Đọc truyện Hợp Đồng Sinh Con – Chương 55
– Sarah lại đi mà chưa về sao?
Liz thở dài hai tay chống cằm ngồi bên cạnh Anna than thở. Đã hơn một năm nay Sarah cứ liên tục rời đi mà rất ít khi quay trở lại đây nên chỉ còn lại Liz và Anna cùng luyện tập với nhau. Cả hai đều nhớ Sarah.
– Liz, sinh nhật của cậu sắp tới phải không? Là ngày nào nhỉ? 13 phải không?
– A, là 14.
Liz mỉm cười nhìn Anna đành phải nói dối. Ngày 13 đó không phải là ngày cô bé được phép ăn mừng. Anna cũng vui vẻ cùng Liz chúc mừng ngày cô bạn ra đời.
Từ hôm đó, cả hai đứa vui vẻ cùng nhau luyện tập mà chơi đùa. Thỉnh thoảng Liz phải về lại đại gia tộc cùng làm giàu cho cái túi của mình trong khi Anna phải quay về nhà. Có đôi khi Sarah sẽ trở lại và cả ba sẽ cùng nhau vui vẻ nói chuyện. Sarah cho họ biết rằng cô bé đã quen với một cô bé nhìn rất giống mình tên là Sam Sam, cả hai đứa ở đó rất vui. Liz nghe vậy cũng liền kinh ngạc nhưng cũng không có hỏi gì nhiều, vẫn là thật may cặp song sinh kia sống tốt.
Vào một ngày nào đó khi Sarah cũng vừa mới 5 tuổi, Liz và Anna ngồi cùng nhau trong đêm mưa lớn mà nhìn ra bên ngoài cảm thấy lo lắng.
– Sắp được gặp Sarah rồi phải không Anna?
– Đúng vậy, Sky nói ngày mốt thì phải.
Cả hai đứa lại rơi vào trầm lặng, ngày hôm nay sao lại có dự cảm không hay gì thế này? Liệu có chuyện gì xảy ra hay không?
Liz và Anna vẫn cứ ngồi tại đó và chờ đợi bóng dáng quen thuộc tới nhưng…
– Tại sao Sarah và Sky chưa trở lại như vậy chứ hả?
Anna than thở đi qua đi lại trước sân mà đá văng tung tóe vài vũng nước đọng lại kia. Liz ngồi trên bậc thêm hai tay chống má chăm chú nhìn Anna. Quả đúng là họ thất vọng khi không gặp được Sarah.
Ngày hôm sau đó, Liz đứng dưới sân nhìn lên chỗ Anna đang đứng trước nhà kia.
– Tớ phải về đại gia tộc một chuyến rồi, gặp cậu sau Anna.
– Nhớ cẩn thận đó Liz.
– Ừm. Có gì tớ sẽ gọi cho cậu.
Liz mỉm cười rồi lên xe mà mau chóng đi mất. Anna đứng đó nhìn theo chiếc xe đang dần khuất bóng kia. Liệu có phải dự cảm này của cô bé là sai lầm hay không khi cô lại cảm thấy có gì đó rất bứt rứt không thôi.
Rất nhanh sau đó Anna nhận được cuộc gọi từ cô bạn của mình mà hoảng hốt vội vàng muốn bay thẳng về bên kia nhưng liền bị gia đình mình ngăn cản. Gia đình không muốn cho cô bé xen vào chuyện của chú mình, Anna bất lực không thể làm gì hơn. Suốt 1 năm trôi qua đó cô cũng không gặp lại Liz mà chỉ có thể liên lạc với nhau qua email. Bọn họ mất tin tức của Sarah rồi.
Đại gia tộc họ Lâm.
– Anh cả chúc mừng nhé, cậu nhóc Lâm Thiên đó thật là một tin vui lớn.
– Thật hiếm khi nhìn thấy mặt mũi của em Liz.
Lâm Hạo đứng đó tay đút túi quần nhìn Liz mỉm cười. Bọn họ lúc này đều là những nhóc tỳ, tuy ba mẹ mình có chút bất đồng nhưng hiển nhiên không ảnh hưởng tới họ. Liz đứng đó nhìn Lucy đang đứng một chỗ chẳng chịu nói chuyện gì nhiều kia, con bé này chắc chắn lại bị bức ép đến phát điên rồi.
– Lão gia gia, tiểu thư Sam Sam tới rồi.
Quản gia Smith vừa thông báo liền khiến nhiều người ở đây chú ý tới cánh cửa. Ngay lúc đó cánh cửa được mở ra, một cô bé vừa quen vừa xa lạ liền xuất hiện. Liz liền kinh ngạc khi chạm đến đôi mắt của người này, không thể nào, đứa em họ này… “Sao lại có chuyện này xảy ra chứ? Điên thật rồi, Anna.”
– Cậu có phải là…
– Đừng quá phận.
– Vậy cháu không được phép nói ra sao?
– Phải. Hãy cứ coi như chẳng biết gì cả. Điều đó tốt cho chúng ta.
Arthur nói rồi cũng liền đóng cánh cửa phòng sách lại. Liz đứng bên ngoài nhìn cánh cửa đóng im lìm không nói gì liền mím môi mà hai bàn tay gắt gao nắm chặt lại. Sao lại có chuyện này xảy ra chứ?
Nhìn em họ mình lớn lên từng ngày, Liz cũng chẳng dám nói chuyện nhiều với con bé cũng như nói cho Anna hay vì cô bé biết hậu quả của chuyện này. Cứ vậy mà chẳng mấy chốc thời gian vụt trôi qua.
– Liz, chúc mừng sinh nhật, tớ biết hôm nay mới thực sự là ngày cậu ra đời. Tớ biết mà.
– Anna…. ngày hôm nay.
– Đừng lo, đó không phải lỗi của cậu Liz.
Anna tiến tới mà ôm chặt lấy Liz, cậu nhóc mập vừa lúc tới nơi cũng liền tiến vào phòng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Anna.
– Fatimy cậu cũng tới sao?
– Tôi sẽ luôn theo sát tiểu thư Anna.
– Cũng tốt.
Liz gật đầu nhìn Fatimy, quả thực cậu ta không phải tên này nhưng họ đã từ lâu luôn gọi cậu ta bằng cái tên này. Ngày hôm đó, là ngày Liz vượt qua bóng ma tâm lí trong lòng, là ngày Liz đã nói toàn bộ sự thật cho Anna. Kết quả mà cô đã lường trước được rằng Anna rất kích động mà bỏ đi cùng Fatimy giữa chừng. Liz cũng liền đó đi thanh toán mà ôm lấy chú gấu bông, món quà từ Anna mà rời khỏi nhà hàng.
Vừa mở cửa nhà ra, Liz liền thấy một mảng tối quen thuộc, cô đóng cửa lại dơ tay lên tường bật đèn lên sau đó đi đến bên ghế sofa ngồi xuống đó mà nghỉ ngơi.
– Anna đừng làm gì ngu ngốc.
Liz không biết mình ngủ từ lúc nào nhưng cô biết cậu Arthur đã ôm cô về phòng ngủ. Hôm nay cậu ấy lại về sớm vậy sao? Nhưng kể từ năm đó, chưa bao giờ cậu ấy chúc mừng sinh nhật của cô. Năm nay cô đã 18 tuổi rồi.
– Ưm…
Liz đột nhiên thấy nhột nhột mà lành lạnh, cô cố mở đôi mắt nặng trĩu ra mà chớp chớp thích ứng với ánh sáng trong phòng mình. Liz lập tức hoảng hốt vì gương mặt quen thuộc phóng đại ngay trước mặt mình.
– Cậu, cậu có chuyện gì vậy?
– Liz, thật giống Mary.
– Cậu…
Liz kinh hãi nhìn người mà mình luôn gọi là cậu suốt bao năm qua kia. Arthur đưa tay lên chạm vào gương mặt của Liz mà ánh mắt chợt trùng lại nhưng đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười.
– Liz, phải làm sao với cô bé như em đây?
– Cậu, cậu muốn làm gì? Không được, cậu mau tránh ra đi.
Liz hoảng hốt hơn nữa vội đẩy Arthur ra nhưng là không được. Cô làm sao đấu lại được người đã dạy mình từ khi còn nhỏ, làm sao phản kháng được người cậu này đây?
– Đừng gọi tôi là cậu của em. Tôi không phải là cậu của em, tôi chỉ là được Mary đưa về nhà mà thôi, tôi không phải thân thích gì với em.
– Cậu, cháu…
– Sẽ không sao đâu Liz, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mary là, Mary…
Ngay lúc đó Arthur đã cúi xuống cắn mút cặp môi chúm chím xinh xinh của Liz kia. Phải làm sao mới được đây? Sao Liz lại lớn lên giống Mary như vậy chứ? Cái chết của Mary, thật chết tiệt nếu như hôm đó chị ấy chịu ở nhà mà không rời đi như vậy. Chỉ vì bảo vệ cho bé con này mà… Càng nghĩ tới Arthur càng phát tiết lên Liz mặc cho cô sợ hãi mà gào thét đến đâu.
Sinh nhật của cô cậu không nhớ, sinh nhật của cô lại là ngày ba mẹ cô mất, sinh nhật của cô cậu tặng cho cô một món quà lớn làm sao. Cậu sao lại đối xử với cháu như vậy chứ?
Reng. reng. reng.
Chuông điện thoại không ngừng vang lên làm cho Liz đang mê man nằm trên giường cũng liền nhíu mày thức dậy mà với lấy điện thoại bàn áp lên tai.
– Alo.
– “Liz sao lại không gọi được vào di động của chị vậy? Mà cái đó không quan trọng, bây giờ chị mau đến bệnh viện Angel cho em, Anna, Anna gặp chuyện rồi.”
– Cái gì?
Liz kinh hãi bật dậy mà cảm thấy hạ thân có phần đau nhức. Nén lại nỗi đau cô cố gắng giữ mình thật bình tĩnh nói vào điện thoại.
– Chuyện này là sao? Được rồi cậu hãy bình tĩnh lại đi Fatimy, tôi sẽ lập tức đến. Đợi tôi.
Liz nói rồi mau chóng vất cả điện thoại ở đó mà mau chóng đứng dậy, đau, thật sự đau quá. Nén lại cơn đau của mình, Liz mau chóng mặc quần áo vào sau đó liền xuống nhà lấy xe trực tiếp đến Angel. Chuyện kia cô sẽ nghĩ lại sau nhưng chuyện của Anna thì, nếu Fatimy đưa Anna tới bệnh viện Angel thì xem ra thực sự có chuyện nghiêm trọng rồi. Chẳng lẽ liên quan tới vấn đề của Sarah sao?
Bệnh viện Angel.
– Fatimy chuyện này là sao hả?
– Chị, tiểu thư sau khi nghe chị kể chuyện liền tức giận bỏ đi một mình. Em đã lo lắng gọi cho tiểu thư cuối cùng lúc tiểu thư chịu bắt máy thì em liền nghe thấy tiếng va chạm mạnh và rồi khi tìm đến thì.
– Chết tiệt.
Liz tức giận đấm mạnh vào tường khiến cho tay của cô cũng chịu tổn thương. Cả hai bọn họ đều lo lắng ngồi chờ đợi trước phòng phẫu thuật. Khi đèn vừa tắt, Liz và Fatimy vội tiến về phía bác sĩ đang đi ra kia.
– Ramo, cô gái bên trong thế nào rồi?
Liz lo lắng lên tiếng trước, Ramo là người mở bệnh viện nhỏ này, cô ấy cũng là nhờ sự giúp đỡ của Liz, cho nên có việc gì họ đều đến tìm Ramo. Ramo bỏ khẩu trang ra, cô thở dài nhìn Liz.
– Tôi đã phẫu thuật cho cô gái đó rồi nhưng tình hình không khả quan. Tuy giữ được mạng của cô ấy nhưng não bộ trấn thương không nhỏ, việc mà cô ấy có tỉnh lại hay không thì…
– Không, tiểu thư sao…..
Fatimy thất thần ngã khuỵu ngay tại đó, Liz thì kinh ngạc mở lớn mắt sau đó liền chạy nhanh vào trong phòng phẫu thuật tìm kiếm Anna. Nhìn Anna đang nằm đó mà Liz không thể tin, sao lại có chuyện này được? Liz ôm lấy Anna mà không ngừng khóc, Anna của cô, Anna của cô sao lại ra nông lỗi này. Đáng lẽ cô không nên nói cho Anna biết tất cả sự thật, đáng lẽ cô không nên nói mới đúng.
Ngồi trên ghế trước giường bệnh của Anna, Liz nắm chặt hai tay mà trầm tư suy nghĩ. Fatimy đứng một bên cũng lo lắng không thôi, chuyện này chẳng lẽ là liền quan tới người đàn ông đó?
– Fatimy, hãy đưa Anna đến chỗ của cậu ở tạm thời, đừng để bất cứ ai phát hiện ra cậu ấy.
– Còn chị thì sao Lizzi?
– Tôi phải đi gặp một người, phải đưa người đó tới trước mặt Anna. Tôi sẽ liên lạc với cậu sau khi đưa người đó tới.
Liz nói rồi cầm lấy điện thoại của mình bấm một loạt dãy số sau đó áp lên tai chờ đợi trong những tiếng chuông kéo dài.
– “Liz, sao lại tìm tới tôi thế này? “
– Poss, cậu đã hoàn thành được thứ mà tôi đã nhờ trước đó chưa?
– “Tưởng chuyện gì, tôi đã nghiên cứu thành công từ lâu rồi Liz, cứ nghĩ cô sẽ chẳng còn nhớ gì nữa chứ. Được rồi ngày mai tôi sẽ đem nó đến cho cậu, địa điểm ở đâu đây?”
Poss ở đầu dây bên kia cười sảng khoái lên tiếng. Liz nghe được câu trả lời liền có một chút an tâm hơn mà mắt nhìn chằm chằm vào Anna.
– Cậu biết nhà của Fatimy chứ? Ngày mai hãy đến đó.
– “Được rồi.”
– Poss, tôi sẽ lập một nhóm mới, cậu sẽ tham gia chứ?
– “Tôi thì luôn ủng hộ cô mà Liz, chỉ có điều trọng trách mà ông già nhà tôi giao cho nên không thể rong ruổi cùng cô được. Yên tâm đi, tôi sẽ gửi tới cho cô một người không kém đâu.”
– Ừ, gặp lại cậu sau.
Liz nói rồi liền đứng dậy, cô nhìn Anna lại nhìn Fatimy mà cầm lấy túi đồ của mình.
– Fatimy, tôi phải đi một chút, sẽ sớm quay về thôi nên cậu hãy chăm sóc cho Anna của chúng ta.
– Được, chị hãy cẩn thận Lizzi.
– Tôi biết.
Liz mỉm cười nhìn Fatimy sau đó liền rời khỏi phòng. Lúc này cô cần đi gặp một người, nhất định phải đi gặp thôi. Đến cuối cùng thì cả ba bọn họ sao lại có cái số mệnh đáng nguyền rủa thế này?