Đọc truyện Hợp Tác Với Đế Vương – Chương 20
Đào Cư Viên
Tử Vân ngủ say khí lạnh thấm qua chăn nàng khiến nàng nhíu mày bất giác dịch người lại gần nguồn nhiệt.
Tựa như vẫn còn thấy lạnh, nàng nhít người thêm chút nữa, cọ cọ tìm chỗ thoải mái tiếp tục ngủ say.
Tử Vân ngủ thì rất an ổn nhưng mà… là cho một nam nhân nào đó một đêm khó ngủ a~ (um..um… tại sao khó ngủ thì mí bạn cảm phiền dùng trí
tưởng tượng tiếp nha~~~)
Trải qua một đêm thoải mái, không lạnh Tử Vân sảng khoái vươn vai… um
nhưng có cái gì nó sai sai… Nhìn xung quanh nàng ngờ nghệch đâu có gì
đâu? rốt cuộc là sai ở chỗ nào a~
Vứt bỏ cái gì sai sai ra sau đầu, nàng ngồi dậy…
Nhưng mà hình như có cái gì đó khựng khựng, nhìn xuống người nàng trợn
to mắt hèn gì nàng cảm thấy có cái gì không đúng thì ra là cái này. Cánh tay rắn chắc của Cung Thiên Phong đang nằm chễm chệ trên eo nàng.
Nàng nàng từ khi nào mà nằm trong lòng của cung Thiên Phong a. Hắn không phải là tự ôm nàng đó chứ? Nhăn mày từ từ lật lại trí nhớ bị lạnh làm
cho đình trệ của nàng.
Um tối qua trời lạnh, Cung Thiên Phong tới Đào Cư Viên của nàng đóng
kịch… um sao đó lên giường… mỗi người một cái chăn an ổn ngủ… rồi
hình như, nàng cảm thấy hơi lạnh… rồi nàng dịch người vào trong… rồi thấy nguồn nhiệt rất ấm thế là nàng nàng dựa vào, um hình như còn om
nguồn nhiệt nữa thì phải?
Ặc, nàng hình như cả đêm qua đã ăn đậu hũ của Cung Thiên Phong thì phải? gõ gõ đầu mình tự trách, haiz cũng không thể trách nàng được nha mỗi
khi trời lạnh là đầu óc nhạy cảm của nàng liền bị đóng băng a.
Tự trách thì tự trách vậy thôi chứ vẻ mặt của nàng thì củng bình thường
xem như được ca ca ôm thôi với lại ca ca nãy cũng rất soái nên ăn đậu hủ của ca ca thì hông sao đâu nhở?
Duy trì vẻ mặt bình thản, nàng nhấc cánh tay của ai đó ra, bước xuống giường chải đầu rửa mặt.
Bỏ lại Cung Thiên Phong ngủ say ở trên giường Tử Vân bước nhanh qua bình phong gọi người mang nước tắm.
Cung Thiên Phong từ khi Tử Vân thức thì hắn cũng đã tỉnh rồi, nhưng hắn
muốn xem biểu hiện của nàng khi phát hiện ra mình nằm trong lòng hắn,
nhưng mà hình như nàng không có cảm xúc gì khi thấy mình đột nhiên bị
một nam nhân ôm như vậy? Hay là nàng đã quen với điều đó?
Nheo mắt nghi ngờ, Cung Thiên Phong rời giường. (ha ha Phong ca à anh là đang ghen? )
______*******
Xoẹt!
Keng!
Rắc!
Rầm!
Tiểu thư, tiểu Ngôn hai người đừng đấu nữa nha~, Điệp Y từ bên ngoài đem đến một ít trà và điểm tâm cho Tủ Vân.
A~, cạch! Điệp Y vừa nhìn hậu viện liền hoảng hốt bỏ mâm đang cầm trên tay vọi vàng chạy về một phía.
“Ôi ôi ôi cây hoa mẫu đơn của muội, ai ai ai?” Điệp Y nheo mắt vẻ mặt hung tợn nhìn về phía Tử Vân và Nguyệt Ngôn tìm hung thủ.
Ôi trời ơi, Cây hoa mẫu đơn đáng thương của nàng làm thế nào mà hôm qua
vẫn còn tươi tốt trổ hoa thế mà lúc này lạ thân một nơi gốc một ngã
rồi….
Tử Vân và Nguyệt Ngôn vẻ mặt lảng tránh quay đầu hướng đến bàn uống trà, ai luyện vỏ một hồi thật khát nước a~
Điệp Y nào dễ buông tha? Cây mẫu đơn này là nàng cựu khổ trồng vun bón
mới nở hoa đẹp đến vậy, vậy mà… hừ nàng sẽ vì cây hoa tội nghiệp mà
tìm hung thủ đòi công đạo!
“Tiểu thử là tỷ phải không?” Điệp Y vẻ mặt ấm ức truy hỏi
“Không phải tỷ” Tử Vân thản nhiên trả lời
Điệp Y quay sang Nguyệt Ngôn ánh mắt nguy hiểm
“Cũng không phải ta” Nguyệt Ngôn mặt không đổi sắc trả lời.
“Ở đây chỉ có hai người, không phải hai người thì là ai hả?” Điệp Y bực tức hỏi lại.
“Là muội” Tử Vân giọng điệu là điều tất nhiên chỉ Điệp Y
“Muội?”Điệp Y nghi hoặc hỏi lại
“Đúng vậy”
“vậy tỷ nói xem tại sao lại do muội?” Điệp Y nở nụ cười hỏi.
“Muội nói xem chỗ này có phải là chổ để luyện võ” Tử Vân không giải thích mà Mỉm cười hỏi Điệp Y
“Đúng” Điệp Y thấy có cái gì không đúng ở câu hỏi Tử Vân đưa ra nhưng vẫn gật đầu xác nhận.
” Muội nói có phải khi luyện võ đao kiếm vô tình, nói cách khác là kiếm
không có mắt?” Tử Vân hài òng với cuâ trả lời của Điệp Y, nụ cười càng
sâu tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy” Điệp Y tiếp tục ngờ nghệch trả lời.
“Vậy thì, cây hoa của muội thành ra như vậy là do muội, chứ không phải
do bọn tỷ” Tử vân cười diễm lệ vỗ vỗ vai Điệp Y cho lời giải thích.
“Thôi tỷ đi tắm đây” Nhân lúc Điệp Y còn bận tiêu hóa lời Tử vân nói, nàng nhanh chóng quay lưng.
Đợi tới khi tiêu hóa hết từ ngữ ý nghĩa của các câu hỏi Tử Vân hỏi mình
nãy giờ Điệp Y mới biết nàng đã bị người nào đó cho vào tròng.
Ngước mặt tìm kiếm hung thủ thì bóng dáng của Tử Vân đã khuất dạng.
“Tiểu thư, tỷ… tỷ được lắm!” dậm chân hậm hực thu dọn đi ra khỏi hậu viện.
P/s: phù xong thêm một chương, mọi người cho mình xin lỗi về độ dài của
duyệt thế mà ai quen duyệt lun rồi…. thành thật xin lỗi nha!!!
A các bạn nhớ cmt ủng hộ mình nha! Đang lười cần có động lực a~~~
Cám ơn