em rất chờ mong tác phẩm tiếp theo! Thầy Khương mãi mãi là giỏi nhất!”.
“Tình yêu mà ngòi bút của thầy khắc họa nên đẹp quá! Cảm ơn thầy vì đã xoa dịu em những khi tâm trạng không tốt!”.

Khương Ngạn Hi cảm ơn từng người một, thi thoảng lại liếc đồng hồ.
Lần này fan đông hơn lần trước kha khá, tuy tốc độ kí tên có tăng nhưng chắc đến 5 giờ vẫn không xong được.
Cậu tập trung kí tặng, khó khăn đưa ra lựa chọn rồi khe khẽ thở dài.
Xem ra đành phải bỏ buổi gặp mặt fan của đàn anh thôi.
Nhất định năm sau cậu phải hẹn ngày với nhà xuất bản mới được, lần này sơ sẩy quá.
Tối về tặng quà sinh nhật cho đàn anh vậy…
.
Ở đại sảnh Sao Trời ở tầng một, buổi gặp mặt fan của Tô Hoài đã kết thúc từ lâu.

Lần này các fan không được tiếp xúc thân mật nữa mà Tô Hoài chỉ kí lên quà tặng, hiệu suất cực kì cao, những fan may mắn nhanh chóng ra về.

Lúc xong xuôi chỉ mới 2 giờ 40 phút, lễ kí tặng của Khương Nhân vẫn chưa kết thúc.
Tô Hoài về phòng nghỉ uống ngụm nước, Hứa Mính đưa cái vé vất vả lắm mới lấy được cho anh, tò mò hỏi: “Vé thì có rồi, nhưng cậu định đi kiểu gì đây? Cứ thế này mà đi thôi à, đoạt lấy sự chú ý của người ta có được không? Hay anh đi xếp hàng hộ cậu nhé?”.
Tô Hoài cầm cốc nước do dự, nhận lấy cái vé: “Thôi để em tự đi”.
Anh đội mũ và đeo khẩu trang với kính râm, hỏi: “Thế này có bị nhận ra không?”.
Hứa Mính và Thanh Mai nhìn vóc dáng hoàn hảo đặc trưng cùng khí chất siêu sao rõ rành rành của anh: “…”.
Quý ngài này có hiểu lầm gì với bản thân không nhỉ?
Hứa Mính đột nhiên nảy ra một ý, ôm một bộ hóa trang cún con đến: “Mặc cái này là không ai biết đâu”.
Thanh Mai: “Được đó”.
Tô Hoài nhìn bộ hóa trang, đột nhiên nhớ đến người bánh gừng ngốc nghếch dễ thương nửa năm trước, nhíu mày.
Trên đại sảnh Hoàng Hôn ở tầng hai, hiệu ứng mặt trời lặn màu vàng hồng hệt như mơ.
Cuối đoàn người đột nhiên xuất hiện một thứ kì dị, các fan dồn dập quay lại nhìn, che miệng cười trộm.
Tô Hoài trốn trong bộ quần áo cún con mà ngước nhìn vị tác giả đang bắt tay với fan trên sân khấu, đôi mắt rung động.
Anh nhìn cái cậu thầy Khương thần bí kia không chớp mắt, bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện trong phòng làm việc.
Một tiếng cười khẽ trầm trầm phát ra từ sau bộ đồ hóa trang, nữ sinh đứng trước đỏ mặt quay đầu lại nhìn.
Cuối cùng cũng tới lượt anh, Tô Hoài đang định cầm sách bước tới thì đột nhiên bị nhân viên công tác ngăn lại: “Ngại quá, xin bạn hãy đợi một chút, thầy Khương cần nghỉ ngơi”.
Tô Hoài nhìn Khương Ngạn Hi đang uống nước ở cự li gần, thấy cặp kính cậu đeo thì nheo mắt, lấy điện thoại ra nhắn WINK cho thầy Khương.
Tô Hoài: [Anh xong rồi, chuẩn bị xuất phát].
Tô Hoài chầm chậm nâng mắt, thấy Khương Ngạn Hi lập tức đặt cốc nước xuống mà vớ lấy điện thoại.
Chẳng biết vì chột dạ hay thế nào mà cậu chỉ chần chừ một chốc rồi lại buông xuống, không đáp lời.
“…”.

Tô Hoài vừa bực vừa buồn cười, nhân viên đứng bên cạnh nhìn anh với vẻ kì dị: “?”.
Khương Ngạn Hi nghe thấy giọng cười quen thuộc thì chợt run bắn người, nâng mắt nhìn người mặc bộ đồ cún con ở cách đó không xa theo bản năng: “…?”.
Chẳng phải đây là linh vật ở buổi gặp mặt fan của Tô Hoài hay sao? Cũng là fan cậu à?
Tô Hoài được nhân viên cho đi, chầm chậm bước tới trước bàn kí tặng, cụp mắt mỉm cười nhìn Khương Nhân rồi im lặng đưa sách cho cậu.
Đàn anh cũng mặc đồ hóa trang rồi đây.
Khương Ngạn Hi ngẩng đầu nhìn anh, thấy fan này không nói tên thì mở trang bìa, cầm bút thân thiện hỏi: “Cho mình biết tên bạn được không?”.
Tô Hoài nhịn cười đưa mẩu giấy trong tay cho cậu.
Khương Ngạn Hi nhận lấy: “???”.

Khương Ngạn Hi? Trùng tên trùng họ à??
Cậu chỉ kinh ngạc chốc lát rồi nhanh chóng tiếp nhận việc có lẽ tên mình rất phổ biến, nghiêm túc viết tên fan ở trang lót bìa, lại kí bút danh của mình rồi vẽ một hình người bánh gừng dễ thương.
Tô Hoài cúi đầu nhìn, lòng ngứa ngáy chỉ muốn trêu cậu.
Anh lại sợ mình ảnh hưởng đến trạng thái có vẻ đang rất ổn định của Khương Ngạn Hi, đành cố nhịn, định về nhà rồi “tính sổ” với thầy Khương sau.
Khương Ngạn Hi chần chừ nhìn linh vật cún con “căng thẳng”, quyết định chăm sóc đặc biệt cho nhân viên của đàn anh, đưa cuốn sách tới rồi hỏi với ánh mắt ấm áp: “Mình còn có thể làm gì cho bạn nữa?”.
Tô Hoài và các nhân viên đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Thầy Khương định chủ động tặng phúc lợi cho fan à?
Những fan xếp hàng phía sau nhỏ giọng cảm thán như ngưỡng mộ.
Khương Ngạn Hi đợi một chốc mà không thấy anh đáp lời, cứ nghĩ là do bạn fan này quá xấu hổ, định chủ động tạm biệt thì thấy linh vật cún con đang nhìn mình chằm chằm đột nhiên giơ tay ra.
Muốn bắt tay hở?
Khương Ngạn Hi hào phóng đưa tay ra nắm lấy móng vuốt cún con, đôi mắt cong cong dịu dàng, chưa kịp buông ra đã bị linh vật kéo một cái.

Cậu bị ép đứng dậy, rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc trong tiếng hô đầy kinh ngạc của tất cả mọi người.
Bên tai là tiếng cười khẽ trầm trầm rất quen: “Thầy Khương à?”.
Khương Ngạn Hi chầm chậm mở to hai mắt, đại não và trái tim cùng đình công: “!”.
“…!Đàn anh ạ?”.
Khi cậu bừng tỉnh, người ấy đã tháo phần đầu cún con, ngôi sao nổi tiếng vốn đang phải ở đại sảnh dưới tầng lại mỉm cười nhìn mình giữa những tiếng hét chói tai.
“A a a a nam thần Alpha kìa!!”.
“Trời ơi!! Chuyện gì thế này?!!”.
“Nam thần Alpha cũng là fan của thầy Khương!!”.
Mọi người đều giơ điện thoại lên quay phim chụp ảnh, kích động che miệng rít gào, những nhân viên cũng choáng váng quên cả ngăn họ lại.
Khương Ngạn Hi đã hoàn toàn ngớ ra, cậu ngẩn người ngước lên nhìn Tô Hoài.
Trên gương mặt đẹp kia chẳng có lấy một gợn sóng, đôi mắt đen như mực lại tối thăm thẳm, khóe môi hơi nhếch, anh không nhịn được mà trêu: “Phần thưởng cho fan của thầy Khương hơi ít nhỉ? Anh nhớ hình như hồi đó anh hôn em một cái mà?”.
Khương Ngạn Hi ý thức được rằng thời cơ đã đến, cậu siết chặt bộ đồ hóa trang, đôi mắt kịch liệt rung động.
Tô Hoài thấp giọng hỏi bên tai cậu: “Em cho không?”.
Khương Ngạn Hi sốt sắng nhắm mắt, đưa ra quyết định, hơi gật đầu một cái trên vai anh rồi nhỏ giọng: “Đàn anh ơi, sinh nhật vui vẻ”.
Một giây sau, Tô Hoài kéo khẩu trang cậu xuống mà nghiêng đầu hôn.
Hôm nay mạng xã hội bùng nổ.
# Chồng chồng Hỉ Hoan công khai tình cảm #
# Khương Nhân lộ mặt #
# Sập server #
Nụ hôn thế kỉ trong buổi lễ kí tặng khiến cả giới giải trí phải chấn động, mọi ứng dụng xã hội đều sập hệ thống, cực kì nghiêm trọng, các nhân viên giành giật từng giây mà sửa để không bỏ qua chút tiếng tăm nào.
Cư dân mạng chẳng khác gì chuột chũi đào đất, app này sập thì qua app khác rít gào, chỉ muốn tìm một chỗ tập trung tấn công để giải tỏa tâm tình, chỉ muốn biến cả thế giới thành hang chuột chũi của mình.
[Chồng chồng Hỉ Hoan là thật! Giờ đứa nào cãi nữa không!].
[Tui có chết cũng không tiếc!! Độc thân cả đời cũng không tiếc!].
[A a a a a a a a a a a a a a a a a].
[Thầy Khương Nhân chính là Khương Ngạn Hi!! Để xem giờ còn ai dám bảo thầy Khương nhà này không xứng với nam thần Alpha nữa!! Thầy Khương chính là kẻ chiến thắng của cuộc sống này!!].
[Tức là “Giao ước thánh thần” chính là nhật kí yêu đương của hai người này đúng không a a a a tui đi cày lại đây!!].
[Mẹ ơi lần này con thất tình thật rồi hu hu hu!!].
[Cặp đôi thế kỉ ra đời!! Chồng chồng Hỉ Hoan ngọt ngào nhất thế giới!! Tân hôn vui vẻ!!].
[Tôi không nằm mơ chứ??? Đau quá, chắc là không rồi].
[Tôi biết ngay mà! Tôi biết ngay là thật mà!! Trời không phụ tôi!! Cái gì cũng đáng!!].
[Chồng chồng Hỉ Hoan tiến lên!].

Sách mới của Khương Ngạn Hi cháy hàng chỉ sau một đêm, rating của “Giao ước thánh thần” đạt đến con số đỉnh cao trước giờ chưa từng có.
Tin này ngày càng hot, dư âm của việc chính thức công khai còn tốt hơn dự đoán của Khương Ngạn Hi nhiều, tiếng thét chói tai của fan couple dày đặc tới mức gần như chẳng còn âm thanh nào khác nữa.
Chồng chồng Hỉ Hoan chính thức trở thành couple quốc dân, cả thế giới chỉ chờ hai người xuất hiện.
Trong tập cuối của “Giao ước thánh thần”, họ không đi đâu nữa mà ở nhà hẹn hò, bỏ lại sau lưng tất thảy những nhiễu nhương của thế giới bên ngoài.

Vì đã công khai tình cảm nên chẳng còn gì cần che giấu nữa, hai người hoàn toàn quên mất sự tồn tại của camera, chỉ nhàn nhã ở nhà đến hết ngày.
Đã bị chụp cảnh mua đồ dùng học tập rồi thì bị chụp cảnh chung chăn chung gối có là gì, cảnh tượng chim chuột “tiêu chuẩn cao” đầu tiên vào sáng sớm chính là hình ảnh hai người ôm nhau ngủ.
Dạo này Khương Ngạn Hi suýt suy nhược vì điện thoại, chẳng biết cánh truyền thông mò được số điện thoại của cậu từ đâu mà gọi đến phỏng vấn không ngừng.
Tối qua đang vui mà bị quấy rầy, Tô Hoài thẳng tay bẻ sim của cả hai, cuối cùng cũng được ngon giấc.
Đến trưa, Khương Ngạn Hi vẫn còn đang mơ thấy một chú cún bự nhào tới đè mình xuống bãi cỏ mà liếʍ ɭáρ không ngừng, cậu không nhịn được mà khẽ cười thành tiếng vì nhột.

Tới khi mở mắt ra, cậu mới phát hiện mình thực sự bị cún bự đè lên giường hôn, lại còn là đồ cún bự thiếu đứng đắn nhất trên đời…
Kết quả là, vừa bắt đầu ngày mới chồng chồng Hỉ Hoan đã cãi nhau.
Khương Ngạn Hi đột nhiên phản ứng lại, túm cái tay đang lén lút sờ soạng trong chăn ra: “Bắt đầu quay rồi mà đàn anh!”.
Tô Hoài hơi sửng sốt, lập tức rụt tay về: “Xin lỗi em…!Anh quên mất”.
Khương Ngạn Hi vừa thẹn vừa giận đến độ bốc khói, chẳng thèm nói câu nào với Tô Hoài suốt một tiếng sau.
Tô Hoài mặc bộ quần áo ở nhà rộng rãi, ốp cho người yêu món trứng lòng đào cậu thích nhất rồi chuẩn bị bánh mì nướng và cà chua hấp đậu, đun sữa bò, định dỗ Khương Ngạn Hi.
Không thành công.
Chẳng mấy khi Khương Ngạn Hi làm mặt lạnh với anh, Tô Hoài nửa bối rối lại nửa thấy bé thỏ trắng rất thú vị.
Sau hoạt động chăn nuôi thường ngày, bé thỏ trắng bèn lạnh lùng nhảy vào phòng làm việc, nhốt nhân viên chăn nuôi hư đốn ngoài cửa.
Tô Hoài gõ cửa xin lỗi mà người ta chẳng thèm để ý, anh đứng ngoài nhíu mày một chốc, xoay người ôm Tiểu Ngọc và Xuân Mã tới, cùng cào cửa với hai nhóc lông xù: “Bé cưng ơi, anh sai rồi”.
“Bé thỏ trắng, thầy thỏ, thầy Khương ơi.

Đừng giận nữa mà”.
“Tiểu Ngọc bảo nó nhớ em”.
“Xuân Mã cũng nhớ em”.
“Anh cũng nhớ em”.
Khương Ngạn Hi tháo kính xuống, xoay ghế lại về phía cửa, đỏ mặt cắn môi, ánh mắt hơi mềm lòng.
Nhưng cậu lại nhớ ra vụ sáng nay suýt bị chụp ảnh mười tám cộng, suýt thì chết thẹn giữa lòng xã hội.
Khương Ngạn Hi lạnh nhạt quay người, vẫn không thèm phản ứng.
Hai người đã yêu nhau được một thời gian, không còn yêu chiều ngốc nghếch nhường nhịn hết mực như ngày xưa nữa.
Họ đã thấy mọi dáng vẻ của người kia, cũng chẳng sợ những mâu thuẫn nhỏ sẽ làm thương tổn cả đôi bên mà còn biết chúng sẽ cho người kia cảm giác an toàn và chân thật.
Đây mới là một mối tình thực sự, có ngọt ngào và cũng có đôi chút xung đột không đáng kể.
Lúc nên phạt học sinh hư thì không được mềm lòng.
Một chốc sau, bên ngoài bỗng trở nên yên tĩnh.
Khương Ngạn Hi chợt thấy hơi thấp thỏm, chỉ sợ đàn anh thực sự thấy buồn, lại nhanh chóng đứng dậy mở cửa.
Cậu vừa thò nửa người ra ngoài đã bị lôi khỏi phòng làm việc.
Tô Hoài ấn hai tay Khương Ngạn Hi lên tường, cụp mắt nhìn cậu, buồn cười: “Em thực sự dám bơ anh đấy à Khương Ngạn Hi?”.
Khương Ngạn Hi biết mình bị lừa thì thẹn quá hóa giận, cố giằng tay mà chẳng có tác dụng gì: “Đàn anh!”.
Tô Hoài ngạc nhiên nhướng mày, thích thú nhìn biểu cảm tức giận của bé thỏ trắng, vừa cười vừa hôn cậu: “Hôm nay bé thỏ trắng dữ quá, càng dữ càng đáng yêu, phải làm sao đây?”.
“…”.

Khương Ngạn Hi chợt nhụt chí, mím môi thở phì phò trừng Tô Hoài, cắn mạnh một cái vào cằm anh.
Trên cái cằm đẹp như tượng tạc lại có thêm một dấu răng rõ rệt, anh chậc một tiếng, cũng gặm mặt cậu như trả đũa.
Bé thỏ trắng và cún bự bắt đầu cắn nhau theo kiểu cực kì ấu trĩ, cắn mãi lại đổi kiểu, nửa cắn nửa hôn.
Tiểu Ngọc và Xuân Mã thì gặm ống quần họ, cũng muốn chơi trò chơi trông rất thú vị này.
Cuối cùng cún bự chủ động chịu thua, lần thứ hai nghiêm túc kiểm điểm lỗi sai của mình, bé thỏ trắng mới đỏ mặt tha thứ cho anh.
Buổi chiều, cặp đôi trẻ ngồi trong phòng khách chơi game hai tiếng đồng hồ.
Tô Hoài tựa người vào ghế lười, Khương Ngạn Hi tựa vào ngực anh, Tiểu Ngọc và Xuân Mã ngủ ngon lành trong lòng cậu, mỗi người cầm một điều khiển chơi game.
Nhân vật của Khương Ngạn Hi lại lăn ra chết, cậu tuyệt vọng trợn mắt: “Đàn anh ơi, sao em lại chết? Rõ ràng em có làm gì đâu”.
Tô Hoài ghì cằm trên vai cậu, trêu: “Khương Ngạn Hi ngốc quá, có mỗi cái bẫy liếc phát là ra mà em cũng không thấy được, anh mà không ở đây thì em phải làm sao”.
Khương Ngạn Hi cắn môi, lại không cam lòng mà hồi sinh nhân vật: “Em làm được mà”.
Tô Hoài nhíu mày nhìn cậu, buông điều khiển xuống.
Khương Ngạn Hi: “?”.
Không có Tô Hoài bảo vệ, cậu chẳng sống được quá hai phút.

Khương Ngạn Hi ngơ ngác nhìn thông báo nhân vật đã chết, bắt đầu trở nên hiếu thắng.
Tô Hoài ôm lấy cậu từ phía sau, nhạt giọng hỏi bên tai: “Không có anh có làm được không?”.
Khương Ngạn Hi vẫn đang đắm chìm trong cảm giác thua cuộc, lại bấm nhầm nút thêm lần nữa, mím môi chẳng đáp.
Tô Hoài buồn cười nhìn mặt người yêu, nhéo eo cậu: “Nói cái gì anh muốn nghe đi, rồi đàn anh chơi cho em”.
Khương Ngạn Hi hơi do dự, thẹn thùng cúi đầu, đỏ tai nhỏ giọng làm nũng: “…!Đàn anh ơi”.
Tô Hoài vẫn chưa hài lòng lắm, ngắm hàng mi cậu, biếng nhác hỏi: “Vẫn gọi đàn anh?”.
Khương Ngạn Hi cắn môi, ánh mắt ngây thơ khẽ rung động, lí nhí nhỏ đến mức gần như không nghe được: “…!Hoài Hoài ơi”.
Tô Hoài: “…”.
Hầu kết anh động đậy, ánh mắt dần tối xuống, xoay mặt cậu qua hôn.
Tô Hoài ấn cậu xuống thảm trải sàn hôn một lúc lâu mới ôm dậy, bắt đầu chiến đấu: “Bé cưng đi theo anh này”.
Một lần là qua ải.
Hai người chơi đến tận tối, ăn cơm rồi lại về phòng ngủ.
Khương Ngạn Hi tắm, Tô Hoài ngồi đầu giường lật xem sách của cậu trong lúc chờ đợi – chính là cuốn “Cơn mưa của ốc sên”, đọc một lúc là ánh mắt mềm hẳn xuống, khóe miệng cong lên trong vô thức, thi thoảng còn bật cười thành tiếng.
Khương Ngạn Hi mặc bộ đồ ngủ trắng mềm bước tới, nhìn thấy cuốn sách trong tay anh thì muốn ngất ngay tại chỗ, nhào tới cướp lấy cất vào ngăn kéo tủ rồi đóng cái xoạch.
Tô Hoài nhịn cười vươn tay ra ôm bé thỏ trắng thơm phức vào giường, vui vẻ hôn cậu một cái, đột nhiên hỏi: “Khương Ngạn Hi, em bắt đầu thích anh từ lúc nào thế?”.
Mặt Khương Ngạn Hi nóng bừng, trái tim đập thình thịch, cậu hỏi ngược lại: “Còn đàn anh thì sao?”.
Tô Hoài ngẫm nghĩ, cụp mắt nhìn cậu, ánh mắt xa xôi như đang nhìn thiếu niên trong trẻo mùa hè năm ấy, hơi nhếch môi: “Có lẽ là khi…!Cơn mưa rơi xuống mình ốc sên?”.
Khương Ngạn Hi ngơ ngẩn, ánh mắt trong veo khẽ lay động, tâm trí dần bay xa.
Giữa mùa hạ năm ấy, mặt trời cháy rát, mọi thứ khô rang.
Trong không khí đầy mùi cỏ ẩm thơm mát, vùng trời của chú ốc sên có cơn mưa rào.
Khi bốn mắt nhìn nhau, gió thổi cây lay, mưa cũng múa trong làn gió.
Thiếu niên trong suốt được nhuộm những sắc màu đẹp đẽ.
“Tô Hoài, em thích anh”.
Đó là lá thư tình đầu tiên trong đời cậu.
Hoàn chính văn.
Ryals note: Vẫn còn một ngoại truyện nha.

Thực ra là hai, nhưng có một cái bị Tấn Giang khóa mất tiêu rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.