Bạn đang đọc Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ – Chương 122
Ngày hôm sau khi Lộ Viễn Bạch tỉnh lại thì trời đã gần trưa, đôi mắt vẫn còn đang mơ hồ, bây giờ cậu chỉ cảm thấy cổ họng vừa khô vừa đau.
Lộ Viễn Bạch cau mày thì thào nói.
Hình như Lộ Viễn Bạch vừa mới phát ra âm thanh thì trong nháy mắt Đoàn Dự đã cúi đầu xuống ôm chầm vuốt ve cậu ở trong vòng tay mình.
“Em có muốn uống một chút nước không?”
Thấy Lộ Viễn Bạch dùng cái lưỡi đỏ nhạt của mình liếm quanh miệng, đôi mắt sáng của Đoàn Dự như mờ đi, anh hỏi.
Khi vừa nhìn thấy người thương trong vòng tay ngoan ngoãn gật đầu, Đoàn Dự duỗi tay lấy ly nước phía đầu giường đút một ít vào miệng Lộ Viễn Bạch.
Bởi vì Lộ Viễn Bạch nhè nhẹ đứng dậy nên chăn từ trên người cũng tuột xuống theo, trên làn da trắng nõn nà đầy những vết tích ái tình đỏ hồng.
Vì một buổi tối điên cuồng hôm qua nên môi của Lộ Viễn Bạch vừa chạm vào nước liền uống một cách khao khát.
Vừa bắt đầu Lộ Viễn Bạch đã chịu không nổi đến mức quên cả thở.
Không giống trong những bộ phim nhỏ trước đây mà Lộ Viễn Bạch đã học mỗi tối, trong lúc đó anh tự hỏi những bộ phim đó có phải chỉ diễn thôi sao.
Vốn dĩ là nó không thoải mái.
Lộ Viễn Bạch ngồi trên người nam nhân như một con cá sắp chết tùy tiện bám víu trên vai của anh.
Đoàn Dự nhìn cái người đang nằm trong vòng tay mình, cũng không biết là do nóng hay là do hứng thú, giây phút này hai má của Lộ Viễn Bạch đỏ bừng giống như những quả táo chín mọng.
Lộ Viễn Bạch nhìn người đàn ông của mình trán lấm tấm mồ hôi vì nhẫn nại, giây phút đó cậu cũng hiểu được sự kiên nhẫn của đối phương.
Anh không thoải mái, Đoàn Dự cũng sợ làm cậu đau nên cũng nhẫn nhịn.
Ma xui quỷ khiến Lộ Viễn Bạch lấy tay lau nhẹ những giọt mồ hôi trên trán người thương, Đoàn Dự quả là đẹp trai, lông mày lưỡi mác cùng đôi mắt sáng, tướng mạo mười phần thanh tú.
Lộ Viễn Bạch liếc nhìn rồi cười một cách ngốc nghếch.
Nụ cười đó cùng đôi mắt mông lung khiến người khác càng thêm động lòng.
Nhưng Lộ Viễn Bạch vẫn muốn rời đi, thế mà vẫn muốn thỉnh cầu Đoàn Dự, nhưng cổ họng không thốt ra được một tiếng.
Sự kiên nhẫn của Đoàn Dự gần như lên tới đỉnh điểm vì hành động muốn chạy trốn của Lộ Viễn Bạch.
“Đừng làm loạn nữa!”
Vừa nói vừa vỗ về Lộ Viễn Bạch lúc này trán của anh lấm tấm mồ hôi vì nhẫn nại, dùng cánh tay cường tráng của mình ôm chặt eo người thương ở trong vòng tay.
Tiếng thở hổn hển bên tai làm cho tim của Lộ Viễn Bạch đập loạn nhịp, nhưng cậu thực sự chịu không nổi rồi, Lộ Viễn Bạch chỉ cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này cậu sẽ chết mất.
Lộ Viễn Bạch cự tuyệt trong vô vọng, đôi mắt đào hoa đầy quyến luyến mà khẩn cầu, vừa khóc vừa nói: “Đoàn Dự em sợ, chúng ta đừng như thế này nữa được không?”
Cậu cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bình thường Đoàn Dự không thể chịu nổi Lộ Viễn Bạch nhìn mình bằng ánh mắt như thế, ngay bây giờ cũng giống như vậy.
Nhưng Lộ Viễn Bạch tính chuẩn mở đầu nhưng cậu không tính được kết cục.
Bình thường đôi mắt này chính là chất xúc tác làm mềm lòng người đàn ông lúc tức giận, nhưng bây giờ ánh mắt của Lộ Viễn Bạch giống như một cơn gió thổi trên củi khô làm các tia lửa bùng phát.
Ngọn gió này không dập tắt được lửa mà còn làm cho ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ.
Đôi mắt khẩn cầu của Lộ Viễn Bạch nhìn Đoàn Dự, ánh mắt nhìn anh không rời, trái lại càng làm cho sự nhẫn nại của Đoàn Dự muốn vỡ tan.
Lúc này Lộ Viễn Bạch cảm thấy có chút khó thở, tay hướng về phía vai của anh nhưng ánh mắt của anh một khắc vẫn không rời khỏi cậu.
Lộ Viễn Bạch không kìm được nước mắt nhưng ánh mắt của anh vẫn không có một chút thương hại nào, trong lòng của Lộ Viễn Bạch có chút sợ hãi, muốn nói gì đó nhưng miệng không nói thành câu.
“Đoàn Dự…Đoàn Dự….
” Lộ Viễn Bạch giọng run rẩy gọi tên anh.
“Dừng lại đi, Chúng ta đừng như vậy nữa, em không chịu nổi nữa rồi.
”
Tuy nhiên lời khẩn cầu của Lộ Viễn Bạch vào tai anh dường như thay đổi vị, bất luận Lộ Viễn Bạch có khóc lóc cầu xin như thế nào thì anh vẫn không dao động.
Đến cuối cùng Lộ Viễn Bạch đẩy vai của anh, hạ giọng nói: “Đoàn Dự anh thương em nhất rồi, thương em nhất rồi, chúng ta đừng như thế này nữa được không.
”
“Bạch Bạch, rất nhanh sẽ ổn thôi.
” Giọng nói của anh vang bên tai, nhưng nó giống như một tiếng sét trong tai của Lộ Viễn Bạch.
“Anh không thương em! Anh…anh…”
Nhìn anh cự tuyệt mình, Lộ Viễn Bạch sốc không nói nên lời, giống như chịu nhiều uất ức.
Anh mỉm cười nhìn Lộ Viễn Bạch, hai ánh mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của Lộ Viễn Bạch nhìn người thương, tay nắm chặt tay của Đoàn Dự, hình như như vậy mới cho cậu được cảm giác an toàn trọn vẹn.
Mười ngón tay của Lộ Viễn Bạch siết chặt anh quyến luyến không rời.
Lộ Viễn Bạch nhìn Đoàn Dự, trước mặt là người đàn ông cậu yêu, bảy năm trước Lộ Viễn Bạch sẽ nghĩ rằng mình sẽ không có người yêu, nhưng Đoàn Dự đã xuất hiện khiến cậu cam tâm tình nguyện làm tất cả.
Thời gian này anh cũng nói không ít những điều ngại ngùng, Lộ Viễn Bạch tuy hay nói những lời ngọt ngào nhưng cậu cũng là một người mỏng manh, đáng thương, ngày thường miệng lưỡi lạnh lùng thờ ơ, bây giờ bị ức hiếp đến nỗi nói không ít những lời sến súa
“Yêu anh, yêu anh nhất”.
“Thích, thích anh như thế này”.
“Trong lòng chỉ có anh, sau này cũng vậy.
”
“Không thể rời xa anh”.
“Kiếp sau vẫn muốn kết hôn với anh”.
Cuối cùng Lộ Viễn Bạch thẹn thùng nằm trong vòng tay của anh.
Bọn họ là người tình, những lời ngọt ngào của cậu đều dành riêng cho anh.
Đoàn Dự từng câu từng chữ ngại ngùng hỏi, Lộ Viễn Bạch không thể không trả lời.
Người đàn ông không biết mệt mỏi, trong mắt anh chỉ có một người.
Giống như đối phương, anh rất thương Lộ Viễn Bạch.
.