Bạn đang đọc Họp phụ huynh cho bà xã – Chương 20:
Thu dọn đồ đạc xong, không cần phải thông báo với ai nên chỉ cần ra thẳng cổng trường.
Bây giờ cô lại trở lại trạng thái người cô đơn như trước, khi cô rời đi cũng không phải chào hỏi ai cả.
Chưa ra khỏi cổng trường, nhìn từ xa thấp thoáng bóng dáng người đàn ông, mặc áo khoác lông vũ màu xanh nước biển, một tay cắm trong túi quần, tay khác cầm điếu thuốc, quay lưng về phía cô.
Cho đến khi cô bước ra khỏi cổng trường, Giang Hi Thần dường như đã cảm nhận được cái gì , quay lại nhìn.
Nhìn thấy cô, khóe miệng mỉm cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh lại gần, dập tắt một nửa điếu thuốc và ném vào thùng rác bên cạnh.
“Đi thôi, về nhà ăn cơm.”
Lý Nhược Vũ cảm thấy Giang Hi Thần là người đàn ông chưa lập gia đình, chăm sóc cô đến mức này, làm cô thực sự cảm động, không biết nên trả ơn như thế nào.
Điều duy nhất có thể làm là làm nhiều việc nhà hơn.
Ăn cơm tối xong, Lý Nhược Vũ kiên trì muốn rửa bát đĩa.
Giang Hi Thần cũng không khách sáo, xoay người ngồi lại ghế sô pha.
Anh cầm ipad lên, trong đầu đột nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện cùng với giáo viên chỉ nhiệm vào hôm qua.
Ngoài việc học của cô ra, thật ra tính cách của cô cũng không tệ lắm, không ganh đua, không so đo, ở nhà ăn cô ấy thi thoảng thấy cô ăn một phần đồ chay, một phần cơm, trông có vẻ ngon, có thể là do không còn bố mẹ, nên mới sống tiết kiệm như thế.
Điều này làm Giang Hi Thần cau mày.
Anh hỏi cô giáo tiền mua tài liệu trong một tháng, lại nghĩ đến chiếc điện thoại cô đã mua.
Mặc dù anh chưa nhìn thấy điện thoại của cô trông như thế nào, nhưng ít nhất nó cũng phải có giá gần một ngàn tệ.
Thầm mắng bản thân thật bất cẩn, chắc cô sớm đã không còn tiền rồi, không biết còn có thể dựa vào cái gì.
Nhưng anh làm sao có thể đưa tiền cho cô, mà lại không làm cô khó xử, bây giờ nó lại là một vấn đề lớn.
Bây giờ còn chưa đầy một tháng, nếu anh trực tiếp nói thẳng là muốn đưa tiền sinh hoạt phí trước cho cô, lấy trình độ mẫn cảm của cô, chắc chắn có thể suy ra ý đồ của mình.
Mà đây cũng không phải là biện pháp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng lúc này, Lê Dịch nhắn tin WeChat đến.
“Anh Thần, anh viết luận văn xong chưa? Hôm nay không ít y tá ở bệnh viện hỏi anh khi nào đi làm?”
Giang Hi Thần nhìn tin nhắn này, căn bản không thèm trả lại anh ấy.
“Em nói cho anh biết, những người theo đuổi anh thật đáng sợ, họ đến thẳng khoa răng tìm em, làm em còn tưởng rằng mình bị bắt quả tang chơi game, suýt chút nữa bị bệnh tim dọa rồi.”
Khiếu nại kiểu này, Giang Hi Thần đã quen rồi, định bỏ qua.
Nhưng nhìn đến chữ game kia, anh hơi sửng sốt.
Cuối cũng nghĩ đến cái gì, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Cùng với đó là tin trả lời của anh: Tới nhà tôi.
Lê Dịch vừa mới tan làm mua đồ ăn chuẩn bị về nhà nhìn thấy tin nhắn này liền sửng sốt.
Lần trước Giang Hi Thần không phải vừa nói không cho mình lắc lư ở nhà anh sao?
Lê Dịch: Đến nhà anh làm gì?
Giang Hi Thần: Chơi game.
Anh ấy phải lau lại mắt mới được, mặt trời hôm nay mọc ở đằng Tây à?
Không đúng, Giang Hi Thần không có chơi game, anh kéo mình đến để chơi với ma à.
Giang Hi Thần: Các cậu chơi cái trò vương giả vinh quang kia có phân thắng thua không?
Lê Dịch mặt đầy dấu chấm hỏi: Đúng rồi, có chuyện gì vậy?
Giang Hi Thần: Tới nhà tôi, chơi dạng giao dịch tiền.
Câu này khiến Lê Dịch nghĩ đến chuyện giao dịch tiền bạc? Giao dịch tiền kiểu gì?
Có phải cái mà anh ấy nghĩ đến không? Khụ khụ.
Tới rồi mới biết được, không phải.
Hóa ra Lý Nhược Vũ cũng đang ở nhà, Giang Hi Thần muốn anh ấy chơi một game với Lý Nhược Vũ, sau đó bị cô ấy đánh thua.
Một ván 50, cộng thêm Giang Hi Thần cũng ngoại lệ tham gia náo nhiệt, tính mức cược của anh là 50, cũng bị thua bởi Lý Nhược Vũ.
Lối chơi này không hổ là Giang Hi Thần.
Đây là cố tình đưa tiền cho cô sao.
Lúc đầu, Lý Nhược Vũ có chút do dự và không muốn chơi, bởi vì tổng số tiền trong tay cô chỉ có hơn 30 tệ, cô vẫn muốn cố để dành cho một tuần, mặc kệ như thê nào, tiền xe buýt thì phải có sẵn.
Giang Hi Thần nhìn bộ dạng do dự của cô, liền khẳng định suy đoán của mình.
Xem ra trong tay cô không có tiền.
Lê Dịch cũng đã nhìn ra, cười trượt đầu: “Ồ, có phải em không có nhiều tiền đúng không? Vậy thì mượn của chú em đi, nếu thắng thì trả lại cho anh ấy, thua thì trả bù vào tháng sau cũng được.”
Lý Nhược Vũ lắc đầu: “Không có, tôi không chời nữa, nghỉ ngơi một lúc còn phải làm bài tập.”
Lê Dịch bất mãn: “Thôi, em đừng mất hứng mà, lại đây đi, tôi vừa mới tan làm đã mệt lắm rồi, tốt xấu gì cũng nên giúp tôi thả lỏng một chút chứ.”
Con mẹ nó, em không chơi, thì tiền trong tay tôi đưa ra kiểu gì?
Lý Nhược Vũ xua tay từ chối, ngược lại muốn đứng dậy, lúc này một bàn tay giữ tay cô lại.
“Vừa mới ăn cơm xong, em đừng vội học luôn, hai người chơi hai trận đi, tôi muốn xem.”
Lý Nhược Vũ trong lòng kêu khổ, chú à, cháu không có tiền a, đợi lát nữa thua thì làm sao cháu bỏ tiền ra được.
Cô bây giờ chỉ muốn làm con ngoan trò giỏi thôi mà.
Không ngờ trong mắt chú, cháu ngoại trừ đánh nhau thì là chơi game.
Giang Hi Thần nhìn cô bộ dáng khó xử, cười.
“Tôi sẽ giúp em nữa.”
“Không cần ạ.”
Giang Hi Thần do dự một lát, mở miệng nói: “Thế này đi, em chơi game đi, hôm nay không cần học, nếu không chơi, hôm nay phải làm ba đề toán.” (Cười xỉu với cái uy hiếp này á, chắc chỉ có vợ mới thế thôi(*^▽^*) )
Phải làm ba đề toán, đây là muốn mạng già của người ta mà.
Do dự một lát, Lý Nhược Vũ cảm thấy chơi game vẫn tương đối nhẹ nhàng hơn.
Cô không mong thắng, chỉ cần không thua là được.
Nghĩ vậy, Lý Nhược Vũ liền đứng dậy:”Cháu đi lấy điện thoại.”
“Dùng của tôi đi.”
Giang Hi Thần mở miệng nói, lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
iPhone X!
Chắc phải bằng tám cái điện thoại cùi của cô.
Thật ra thì trong lòng cô là từ chối, tuy rằng cái máy một ngàn tệ của cô không phải đặc biệt tốt, nhưng tốt xấu gì vẫn là của mình, chơi game cũng phải mất một thời gian.
Người không có tiền đồ cầm lấy.
Để tránh cho chú cảm thấy mình phải nhìn lén cô chơi, cô trực tiếp ngồi bên cạnh anh, cầm Patrick Star ôm vào ngực, vào app store tải vương giả vinh quang.
Lúc này Lê Dịch tranh thủ chờ cô tải về, vội vàng nhét thịt viên vào mồm mình.
Anh ấy cảm thấy Giang Hi Thần giao việc cho người anh em này vô cùng xứng đáng, vừa tan làm liền chạy đến giúp anh diễn kịch, che đậy lương tâm lừa trẻ con.
Nhân cơ hội nhanh chóng ăn hai miếng cơm, chừa đầy một phút, trò chơi đã trang bị xong.
Lý Nhược Vũ đăng nhập vào tài khoản Lê Dịch cho cô mượn, Lê Dịch còn oán giận một câu, điện thoại của Giang Hi Thần còn chưa đến hai phút, anh ấy vẫn còn chưa có ăn no đâu.
Nhưng mà vẫn mỉm cười ngồi đối diện bọn họ.
“Đến, đến, bắt đầu.”
Lý Nhược Vũ ngẩng đầu, nhìn Lê Dịch hỏi: “Quy tắc trò chơi như thế nào?”
“Dựa vào xếp hạng, xem ai giết người nhiều hơn.”
“Mặc kệ đội mình thắng thua à?”
Lê Dịch lắc đầu, nhân cơ hội lại nhét một miếng thịt viên vào miệng, ấp úng giải thích: “Không quan trọng, chuyện thắng thua này chỉ có giữa chúng ta.”
Lý Nhược Vũ nghi hoặc: “Tại sao không thể chơi game như bình thường, mà cứ phải cược tiền làm gì?”
Lê Dịch trong khoảng thời gian ngắn nhất thời ngơ người, đem anh mắt hướng về phía Giang Hi Thần đang ngồi cạnh Lý Nhược Vũ, lại thấy anh chỉ cho mình một ánh mắt, lại cúi đầu, đem ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Lý Nhược Vũ đang cầm điện thoại.
Lê Dịch đột nhiên không nói nên lời, cho người ta cái ánh mắt là có ý tứ gì!
“ Ừ, chỉ là nhất thời hứng thú, em đừng mất hứng được chưa.”
Lê Dịch nói bừa.
Lý Nhược Vũ thấy mình hỏi khiến anh ấy nóng này, không dám nói nữa.
Thêm bạn tốt ở trong game xong, thấy anh ấy rút 50 tệ đặt ở trên mặt bàn.
Lý Nhược Vũ có chút quẫn bách, ngượng ngùng mở miệng muốn nói với Giang Hi Thần.
Nhưng người đàn ông cũng rất là tự giác, lấy tiền trong túi ra, để lên bàn 100.
“50 là cho Nhược Vũ, 50 còn lại cho Lê Dịch.”
“Ai u, Nhược Vũ, em chơi cẩn thận vào, chú của em chưa bao giờ tham gia mấy trò đánh cược kiểu này đâu, thua một ván, mất 50 tệ, thắng một ván, thì cũng phải được hơn một trăm đấy.”
Lý Nhược Vũ khẩn trương gật đầu, bây giờ trong lòng cô chỉ nghĩ đến ngàn vạn lần đừng làm mất tiền của chú.
Nhưng cô hoàn toàn không ý thức được, mặc kệ thắng thua, Giang Hi Thần đều trả cho cô.
Bắt đầu trò chơi, Lý Nhược Vũ cầm súng, Lê Dịch đảm nhận người đi rừng. (Tiểu Nhan: Trò này mình chưa chơi nên vài chỗ có thể bị sai, mong các nàng thông cảm(^///^).)
Thật ra ở mùa này, xạ thủ cũng không nổi cho lắm, nhưng người thu hoạch nhanh nhât và nhiều nhất, lại là xạ thủ và người đi rừng.
Người đi rừng đã bị Lê Dịch đoạt lấy.
Không biết có phải là do hồi hộp không, tốc độ tay và não của cô hơi chậm.
Đặc biệt là bởi vì Giang Hi Thần nhìn vào màn hình của cô, có thể thấy rõ lỗi của cô, điều này càng khiến cô lo lắng.
Khi con người lo lắng, mọi giác quan đều trở nên nhạy cảm.
Cô có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người Giang Hi Thần, tai có thể nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của anh, thậm chí với một động tác nhỏ, cô đều có thể cảm nhận được.
Trong game, trình độ của cô phát huy có hơi thất thường, sáu phút trôi qua, một người cũng không giết được.
Nhìn như là càng muốn giết người, thì càng không làm được.
Mà suy nghĩ của cô, Giang Hi Thần đã nhận ra được từ trong game.
Anh ngồi bên cạnh thấp giọng an ủi: “ Em thả lỏng đi, thua cũng không sao, chỉ là trò chơi mà thôi.”
Lý Nhược Vũ mím môi, lỗ tai hồng như sắp chảy máu.
Anh vừa nãy nói chuyện rất gần, nên hơi nóng anh thở ra phả vào tai cô. Cô tự nhủ rằng anh chỉ đang xem cô chơi thôi.
Đây là do mình suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nhưng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh, Lý Nhược Vũ thật sự không thể nào tập trung nổi.
Đặc biệt là khi nhìn Lê Dịch cầm nhân vật Lý Bạch nhẹ nhàng đi thu hoạch, chưa đầy mười phút, đã được mười người, trong lòng càng nóng nảy.
Lúc này, Giang Hi Thần tỏ vẻ không hiểu hỏi một câu: “Lê Dịch chơi có vẻ rất giỏi đúng không?”
Lý Nhược Vũ gật đầu: “Đúng ạ.”
Cái người vừa mới giết được một tên Lê Dịch kia, đang chơi bỗng khựng tay lại.
Anh ấy ngẩng đầu, nhìn đôi mắt bình đạm không gợn sóng của Giang Hi Thần ngồi ở đối diện.
Anh ấy chột dạ thu hồi ánh mắt lại, trong lòng tự nhủ, không có ý định chơi thì đừng lên, anh có nhiệm vụ trong trò chơi này, anh Thần hỏi câu này chính là muốn cảnh cáo mình.
Câu nói kia như một lời nguyền, sau khi bị Giang Hi Thần nói xong, Lê Dịch cũng không có giết một người nào nữa.
Trong đó có mấy lần, anh ấy đem đối phương đánh cho tàn phế đến chảy gần hết máu, xong đưa vào tay Lý Nhược Vũ.
Mà Lý Nhược Vũ do bị Giang Hi Thần quan sát nên quá khẩn trương, nên cũng không có chú ý tới.
Cuối cùng cũng thắng.
Lê Dịch được mvp*.
*mvp là từ viết tắt của các cụm từ sau:
Most Valuable Player: Người chơi được đánh giá là quan trọng nhất, có thành tích tốt nhất trận và có những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu.
Most Valuable Professional: Người xuất sắc nhất trận hay người giỏi nhất của trận đấu.
Minimum Viable Product: Sản phẩm khả dụng tối thiểu, được sử dụng nhiều trong lĩnh vực Startup (khởi nghiệp).
Anh ấy giết quá nhiều người ở trận đầu, về sau cũng hỗ trợ rất nhiều, dù muốn thua cũng rất khó.
Lý Nhược Vũ thầm thở dài một hơi: “Cháu thua rồi.”
“Nào, chúng ta tiếp tục đi.” Lê Dịch thắng cũng không có vui vẻ gì, ngược lại có chút muốn khóc.
Đây là lần đầu tiên chơi game mà tủi thân như vậy./(ㄒoㄒ)/~~
Giang Hi Thần từ trong ví tiền lại lấy ra một trăm: “Vẫn như vừa nãy, tiếp tục.”
Khi anh nói chuyện, mắt nhìn phía Lê Dịch, Lê Dịch đang tranh thủ thời gian ăn cơm nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo, suýt nữa nghẹn chết.
Tôi nhổ, cô gái nhỏ à, an toàn của tôi đang bị đe dọa đấy.
Nhưng, tất nhiên, những lời này anh ấy cũng không dám nói ra.
Ăn cố hai miếng, lại tiếp tục chơi ván nữa.
Thật khó khăn khi mà những nhân vật anh ấy nhận đều có thể chơi được.
Anh ấy dứt khoát chỉ cầm chứ không dám chơi nữa.
Chơi hai tiếng đồng hồ, Lê Dịch cảm giác được bản thân mình bị uy hiếp không biết bao nhiêu lần.
Đánh xong trận cuối cùng, anh ấy nhìn mấy tờ tiền có ông nội Mao trên bàn, yếu ớt xua tay: “ Không chơi nữa, kết thúc tại đây đi.”
Lý Nhược Vũ sững sờ nhìn 600 tệ ông nội Mao trước mặt mình.
Cô thắng nhiều như vậy?
“Hay là, số tiền này anh cầm đi, vốn dĩ tôi cũng không có tiền vốn, như vậy không công bằng với anh cho lắm.”
Lý Nhược Vũ có chút ngượng ngùng đẩy tiền đưa cho Lê Dịch.
Lê Dịch lập tức lui về phía sau, tránh như tránh rắn rết: “Không, không, không, đây là do chính em thắng được, không cần phải đưa cho tôi.”
Ngàn lần đừng đưa cho tôi, vất vả lắm mới ném hết 300 tệ này ra, xin em thương xót cho tôi, tôi thật sự không muốn chơi nữa đâu.ヽ(*。>Д