Đọc truyện Hợp Đồng Sinh Baby – Chương 11
………..Nhà hàng Đông Luân……….
-Lát nữa lại có thể ăn nhiều món ngon, nghĩ đến là cái bụng lại réo um sùm_Gui vừa đi bên cạnh Aaron vừa cười tít mắt vì lại có thể đi ăn nhà hàng.
-Bộ nhà tôi bỏ đói cô sao?? _Aaron đứng lại quay lại nhìn Gui
-Không có, mẹ nấu ăn rất ngon ngày nào ăn cũng no đến căng bụng…Aaron cũng rất tốt…lâu lâu lại dẫn tôi đi ăn nhà hàng…anh đúng là thần tượng trong lòng cô_Gui chắp tay nhìn Aaron ngưỡng mộ hai mắt long lanh chớp chớp
Aaron thở dài lắc đầu khi thấy cái vẻ mặt ham ăn hiện rõ của con heo con đứng trước mặt anh làm cho hình tượng tối qua trong anh sụp đỗ không thương tiếc. Gui đang trò chuyện vui vẻ với Aaron bất giác cô thấy một bóng người quen thuộc…
-Sellina!! _Gui khẽ thốt lên sau đó bụm miệng lại rồi kéo Aaron vào chỗ một cây kiểng núp
-Làm gì vậy?? _Aaron hất tay Gui ra bực bội đang đi lại bị Gui kéo đứng núp
-Suỵt!! _Gui đưa tay lên miệng ra dấu cho Aaron_Nhìn xem!!
Gui chỉ tay về phiá Sellina cô đang đứng cứ thấp thỏm trên tay cầm một hộp gì đó nhìn vào bên trong. Một lát sau, Jiro bước ra với vẻ mặt vui vẻ Sellina thì cuối mặt xuống mắc cỡ đưa cái hộp cho Jiro. Jiro ngạc nhiên tròn mắt sau đó gãi gãi đầu ngượng ngùng đón lấy. Aaron và Gui chỉ trong thấy có bao nhiều vì không biết họ đang nói gì với nhau …bởi cả hai ở quá xa!!
-Ê, gà mái nhiều chuyện…bạn cô thích anh ba của tôi đó!! _Aaron khẽ nói nhỏ vào tay Gui
-Ai mà không nhìn ra chứ!! Rõ ràng quá mà!! Bạn bè vậy đó …quen trai mà hem nói mình biết_ Gui ấm ức nhìn Sellina đang nói chuyện vui vẻ với Jiro bỗng cô sực nhớ điều gì quay lại nhìn Aaron với ánh mắt đầy sát khí_Ê, tôi có biệt danh “gà mái nhiều chuyện” khi nào hả??
-Aaron bật cười vì nãy giờ Gui chỉ lo chuyện người ta mà hem để ý anh đang nói gì_ Khi mà chúng ta xem phim cấp 3 cô đã có cái biệt danh đó rồi quên rồi sao??
Gui định thần lại nhớ lại nhưng do tua phim quá nhanh nên trong trí não Gui lại hiện cái cảnh tối qua của cô và Aaron. Mặt Gui nóng bừng lên cô lập tức đánh vào đầu mình
-Mày hư quá!!
-Aaron thấy lạ sao tự nhiên Gui lại đánh vào đầu mình_Cô làm gì vậy???
-Tôi…tôi…không muốn ăn nữa chúng ta về nhà đi!!
Gui quay lưng đi mau vì mặt cô cứ nóng bừng lên thêm vào đó Aaron và cô lại ở khoảng cách quá gần hơi thở của Aaron cứ phà vào cổ cô làm Gui run lên. Tim đập mạnh cô lại muốn…
…….Phòng GuiLun……..
-Sao mình không thể tập trung học bài!!
Gui đang ngồi học mà cứ nghĩ toàn chuyện đâu đâu rồi lại đánh vào đầu mình. Nghe tiếng Aaron mở cửa phòng tắm bước ra Gui giả bộ nghiêm chỉnh không nghe thấy mà ngồi học bài..
-Aaron với chiếc khăn tắm đang lau khô tóc bước đến gần Gui cuối xuống nhìn vào bài tập của Gui_Chỗ này làm sai rồi!! Không phải làm như vậy đâu??
-Vậy…vậy…hả?? _Gui cố bình tĩnh nhưng vẫn không che được giọng ấp úng bởi mùi hương của Aaron làm mặt cô đỏ lên nó rất dễ chịu làm cô chỉ muốn lúc này được nằm trong lòng của Aaron
Aaron kéo khăn lau tóc xuống vai kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Gui dạy cô làm bài, Gui không tài nào tập trung được cô cứ mãi nghĩ vẩn vơ. Aaron nhìn gương mặt Gui đỏ au lên như hai cái đích khỉ thì biết là Gui đang để tâm trí chỗ khác..Anh nhẹ cốc đầu Gui một cái đau điếng
-Au…anh làm gì vậy?? _ Gui xoa đầu quát Aaron
-Tôi đang dạy cô vậy mà lại không chú tâm!! _Aaron quát lại Gui
Gui im lăng cuối xuống chú tâm vào vì cô biết mình đã sai, Aaron đang tập trung dạy cô vậy mà cô lại coi như gió thoảng mây bay. Gui và Aaron ngồi bên nhau cùng học rất lâu. Cho đến khi Aaron chỉ còn bổn phận ngồi chờ Gui giải bài tập lại …mãi lo chăm chú nhìn Gui một lúc Aaron phát hiện Gui thật sự rất dễ thương…đôi môi thì mềm mại, đôi mắt to tròn…gương mặt phúng phính đáng yêu…
Bàn tay anh giơ lên vén nhẹ mái tóc của Gui, Gui vẫn chăm chú làm bài cô cứ ngỡ Aaron không nhìn rõ nên đang vén tóc giúp cô. Aaron bắt đầu vuốt nhẹ mái tóc của Gui cuối xuống hôn lên chiếc cổ để lộ ra sau mái tóc…Gui giật mình nhưng tay vẫn nắm chặt cây viết trong tim cô đập loạn xạ không ngừng. Aaron dùng chiếc lưỡi liếm nhẹ cái cổ của Gui làm Gui rên lên một tiếng thật nhỏ.
Này tớ không dụ dỗ ai đấy nhé, trước khi đọc nhớ thủ sẵn giấy nhé, còn để làm gì…. thì tự hiểu.