Hợp Đồng Tình Yêu Nguy Hiểm

Chương 7


Đọc truyện Hợp Đồng Tình Yêu Nguy Hiểm – Chương 7

“Linh Nhi! Người kia là
bạn trai em?”

“Cô thật biết giữ bí mật, thì đã có bạn trai, nghe nói anh ta trong sân trường
trước mặt mọi người hôn cô, là thật sao?”

“Nhìn cô ta thanh thuần bảo thủ như vậy, tác phong lại to gan như vậy, người
thật là không thể xem bề ngoài!”

“Thì ra là cô ta đã có bạn trai rồi, lại còn câu dẫn Chung Sĩ Thần, không nhìn
ra cô ta có khuôn mặt thiên sứ, lại lẳng lơ như vậy!”

“Bắt cá hai tay, đối phương còn là nhân sĩ xã hội, cô ta cũng thật là lợi hại!”

“Chung Sĩ Thần thật đáng thương, bị cô ta đùa bỡn phải xoay quanh!”

“Ban ngày, trước mặt mọi người ôm hôn đều không để ý, người đàn ông kia còn nói
cô ta là người phụ nữ của anh, nhìn dáng dấp là đã lên giường!”

Câm mồm! Câm mồm! Câm mồm! Hách Linh Nhi bị dọa cho sợ đến toát ra mồ hôi lạnh,
bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, ba giờ sáng, cô lại từ trong mộng thức tỉnh. Mới
hai ngày, chuyện Phương Nghị hôn cô truyền đi mọi người đều biết, lời đồn đãi
hãm hại được khơi ra, này còn chưa kịp, làm cô khổ sở nhất, là ánh mắt Chung Sĩ
Thần, hàm chứa không thể tin được cùng với bị lừa gạt chỉ trích.

Lúc ấy Phương Nghị bá đạo hôn cô, không để ý mọi người kinh ngạc bắt cô rời đi.

“Em là của tôi người phụ nữ, hôn em có cái gì không đúng, không cho phép dùng
ánh mắt bi thương nhìn tôi! Không cho phép đến gần người đàn ông kia!”

Đây chính lời giải thích của anh ngay lúc đó! Căn bản không chú ý lập trường
của cô cùng thể diện, ở đêm qua cuồng dã muốn cô, sau đó như ngày trước biến
mất vô hình.

Ai, cô thở dài, xuống giường khoác áo khoác, đi tới ban công ngồi ở trên ghế.
Khí trời quá lạnh, cô luôn luôn sợ lạnh, hơn nữa Bắc Bộ ướt lạnh càng làm người
không thoải mái. Nhưng giờ phút này cô lại hi vọng gió lạnh có thể thổi tan suy
nghĩ rối loạn của cô.

Phương Nghị tuy là ân nhân của cô, lại làm hại cô bị người chỉ trích, khinh bỉ
là cô gái lẳng lơ. Cô mặt mũi mỏng, nặng danh dự, nếu như là bình thường cô
nhất định khó chịu muốn chết. Nhưng sau đó cô đối với ác ý phê bình của người
khác không phải là khổ sở như vậy, cũng không phải là cô không thèm để ý, chẳng
qua là có một chuyện khác hơn khốn nhiễu cô. Đó chính là – Phương Nghị hôn cô.

Kể từ khi là tình nhân của anh, cô chú ý Phương Nghị cũng không hôn cô, cho dù
hôn khắp thân thể mỗi một tấc da thịt, thậm chí là… Chỗ kín, anh cũng chưa
từng hôn qua môi của cô.

Vừa bắt đầu cô cho là anh cổ quái, nhưng ngay lúc đó hôn là chuyện gì xảy ra?
Đêm qua mây mưa, anh hôn dị thường điên cuồng, hai lưỡi quấn quít khêu gợi tình
cảm.

Cô khẽ vuốt ve cánh môi, đôi môi cho tới bây giờ còn sưng. Vừa nghĩ tới cái
loại đó thần thiệt đóng thống cảm thụ, cô không nhịn được toàn thân rung động,
giống như có một luồng điện chạy qua toàn thân, run rẩy sợ? Đây là cô lần đầu
tiên có loại này cảm thụ –sợ hãi cộng thêm u buồn, chỉ cần nghĩ đến ngày mai
còn phải đối mặt với ánh mắt của các bạn học, cô liền không cách nào ngủ.

Cuộc sống của cô đã bắt đầu biến điệu.

Hôm sau, Hách Linh Nhi vẫn là nhắm mắt đi học, trong lớp thêm mắm dặm muối trải
qua thêm mắm thêm muối sau, đã không biết là phiên bản thứ mấy, trong đó cao
trào đều hướng tới đặc sắc, đã không cho cô giải thích.

Cô tự nói với mình phải nhẫn nại, lời đồn đãi sẽ phai nhạt dần, cũng không thể
vì vậy mà chưa gượng dậy nổi.

“Trời ơi, cậu nhìn sau gáy cô ta.”

“Đó là vết hôn của đàn ông, cô ta thật lên giường với đàn ông, mới năm nhất thôi,
thật là không biết xấu hổ.”

Một truyền một, tiếng cười trộm này nâng lụi bại, Hách Linh Nhi kinh hoàng kéo
cao cổ áo, bạn bè khinh bỉ cười giống như châm đâm vào tâm tính thiện lương,
đau đến toàn thân cứng ngắc chết lặng. Cho dù người trước người sau đem cô nói
khó nghe, thường ngày bạn bè sợ bị dính líu chụp cho danh dâm phụ, cũng không
quan tâm tới cô; mà Chung Sĩ Thần cũng ngồi thật xa, biểu tình nghiêm túc lãnh
đạm không nhìn ra ý định, Hách Linh Nhi vẫn là gượng chống đi xuống. Nhiều lần
cô trốn trong nhà vệ sinh một mình khóc không muốn đi học, nhưng là ngại vì
cuối kỳ thi đã tới rồi không thể không đi, đành phải thôi.

Mấy ngày xuống, tứ cố vô thân tịch mịch cùng bị người chèn ép khó chịu khiến cô
có vẻ có chút tiều tụy, cho nên sau khi về nhà thường thường một người nhìn
ngoài cửa sổ ngẩn người.

Hôm nay cô cũng cùng thường ngày ngồi ở ban công nhìn phương xa xuất thần, ngay
cả Phương Nghị đi tới phía sau cô cũng không phát hiện.

Lily nói Linh Nhi mấy ngày nay không muốn ăn có chút khác thường, anh từ phía
sau ôm cô, động tác không báo trước này khiến cô kinh sợ đến bàng hoàng.

Anh liền thích nhìn thấy vẻ mặt giật mình của cô trông vô cùng đáng yêu, ban
qua thân thể của cô mặt ngó anh, nhưng anh thấy là gương mặt vô thần tái nhợt,
dung nhan khiến cho chân mày anh nhíu lại.

“Sắc mặt thế nào tái nhợt?”

“Anh lại xuất hiện.” Anh luôn là tới vô ảnh đi vô tung, đem thảm họa tới cho cô
cũng không nói làm gì, vào lúc này lại đột nhiên xuất hiện khiến cô mặt mũi
biểu hiện đều không vui.

“Không biết anh hôm nay sẽ đến, không có ăn diện nghênh đón thật là xin lỗi.”
Dù sao bỏ tiền chính là ông chủ, cô biết!

“Tôi không thích bộ dạng này của em, một chút huyết sắc cũng không có.” Nói
xong cúi đầu hôn môi của cô, để cho cô ngay cả thời gian phản ứng cũng không
có, thật sâu mút hôn, cho đến khi cô không thể hô hấp mà kháng nghị đánh anh
thì anh mới bỏ qua.

Hách Linh Nhi bị anh hôn thiếu dưỡng mà mở miệng hô hấp, anh rất hài lòng thấy
môi cô vì nụ hôn của anh mà có huyết sắc, tuấn khốc khóe môi nở nụ cười.

“Ghét.” Cô lấy mu bàn tay lau chùi cánh môi.

“Cái gì?” Anh nhướng mày, lần đầu nghe được cô oán trách, hơn nữa vô cùng tinh
tường bày tỏ đây không phải là yêu kiều rút lui dã, mà là bất mãn oán hận.

Cô không nói, vẫn là một tay lau môi, chán ghét nụ hôn bá đạo khiến cho mình
thiếu chút nữa mất đi lý trí.

“Không cho phép nữa lau! Dừng tay!” Anh bắt được tay của cô ngăn lại.


Linh Nhi không sợ chết trừng cặp mắt tức giận, cho dù trước mắt anh thoạt nhìn
bén nhọn đáng sợ. Cô biết đây không phải là thái độ của tình nhân, nhưng cô
chính là không khống chế được mình, dùng ánh mắt tức giận tố cáo bá đạo của anh
cậy mạnh, dư thủ dư cầu cùng không tôn trọng!

“Em ở đây tức cái gì? Tôi từ xa chạy về, cũng không phải là vì muốn xem sắc mặt
của em.”

“Cũng vậy thôi, tôi cũng không muốn nhìn sắc mặt của anh.” Cô ở vuốt khẽ râu
cọp, rất rõ ràng, con cọp giận uy tùy thời hết sức căng thẳng.

Nhưng là ngoài dự tính của cô, Phương Nghị không tức giận, gương mặt tuấn khốc
chuyển từ tức giận, ngạc nhiên sang nụ cười hứng thú. Anh phát hiện gương mặt
mới của tiểu tình nhân, thì ra là cô cũng biết cáu gắt. Còn tưởng rằng cô mọi
việc chỉ biết ngoan ngoãn thuận theo, khi cô lần đầu tiên đem chi phiếu mười
vạn ném trên người anh cũng không thấy cô tỏ ý tức giận ra bên ngoài, mặc dù hôm
nay không biết là chuyện gì chọc cho cô mất hứng, thế nhưng anh lại tràn đầy
hứng thú thưởng thức một diện mạo khác của cô, loại cảm thụ này giống như ăn
nhiều đồ ngọt, thỉnh thoảng đổi lại nếm thử một chút, có mùi vị khác trong
lòng.

“Chuyện gì mất hứng?” Anh nâng cằm cô lên.

Hai đôi mắt phân cao thấp với nhau, vừa đầu cô còn tức giận không sợ ánh mắt
của anh, thời gian lâu dài, cô dần dần tỉnh táo lại, có lẽ là thu hồi sự kích
động, cũng có lẽ là đôi mắt đẹp như sao bây giờ lại sắc bén, khi anh lấp lánh
nhìn gần, Hách Linh Nhi đúng là vẫn còn thua. Cô không phải là sớm tòng mệnh
rồi? Dù sao tốn tiền chính là lão Đại, trong hợp đồng cũng không quy định anh
trước mọi người không thể hôn cô. Muốn khiêu khích cơn giận của anh? Thôi!
Người này sợ là sẽ không hiểu anh mang cho cô nhiều bi thảm khó chịu, kháng
nghị thì như thế nào, cô là tình nhân a, nào có tư cách nổi dóa.

“Thật xin lỗi, buột miệng, tôi sẽ sửa, muốn uống trà sao? Tôi giúp anh.” Lửa
giận thu lại, thay thế chính là nụ cười ôn uyển miễn cưỡng.

Không nói? Như vậy chẳng phải không có ý nghĩa! Phương Nghị mạnh mẽ ôm chặt cô
không thả.

“Em rõ ràng đang tức giận, có gì bất mãn liền nói rõ, chớ gạt tôi!”

“Anh đa tâm, tôi có ăn có ở có mặc, cao hứng cũng không kịp, làm sao tức giận.”

“Trừ tên ăn mày, người nào chưa ăn không có ở không có mặc? Đây không phải là
lý do, nói cho có sức thuyết phục một chút.”

“Tôi thật sự không sao.” Nhịn được thật vất vả đè xuống xung động, cô không
muốn gây gổ.

“Bình thường nói không có chuyện gì người càng là có chuyện, chẳng lẽ – là vì
tôi?”

“Không phải.” Anh còn không hiểu sao! Đoán ra là mình gây họa.

“Rõ ràng là có, còn phủ nhận.” Chẳng lẽ cô gái nhỏ này yêu anh?

“Sự thật chính là sự thật, tôi có gì mà phải phủ nhận!” Coi như nói, cá anh
cũng sẽ không biết lỗi, cô cần gì tìm tức khí!

“Đừng cho là tôi không biết, em phủ nhận cũng không gạt được tôi.”

“Có ý tứ gì?” Chẳng lẽ – anh thật biết chuyện của cô ở trường học?

Anh ánh mắt chuyển nhu, nâng tay cô cùng cằm, tay trên gò má mềm mại, nói nhỏ:
“Xem em tiều tụy thành bộ dáng này, muốn không biết cũng khó, ủy khuất em.”

Lần đầu cảm nhận được anh ôn nhu, thật ngoài ý muốn của cô, vốn là buồn bực ở
trong lòng tức giận tựa hồ dần dần bị cái nhu tình xuân thủy dập tắt, đối với
loại ma lực con mắt thôi miên cô, mà quên phản kháng anh đưa tới gần hơi thở.”
Em yêu tôi, đúng không?” Môi của anh niêm thiếp cánh môi mềm mại của cô.

“Hả! Anh nói cái gì?” đẩy anh ra, từ trong hoảng hốt thức tỉnh.

“Tôi nói, em yêu tôi.” Anh cười đến tự tin vui vẻ.

“Tôi nào có!”

“Còn nói xạo, tiều tụy, dáng vẻ hồn vía trên mây, không phải là yêu tôi là vì
việc gì?”

“Anh, anh người này thật là –”Cô tức giận đỏ mặt nói không ra hơi. Mấy ngày nay
bởi vì cái tình kiêu ngạo kia, cô chưa đồng ý liền trước mặt mọi người hôn cô,
làm hại cô bị bạn bè nói là dâm nữ, vào lúc này lại không tuyên cáo cô yêu anh!
Anh cho anh là ai vậy! Lớn lên đẹp trai mà có thể tự đại sao! Có tiền liền
không dậy nổi ư, cho là người phụ nữ khắp thiên hạ vừa gặp anh không khống chế
được phải quỳ gối trước mị lực của anh?

“Đỏ mặt? Tôi liền thích nhìn dáng vẻ xấu hổ của em, hai má đỏ hồng vẫn còn gắng
nói dối.” Đem cô mím chặt đôi môi trở thành ngượng ngùng, chân ý bên ngoài! Anh
cư nhiên không ngại cô yêu mình, ngược lại có cảm giác vui mừng. *Ôi~ có người
tưởng bở kà*

Cô thật giận! Đè nén tức giận lần nữa bại hiện.” Anh cho rằng anh là ai! Phan
An tái thế? Trước tôi có lẽ sẽ thừa nhận anh thật sự là người đàn ông có mị
lực, nhưng đang bị anh hại thân bại danh liệt, tôi hận không lập tức biến khỏi
trái đất này, không muốn phải nhìn thấy kẻ ngông cuồng không có thuốc chữa như
anh nữa!”

“Tôi hại em thân bại danh liệt? Em nói gì vậy?” Nụ cười lặn mất, đối với lời cô
nói không hiểu.

“Đều là anh! Tùy tiện ở trước mặt người khác hôn tôi! Hại tôi bị mọi người mắng
thành dâm phụ, mỗi ngày đều muốn chịu được người khác giễu cợt cùng thóa mạ,
tôi mặc dù là tình nhân của anh, cũng không phải có thể mặc anh mang tôi ra như
hàng hóa!” Rốt cục nói ra khỏi miệng, cô thở hổn hển, đầy bụng oán khí cùng ủy
khuất không thể thu lại.

Phương Nghị đầu tiên là ngẩn người, rồi sau đó không vui chất vấn: “Cái gì gọi
là hàng hóa? Đừng nói cho tôi em mất hứng là bởi vì tôi hôn em?”

“Trước mặt mọi người lam như vậy thật mất mặt! Hại tôi ở trường học không đất
đặt chân!”

“Chẳng qua là hôn, hôn có gì ngạc nhiên, chớ cùng tôi oán trách lời của những
tiểu quỷ chưa từng thấy cảnh đời, tôi còn gặp qua không ít sinh viên đại học ở
trong bụi cỏ trần truồng lăn lộn, trước mặt mọi người hôn coi là cái gì!”

“Anh… Anh thật vô sỉ!”

Thần sắc anh trầm xuống, cánh tay dùng sức kéo cô lại. “Không cho phép mắng
tôi! Đừng quên em là tình nhân tôi mang tiền ra mua, nếu như tôi vô sỉ, em lại

cao thượng?”

Hách Linh Nhi rùng mình, sự khinh bỉ trong lời nói của anh làm trái tim cô đau
đớn, cô có thể chịu được bạn học cười nhạo chửi rủa, lại không chịu nổi Phương
Nghị khinh thường, cô không muốn anh dùng ánh mắt đó cùng lời nói tới tổn
thương cô! Cô không muốn!

“Buông tôi ra! Anh làm đau tôi!”

“Đau? So với việc này còn đau hơn!”

Cô còn chưa ý thức được, Phương Nghị ôm cô lên vào phòng ngủ, ném cô ở trên
giường.

“Anh muốn làm gì?” Cô kinh hoàng bảo vệ áo sắp bị xé.

“Ở trên giường, trừ làm việc kia, em nghĩ còn có thể làm cái gì?” Giọng nói vô
cùng hèn hạ.

“Không muốn.” Cô bắt đầu sợ, sợ sự khinh bỉ trong mắt anh.

“Em nghĩ chơi bả hí, lại chơi đùa trên đầu, đúng lúc tôi thích thú, theo em vui
đùa một chút.” anh thô bạo xé quần lót của cô ra, ngay cả tiền hí cũng miễn.

“Dừng tay! Dừng tay!” Cô ra sức giãy giụa đánh, như vậy cùng gái điếm có gì
khác, cô không chịu nổi giao hợp với anh trong tình cảnh này.

Ánh mắt của anh cùng sức lực khiến cô sợ hãi, bị anh khinh bỉ tổn thương này
gấp trăm ngàn lần người khác, cô không muốn anh đối đãi với cô như vậy, bởi vì
như vậy sẽ làm cô ngay cả chút tự ái cuối cùng cũng không có. Anh dã man điên
cuồng rốt cục bức ra nước mắt của cô, nước mắt lặng lẽ chảy xuống hai gò má cô,
thẳng xuống gối. Phương Nghị chấn động mạnh một cái, ngưng động tác cào xé.

“Van xin anh đừng như vậy tôi biết sai rồi, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, xin
anh đừng như vậy.” không muốn dùng ánh mắt kinh bỉ nhìn cô, đây là nội tâm của
cô muốn nói lại không nói thành lời.

Phương Nghị phút chốc buông cô ra, thân hình thịnh nộ có phần u tối, cô trốn
vào trong chăn mệt mỏi núp ở một góc, vẻ mặt của anh biểu lộ anh rõ ràng phiền
giận, giống như lưỡi kiếm sắc bén đâm vào khiến cô khó chịu. Phương Nghị ánh
mắt rực cháy nhìn cô, không tiếng động trầm mặc càng làm người sợ hãi, không có
bất kỳ nước mắt của một người phụ nữ nào có thể ảnh hưởng anh, người phụ nữ
trước mắt không nên là một ngoại lệ, nhưng sự thật trước mắt, nước mắt cô đúng
là rung chuyển anh.

“Đáng chết!” Anh cư nhiên quan tâm cô, quan tâm cô tố cáo, quan tâm cô bất lực
như bị dao chém! Anh còn để ý của mình quan tâm, cái gì cùng cái gì sao!

“Cảnh cáo cô, tôi ghét nhất người phụ nữ tâm cơ không muốn vô cớ giương oai,
tôi không có thời gian chơi với trò chơi nhảm nhí đó với cô!”

Cô co rúm lại đem chăn bọc xung quanh thân thể chặt hơn, Phương Nghị âm trầm
lãnh khốc khuôn mặt dọa cô sợ không dám khóc thành tiếng, lần đầu nhìn thấy anh
căm tức như vậy, anh nhất định là ghét cô.

“Đừng đùa bỡn tôi.” Anh cảnh cáo, đưa lưng về phía cô lệ đầy mặt hướng ra cửa
sổ, khói thuốc một điếu lại rút ra một điếu.

Suốt đêm, anh cũng không chạm qua cô nữa, nhưng vẫn nằm cùng giường với cô,
chẳng qua là dùng bóng lưng lạnh lùng coi thường cô.

Hách Linh Nhi mất đi bằng hữu, ở trong lớp cô đơn chiếc bóng độc lai độc vãng.
Có liên quan đến lời đồn đại lao xao về cô, trải qua một hồi thêm mắm thêm
muối, đem cô hình dung thành cô gái hư hỏng. Cô không trách người khác, hiện
tại duy nhất có thể làm đúng là kiên cường học xong đại học.

Gần đến thi cuối kỳ, vì nộp báo cáo, Hách Linh Nhi ở lại Đồ Thư Quán của trường
tra tin tức, cũng bảo tài xế không cần chờ cô. Đi ra Đồ Thư Quán lúc sắc trời
đã tối, cô bước chậm ở trong trường học, bất tri bất giác đi tới một góc sân
trường trong rừng, nơi này cách xa đám người, là một nơi yên lặng. Cô không vội
trở về, bởi vì – sợ nhìn thấy anh. Nhớ lại tình cảnh ngày đó, ánh mắt bén nhọn
lạnh lùng đó, như muốn đem cô xé rách, nhưng khiến cô càng sợ, là sự khinh
thường trong ánh mắt anh, vì thế cô cố ý trì hoãn thời gian về.

Kể từ ngày đó, Phương Nghị đối với cô cực kỳ lãnh đạm, cô đã có chuẩn bị tâm lý
bị hủy ước. Lily nói qua không có một tình nhân nào có thể vượt qua ba tháng,
Phương Nghị không phải là người có thể chọc, chọc tới anh tình nhân không có
một người nào tới kịp đợi đến lúc nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm sau liền lập
tức bị đuổi ra hoa trạch. Nhưng là cô đợi ba ngày, một chút động tĩnh cũng
không có, cuộc sống cùng trước kia giống nhau, Phương Nghị lại biến mất, nghe
nói đi London, dự định vào hôm nay trở về.

Nghĩ đến sau khi trở về phải đối mặt với anh, cô không khỏi trốn tránh tới đây
suy tư. Bởi vì trầm tư quá mức, không phát giác được có người đang lặng lẽ đến
gần. Chợt một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau ôm lấy cô, che miệng không cho cô
kêu lên.

“Đừng động! Ngoan ngoãn đi theo tôi!” Giọng của nam tử xa lạ kéo cô tới nơi âm
u.

“Không.” cô không cách nào kêu thành tiếng, mạnh mẽ bị mang tới một gian nhà
kho vắng vẻ nhất trường, trừ nhân viên tạp vụ, người bình thường sẽ không tới
đây. Người này tựa hồ nhìn không giống người ở nơi này, liền bắt đầu kéo áo cô.

“Không muốn!” Trong bóng tối cô sợ hãi giãy giụa.

“Còn giả bộ làm thánh nữ, ai cũng biết cô giỏi câu dẫn đàn ông nhất, ngoan
ngoãn cởi sạch quần tránh nỗi đau thể xác.”

Sắc mặt cô trắng bệch, hối hận mình không nên trễ như thế còn đi một mình đến
nơi vắng vẻ này.

Nam tử sắc dục đè cô trên mặt đất, Hách Linh Nhi liều mạng giãy giụa, trong lúc
phản kháng dùng sức đá ngay giữa chỗ hiểm của đối phương, thừa dịp đối phương
đau đến khóc không ra nước mắt hết sức tông cửa xông ra. Đời này hai lần gặp
phải sắc lang muốn cưỡng bức cô, thật có thể nói là cũng lăng về đến nhà! Lần
trước là Trần quản lý, lần này là không thấy rõ khuôn mặt nam tử xa lạ.

Cô liều mạng trốn, càng không ngừng chạy, cho đến mình khí lực dùng hết mới
thôi.

Phương Nghị trầm mặc ngồi ở phòng khách, từ đầu tới cuối nghiêm mặt, gương mặt
nghiêm nghị có thể dọa người khác bị bệnh tim kim chỉ giờ chỉ hướng mười một
giờ đêm, Linh Nhi vẫn chưa về. Người hầu ngửi thấy được trên người chủ nhân mùi
thuốc súng, vì tránh bị vô tội liên lụy, sớm một chút thừa cơ rời đi. Lily bởi

vì lo lắng Linh Nhi đợi đến muộn, len lén liếc chủ nhân một cái, biết quan hệ
của bọn họ gần đây không quá tầm thường.

Cẩn thận một chút đi tới bên cạnh chủ nhân.”Ông chủ, mấy gian phòng toàn bộ
quét dọn xong, ngài có muốn nghỉ ngơi trước, tôi đã trải ga giường…”

“Khổ cực cho cô, đi về trước đi.”

“Nhưng là…”

“Cô nghe lời tôi nói.” Không nên cáu kỉnh, giọng nói lạnh lùng đủ làm cho người
ta không dám nhiều lời nữa.

Lily mặc dù lo lắng tiểu thư nhưng cũng không có cách nào, tiểu thư về muộn đã
chọc giận chủ nhân, điều cô có thể làm cũng chỉ có thể vì cô khấn cầu.

Chỉ là, không biết có phải hay không cô nghi ngờ, cảm giác chủ nhân lần này tức
giận không quá tầm thường, anh mặc dù tính khí không tốt, cũng không phải người
dễ bị chọc giân, nếu thật bị chọc giận anh bình thường là phất tay áo đi, sẽ không
ở chỗ này làm. Vừa mới liếc trộm một cái, gương mặt đó rõ ràng đã giận tới tím
bầm, vẫn còn có thể bảo trì bình thản ngồi ở chỗ đó, là lo lắng an nguy của
tiểu thư sao? Xem ra tối nay cũng không an bình.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hách Linh Nhi lê bước chân nặng nề về nhà, tối hôm qua
kinh hiểm tránh được một kiếp, núp ở bàn giáo viện trong phòng học không dám
ra, cho đến khi sắc trời sáng dần, cẩn thận ngồi tắc xi trở về nhà. Nỗi khiếp
sợ vẫn còn, run rẩy hai tay mở cửa ra, ông trời phù hộ! Chỉ mong Phương Nghị đã
đi rồi, lại lạnh lại mệt mỏi cô bây giờ không cách nào nữa đối mặt với khuôn
mặt lạnh lùng đó.

Bước nhẹ tới gần cửa phòng ngủ muốn mở cửa tay dừng ở giữa không trung, cô bây
giờ rất sợ nhìn thấy anh, nếu như Phương Nghị không đi nói làm sao bây giờ, cô
có thể tưởng tượng anh sẽ dùng một đôi hung mãnh nhìn chằm chằm cô. Nghĩ đến
đây, cả người bắt đầu e sợ co lại, hay là tới tủ giày kiểm tra giày của anh còn
ở đấy không, nếu người còn ở đó, cô tính toán cầm thẻ ATM chạy tới quán trọ.

Mới quay người lại, cái mũi của cô lập tức đụng vào một mặt tường đồng vách
sắt, đau đến mức cô lập tức che mũi thấp giọng hô, còn tới không kịp hiểu
chuyện gì xảy ra, liền nhìn thấy hai con ngươi có hai đốm lửa nhỏ xám xịt đang
lườm cô.

“Phương… Tiên… Sinh”

“Suốt đêm đi đâu?” Vây lấy cô là một thanh âm rất nhẹ, rất nhẹ.

“Ở… nhà bạn học.” Cô thật hối hận bình thời không có thắp hương bái Phật,
ngay cả ông trời cũng vứt bỏ cô.

“Suốt đêm?”

“Ừ kỳ thi sắp đến rồi, cho nên…” Cô kinh sợ nhìn anh.

“Trở về tại sao không vào phòng?”

“Sợ, sợ đánh thức anh.”

“Vậy sao? Tôi thấy giống như là muốn chạy đi.”

“Phải… Không! Không phải vậy!”

Sắc mặt của anh khó coi tới cực điểm, người phụ nữ này liên tục nói láo! Quả
thật ngu xuẩn đến làm người ta muốn bóp chết cô!” Cả đêm không về, trở lại còn
muốn chạy, như vậy không muốn thấy tôi?”

“Không phải vậy! Tôi chỉ là…”

“Chỉ là cái gì,” nắm bả vai của cô lay.

Anh có vẻ tức giận, làm cô thật sợ, anh sẽ đánh cô sao? Ông trời! Cô hiện tại
không chịu nổi bất kỳ kích thích cùng tổn thương. Bị thái độ hung bạo của anh
ép, cô kêu ra miệng.” Tôi chỉ muốn một người hảo hảo yên tĩnh. Không cần để ý
tôi!”

“Cô –”Níu lấy cổ áo của cô rống giận, này dúng sức làm rơi áo khoác ngoài của
cô xuống, thất thần nhìn quần áo của cô bị rách trước mặt. Phương Nghị một hồi
ngạc nhiên, lập tức phát hiện chuyện không đúng.

“Chuyện gì xảy ra? Quần áo vì sao lại rách?”

“Không có!” Hai tay sợ hãi che giấu.

“Tới đây!” Mạnh ôm cô vào phòng, mở đèn nhìn rõ, cả người đều bị tổn thương tím
bầm đập vào mắt đáy.

(Đổi
xưng hô)

“Xảy ra chuyện gì?” Phương Nghị giận dữ hét.

Bị cơn giận của anh hù dọa, Linh Nhi sợ hãi muốn tránh. Cô bụm mặt, kêu lên:
“Tôi không sao! Không cần lo tôi!”

“Ngoan ngoãn đừng cử động cho tôi! Đem quần áo dơ cởi xuống!”

“Không muốn!”

“Em cố ý làm tôi tức chết!” Tới mức này rồi, thậm chí ngay cả đụng cũng không
cho anh đụng!

“Bởi vì người ta hiện tại rất xấu.” rốt cục không kềm chế được kích động mà rơi
nước mắt, cô không muốn cho anh thấy cô chật vật xấu xí.

Phương Nghị ánh mắt trong nháy mắt chuyển thành nhu hòa, thế nào anh lại chọc
cô khóc? Không nỡ nhìn cô khóc, thương xót cô, anh vuốt bàn tay cô truyền hơi
ấm.

“Thân thể của em tôi đều nhìn qua, là đẹp là xấu là do tôi quyết định, nếu như
em không ngoan ngoãn nghe lời, tôi không biết bước kế tiếp sẽ làm ra chuyện
gì.”

“Anh không nên tức giận, tôi sẽ nghe lời.” nghẹn ngào thống khổ trước mặt khiến
cho người say mê không thôi.

Phương Nghị cẩn thận cởi quần áo của cô xuống, thân thể nhiều chỗ tím bầm khiến
chân mày của anh càng nhíu chặt lại, giờ phút này vẻ mặt của anh âm trầm nghiêm
túc làm cho lông của người khác dựng đứng. Phát sinh chuyện gì người sáng suốt
vừa nhìn biết ngay, vẻ mặt của anh kinh khủng như muốn đem người bầm thây vạn
đoạn.

Linh Nhi nhìn ra tâm tư của anh, hốt hoảng giải thích “Tôi… Tôi không sao!
Chỉ có quần áo bị rách thôi, tôi còn là trong sạch không để cho anh mất thể
diện!”

Đáng chết! Cô đang nói cái gì? Ai quan tâm chuyện không mất thể diện! Anh giận
đến mức muốn liều mạng với người dám chạm đến người phụ nữ của anh!

“Móng tay em chảy máu?” Nắm cổ tay của cô hỏi.

Linh Nhi buồn bực nhìn móng tay mình, lắp bắp nói: “Đây không phải là máu của
tôi.” Thì ra là lúc cô giãy giụa, khiến đối phương bị thương. Phương Nghị không
nói hai lời, cầm dao cắt móng tay tay có dính máu của cô, cho vào trong túi
giấy vệ sinh, sau đó ôm cô trần truồng đi vào nhà tắm.

“Anh làm gì?” Cô hốt hoảng giãy giụa.

“Rửa miệng vết thương, tránh bị nhiễm khuẩn.”

“Tôi tự mình làm được rồi”

“Câm miệng! Nghe tôi.”


Cô không dám cự tuyệt nữa, khuất phục trước đe dọa của anh ngoan ngoãn câm mồm,
mặc cho anh vì mình từ đầu đến chân rửa sạch cũng chà lau thân thể, trừ chuyện
trên giường, hành động thân mật như vậy khiến cô cảm thấy lạ lùng.

Tắm xong, cô ngồi ở mép giường ngoan ngoãn để cho anh bôi thuốc. Linh Nhi tò mò
nhìn chằm chằm Phương Nghị quỳ ở bên cạnh cô, mặc dù anh hung phải dọa người,
vì cô rửa sạch tay cũng rất ôn nhu. Nhất là lúc rửa những vết thương đặc biệt
cẩn thận, vào lúc này lại giúp cô bôi thuốc, động tác tỉ mỉ như vậy cùng thái
độ hung thần ác sát bây giờ rất không giống nhau.

Anh không phải là vẫn còn giận cô sao? Vì sao lại dịu dàng với cô như thế? Mà
cô bởi vì sự dịu dàng khó có của anh mà tim đập thình thịch! Khi anh tháo bỏ
mặt nạ nghiêm nghị biểu hiện sự tỉ mỉ thì lúc này anh là không đủ uy hiếp, cũng
làm cho cô bỏ lòng phòng bị có thể cẩn thận quan sát anh.

Lông mi của anh rất dài, rất đẹp, giữa hai lông mày có dấu vết của nếp nhăn,
chứng tỏ anh không phải là người thường xuyên tức giận mà chính là có thói quen
nhíu mày, cô đoán hai loại tình huống đều có. Hơn nữa, cái mũi anh tuấn rất có
hình, cùng Thang Mỗ • Khắc Lỗ Tư rất giống, có đường cong. Khẽ mím môi môi mỏng
đường cong rõ ràng, đan vào vô tình cùng kiên quyết, đích xác là vô cùng… mê
người.

Anh nhìn như vô tình lại thật giống như có tình? Người đàn ông như vậy không
nên quỳ gối vì cô. *chắc đang quỳ sức thuốc*

Cô không nhịn được hỏi ra lời,”Anh có phải hay không lo lắng tôi lưu lại vết
sẹo khiến anh mất thể diện, cho nên mới có lòng tốt giúp tôi rửa sạch thoa
thuốc?”

Thật ra thì trời mới biết cô bình thường sẽ không ngốc tới mức này, nhưng ở
trước mặt Phương Nghị cô lại luôn như vậy, nhìn đến anh chậm rãi giương mắt thả
ra băng hàn lãnh, Linh Nhi lập tức hiểu cô hỏi một vấn đề ngốc nghếch, mà lần
này có lẽ không phải là chuyện giận một bữa, mặt của anh thoạt nhìn giống như
định đem cô bóp chết.

“Nhưng nếu không phải là lo cho vết thương trên người em trước, tôi nhất định
sẽ cho em biết, chọc tới người của Phương Nghị kết quả thê thảm là như thế nào,
món nợ này trước thiếu, chờ em thương lành tôi sẽ giúp em đòi.”

Cô cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt bởi vì sợ mà càng thêm trắng bệch.

“Lên giường ngủ.” Anh ra lệnh.

Linh Nhi bất an ngủ ở trong ngực anh, đêm qua kinh hồn rõ mồn một trước mắt,
lại bị người đàn ông bên cạnh uy hiếp, hiện tại bảo cô sao ngủ được?

Chỉ là chuyện vừa đúng ngược lại, thể xác và tinh thần mệt mỏi cô rất nhanh
tiến vào mộng đẹp. Phương Nghị si nhìn cô ngủ, thỉnh thoảng thấy cô bởi vì nỗi
khiếp sợ vẫn nỉ non bất an, lúc này anh sẽ ôm chặt cô, lấy ấm áp bàn tay vuốt
mặt cô che chở, thỉnh thoảng hôn trán cô ở bên tai nhẹ giọng an ủi, cô bởi vì
an ủi mà lắng đọng bất an, trong ngực anh tường hòa an tĩnh ngủ.

Nếu như cô không có ngủ, cũng sẽ không bỏ lỡ chân tình duy trì trăm năm khó lộ
trên gương mặt Phương Nghị, anh tinh tế in lại vô số nụ hôn trên mặt của người
phụ nữ trong ngực, đau lòng với chuyện cô gặp, may mắn cô bình an vô sự. Nhìn
vết tím bầm trên người cô thì trên mặt anh hiện ra vẻ âm trầm chưa bao giờ có,
anh sẽ không bỏ qua cho tên làm tổn thương cô, cho dù phá lệ vận dụng quyền thế
cùng tài lực, anh cũng muốn tra ra người này!

Chọc tới người của anh, anh tuyệt không bỏ qua cho!

Bất kể Linh Nhi có nguyện ý hay không, Phương Nghị bá đạo quyết định cô nhất
định ở nhà nghỉ ngơi một tuần lễ chỉ có thể ở trong phạm vi anh nhìn thấy. Cô
muốn kháng nghị, lại cuối cùng khuất phục trước anh, tâm bất cam tình bất
nguyện đợi tại trong căn hộ. Cũng có lẽ là sợ đối mặt ánh mắt của bạn học, hơn
nữa cách cuộc thi chỉ còn mười ngày, nên thượng iến độ lên một lượt rồi, cho
nên anh nên cũng không kiên trì như vậy, theo ý của anh ngoan ngoãn đợi tại
trong căn hộ đọc sách.

Mà Phương Nghị phương diện này là thầm vận dụng sức ảnh hưởng ở chính quyền và
các quan lớn, ép buộc hội đồng quản trị T nhìn thẳng chuyện này, khiến cho trên
hội đồng quản trị khủng hoảng, toàn lực phối hợp điều tra, cung cấp tất cả hoàn
cảnh của sinh viên và giáo viên. Căn cứ vết máu hóa nghiệm tìm ra nhóm máu,
sàng chọn ra những người có chung nhóm máu, phân loại theo thứ tự ưu tiên, cuối
cùng lấy DNA tra ra nghi phạm là chuẩn bị nghỉ học, vì bảo vệ danh dự của Linh
Nhi, công khai dưới tình huống một tội danh khác, theo trừng phạt của Phương
Nghị, tóm lại, kết quả rất thê thảm là được.

Những thứ này đều không cho Linh Nhi biết bí mật xử lý, vì khiến cô an tâm,
Phương Nghị vẻn vẹn cho cô biết tin đã bắt được tên du côn. “Bắt được?” Cô kinh
gạc hỏi, không có báo án, không có bút lục, thậm chí ngay cả đầu mối đối phương
cũng không cung cấp, cảnh sát như thế nào bắt được sắc lang?

“Không tệ, chọc tới người của tôi sẽ không thể ung dung bên ngoài quá lâu.”

“Là anh gây áp lực bắt cảnh sát tra án?” Lấy tính tình của anh cùng quyền thế
rất có thể sẽ làm như vậy.

“Cảnh sát chẳng qua là từ bên cạnh hiệp trợ, tôi tự nhiên có phương pháp xử
lí.”

“Làm sao có thể?”

“Thế nào không thể nào? Em dám nghi ngờ năng lực của tôi?”

“Tôi không phải là ý này, tôi chỉ là –” tính khí người đàn ông này thật rất
kém.

“Chỉ là cái gì?” Ánh mắt sắc bén khóa cô không thả.

“Chẳng qua là không thể tin được có người như anh thần thông quảng đại, khiến
tôi sùng bái muốn đầu rạp xuống đất.” Cô âm thầm thở dài.

Phương Nghị vì lời của cô trong nháy mắt giật mình, rồi sau đó hân hoan ôm cô
vào ngực.

“Ơ! Dễ dàng như vậy liền sùng bái tôi, về sau thế nào được!”

“Hả? Anh cư nhiên làm thật? Không thể nào?” Lần này là thật chất vấn rồi!

Lời vừa ra khỏi miệng cô lập tức hối hận, có biết con ếch đụng phải rắn độc có
kết quả ra sao? Cô cùng Phương Nghị tình cảnh giờ phút này chính là ví dụ chính
xác nhất.

Anh sớm nói qua, sẽ không bỏ qua cho kẻ chạm vào người của anh, mà anh mến yêu
tình nhân – Hách Linh Nhi, tất nhiên đặc biệt đối đãi.

Linh Nhi bị anh không có hảo ý cù cười đến lúc cầu xin tha thứ, không nghĩ tới
anh sẽ bướng bỉnh cù cô, anh rốt cuộc là người đàn ông thế nào? Có lúc cậy mạnh
không nói đạo lý, vô tình khiến người tan nát cõi lòng, có lúc lại là người dịu
dàng, phát ra mị lực mê người; có lúc rồi lại như hiên tại, bướng bỉnh giống
như đứa trẻ, thân thiết mà bình dị gần gũi, anh thay đổi khiến cô không biết
theo ai.

Phát hiện mê hoặc trong mắt cô, Phương Nghị chẳng qua là cười, niêm thiếp môi
của cô tới quấn quít, Linh Nhi khẽ nhắm mắt, cảm thụ anh xúc giác cùng đoạt
lấy, da thịt thân thiết, lại có không giống lúc trước, một trận tê dại run rẩy
đánh tới, từng cái chạm tới dễ dàng ở cô mỗi một tấc da thịt liệu bốc cháy
nhiệt. Mà cô, cũng tình nguyện đắm chìm vào trong đó, phối hợp động tác của anh
không hề nữa kháng cự.

Giật mình cô khác hẳn với nhu thuận thường ngày, anh càng cẩn thận từng li từng
tý yêu cô, không phải là cưỡng bách cùng bá đạo, ngược lại là hơn nhu tình như
nước thỏa mãn cô.

“Linh Nhi.” anh than nhẹ.

Hai người này, sau khi phát sinh nhiều chuyện như vậy, trong lòng đều thay đổi,
về sau sẽ phát triển như thế nào cũng không thể biết được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.