Bạn đang đọc Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi – Chương 72: Tụ họp
“Tối nay bạn bè ở đoàn thể xã hội có một buổi gặp gỡ cậu cũng tham gia chứ? Một người cũng rất nhàm chán có phải không?” Tiết Khả Nhân nhã nhặn tìm kiếm ý kiến của cô.
Việc này Thanh Thần gặp khó khăn rồi cô rất ít khi tham dự hoạt động như vậy cô thích cảm giác một người thanh tịnh.
“Hãy đi đi.” Tiết Khả Nhân lôi kéo tay của cô năn nỉ: “Bạn bè ở đoàn thể xã hội cũng muốn cậu tham gia tớ cầu xin cậu có được hay không?”
“Nhưng…”
“Làm ơn đi Thanh Thần! Tớ đều đã khoe khoang khoác lác cậu sẽ không nhẫn tâm để cho mọi người thất vọng chứ!” Tiết Khả Nhân làm bộ đáng thương nhìn cô.
Không chống lại được năn nỉ của cô Thanh Thần gật đầu một cái: “Được, tớ đồng ý là được.”
Cái gọi là đoàn thể xã hội tụ họp cũng chỉ là một nhóm người sau khi ăn cơm xong lại tìm cái quầy rượu sau đó giống như nổi điên ở trong phòng chung phóng túng mình.
Tất cả mọi người chăm sóc cô một chén lớn lại một chén lớn rượu không ngừng.
“Nguyễn Hoài Viễn đến chúng ta cạn!” Khuôn mặt Tiết Khả Nhân phồng lên hồng hồng nhỏ nhắn trước mặt mọi người hướng về phía soái ca đệ nhất trong viện của bọn họ thị uy một bộ dạng không say không về.
Nhưng Nguyễn Hoài Viễn giống như là bình thường không nghe được cô nói chuyện ngồi nghiêm chỉnh lẳng lặng nhìn cô.
Thanh Thần ngồi ở trong góc thở dài nhìn giống như là một thế giới khác với bọn họ.
Rõ ràng không thuộc về trong một thế giới, biết rõ hôm nay đến sẽ lúng túng nhưng cô vẫn đến có thể thấy thật là khờ.
Không chút để ý các bạn học chung lớp đang trong lúc uống nước này chút ít quan hệ với cô cũng không phải là không biết.
Cho nên Tiết Khả Nhân sẽ tích cực kính xin cô tới tham gia hoạt động như vậy cũng chỉ là bởi vì cô ấy mắt cao hơn đầu thích trai đẹp Nguyễn Hoài Viễn thôi.
Tiết Khả Nhân có gia thế tướng mạo kiêu ngạo lại đương nhiên có thể không cam lòng cứ như vậy bị trai đẹp lạnh nhạt mà Thanh Thần cũng biết tâm tư của Nguyễn Hoài Viễn ở bên trên người chính mình.
Chỉ là hôm nay trong lòng của cô đã tràn đầy hình bóng của người biến mất không thấy gì nữa còn lại người nào cũng không nâng lên chú ý của cô nữa rồi.
Nghĩ như thế cô càng phát ra hối hận khi đi đến nơi này.
Nhìn Tiết Khả Nhân không ngừng uống rượu Thanh Thần cười có chút thưởng thức cô ấy.
Một người phụ nữ làm một người đàn ông uống say cũng là một niềm hạnh phúc. Không giống cô muốn vì anh uống say cũng không thấy anh.
Tựa vào trên ghế sa lon trên vầng trán của cô nhuốm đầy mất mát và phiền muộn.
“Cậu..” Tầm mắt của Nguyễn Hoài Viễn rơi vào trên người của cô, ngồi vào bên cạnh cô mới vừa mở miệng một bóng dáng liền chen vào.
“Thanh Thần! hôm nay tất cả mọi người uống rượu chỉ một người cậu uống nước trái cây thật không đạt đến một trình độ nào đó!” Đem ly rượu đưa đến trong tay của cô Tiết Khả Nhân cổ vũ cô.
“Không… tôi.. tôi sẽ không uống rượu!” Thanh Thần quả quyết cự tuyệt.
“Không phải nói không say không về sao? Cậu nhưng là đệ nhất mỹ nhân trong viện của chúng ta nha, không cho không nể mặt!” Tiết Khả Nhân mất đi bộ dạng say rượu vỗ vai của cô.
“Tôi…”
“Tớ cho cậu biết nha! Rượu nhưng là đồ tốt cậu uống nó chuyện phiền não gì cũng không có, muốn quên không thể quên được toàn bộ đều quên.” Tiết Khả Nhân cười đến ngây ngốc không ngừng thuyết phục cô.
Tâm khẽ dao động do dự chốc lát, Thanh Thần cuối cùng nhận lấy ly rượu nhàn nhạt uống một hớp.
Chất lỏng cay nồng chảy qua cổ họng, cô lập tức liền ho khan chỉ là nhìn các bạn học vui vẻ ra mặt cô cũng nâng lên một nụ cười.
Thật ra thì cuộc sống như thế cũng tốt vô cùng.
Trên ghế sa lon ánh mắt của Nguyễn Hoài Viễn nhìn cô chớp cũng không chớp.
Uống một chút xíu rượu sức lực của Thanh Thần có chút đã không thắng được rượu, hậm hực ngà say rồi.