Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 208: Mức Án Cao Nhất


Đọc truyện Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa – Chương 208: Mức Án Cao Nhất


Những câu chuyện bề lề của nhà họ Lục vẫn còn ở đó.

Ngày nào cánh phóng viên đều bu xung quanh trước cửa công ty và nhà họ Lục thậm chí là ở đồn cảnh sát để lấy thêm thông tin.Nhưng không ngờ sau khi lễ cưới được diễn ra, mọi thứ đều hoàn toàn trở nên rất bí ẩn.
Mọi diễn biến tiếp theo,họ đều không thể nào lấy được.

Có lẽ nhà họ Lục không muốn chuyện xấu của gia đình của mình lại được đưa lên trên mạng nữa.

Mặc khác,nhà họ Tần cũng đã ra tay áp chế những tin tức liên quan đến gia đình của họ,nên đã được Nghị Viên Tần Văn Hạo ém xuống triệt để
Trung Úy Đỗ Bảo An là người duy nhất chứng kiến và cũng là người phụ trách tất cả vụ án ngày hôm đó.

Từ khi bắt tất cả mọi người về sở cảnh sát.

Ông liên tục hỏi cung từng người.

Khác với Lục Diệp Bằng,Lý Tuyết Cầm và Cao Phi Phi đều đã nhận tội của mình.Ngược lại Dương Tiểu Vy và Lục Diệp Minh đều la hét ầm ĩ nói mình là người vô tội, cần phải được thả ra.
Trong phòng giam, Lục Diệp Bằng và Lục Diệp Minh ở cùng một phòng, ba người phụ nữ còn lại thì lại ở chung một phòng giam bên cạnh.
Vì chỉ là bước khởi tố đầu tiên, chưa có phán quyết chính thức.

Mọi người chỉ ở tạm nơi này vài ngày, sau khi tòa tuyên án và đã có mức phạt chính thức của từng người thì lúc đó tất cả mọi người sẽ di chuyển đến một chỗ khác.
Lục Diệp Minh ở chung vời Lục Diệp Bằng thì trong lòng anh ta càng tức điên lên.
“Đúng là ông trời có mắt… Không để một kẻ như anh được như ý nguyện mình rồi!” Lục Diệp Minh nhìn chằm chằm vào Lục Diệp Bằng nói.
“Tôi không ngờ anh chính là cha của con gái của cô ta……Đúng là cá mè một lứa…”
Lục Diệp Minh đang ám chỉ anh và cô cùng là loại người giống nhau.Thì cũng đúng thôi,vợ chồng thì phải giống nhau chứ!
Lục Diệp Bằng nhếch mép cười mỉa,anh không quan tâm lời của anh ta.

Anh chỉ ngồi một gốc lấy từ trong ví ra một tấm hình gia đình.
Bên trong tấm hình chính là đêm sinh nhật ngày hôm đó anh đã tổ chức cho vợ và con gái của mình.

Cả ba người ngồi trước cái lều to lớn nhìn vào ống kính cười rất tươi.
Anh còn nhớ lúc đó anh chụp hình rất nhiều ảnh của anh và của cô và của cả An Nhiên nữa.

Nhưng có mỗi một tấm duy nhất này là anh cảm thấy gia đình của anh mới thật sự hạnh phúc nhất.

Hai tiểu bảo bối của anh đều nở một nụ cười rất tươi.
Thấy Lục Diệp Bằng không trả lời, Lục Diệp Minh liền bước đến giựt lấy tấm hình trên tay của anh lên xem.
“Thì ra là đang nhớ con đàn bà đó sao? Anh đúng là điên rồi mới đi yêu cô ta” Lục Diệp Minh nhìn anh nói với dáng vẻ khinh bỉ.

Lục Diệp Bằng tức giận liền nhíu mày, hai mắt sắc lạnh đứng lên chỉ buông ra hai chữ
“Trả đây”.
Lục Diệp Minh nhìn vào tấm hình ba người, trong lòng càng thêm căm phẫn vô cùng.
” Hạnh phúc quá! Một người ngu như anh lại đi nhớ nhung một người đã khiến anh ngồi trong đây sao? “
“Mặc kệ tôi, trả lại đây! ” Lục Diệp Bằng lập lại một lần nữa, rồi nhanh bước tới.
Lục Diệp Minh không trả, anh ta còn định đưa tay xé đi tấm ảnh này.

Nhưng tốc độ của Lục Diệp Bằng quá khủng khiếp, anh lao rất nhanh lại dùng một tay nắm chặt tay của anh ta.

Dường như anh muốn bẻ gãy luôn cánh tay của Lục Diệp Minh ra.

Anh nghiến răng lại.
“Mày có trả không?”
Lục Diệp Minh liền kêu đau lên dữ dội, lên tiếng cầu xin.
“Anh ơi tha cho em! Em trả cho anh”.
Lúc này, Lục Diệp Bằng lấy lại tấm hình rồi buông Lục Diệp Minh ra.

Anh nhanh chóng cất tấm hình vào lại trong ví.
Anh không thể để một ai có thể làm hư hại những vật đồ của anh và cô được.
Lục Diệp Minh bây giờ có phần sợ hãi không dám chọc Lục Diệp Bằng nữa.

Anh ta cũng không ngờ, thể lực của Lục Diệp Bằng lại mạnh đến như vậy.

Chỉ có một tay mà đã có thể bẻ luôn hai tay của anh ta luôn rồi.
Hai anh em trong phòng giam đọ sức đã làm kinh động đến người cai ngục.

Người đó đã nhanh chóng đi đến trước, nói lớn.
“Có chuyện gì vậy? Lục Tổng, cậu ta gây sự với anh sao? ” Người ở trong sở cảnh sát luôn luôn tôn kính Lục Diệp Bằng, cho dù anh là tội phạm nhưng mọi người nơi đây đều nói chuyện với anh rất là lịch sự và rất nể nang.
Lục Diệp Bằng nhìn người đó chợt lắc đầu.
“Không có gì….”
Người cái ngục suy nghĩ gì đó rồi mở cửa.

Nhìn Lục Diệp Bằng khẽ đề nghị.
“Vậy anh qua phòng bên cạnh ở tạm đi! Đã có một phòng trống, chúng tôi đã dọn dẹp sạch sẽ rồi! Lục Tổng có thể qua đó ở cho thoải mái”.
Lục Diệp Bằng suy nghĩ một lát, rồi cũng gật đầu.
Cũng rất tốt, anh cũng có thể yên tâm nghĩ ngơi.


Nhớ lại mọi chuyện vừa qua.
Lục Diệp Bằng đi rồi! Lục Diệp Minh càng thêm tức giận trong lòng.

Cùng là con cháu của nhà họ Lục.

Nhưng anh ta lại không được kính trọng như Lục Diệp Bằng.

Thậm chí người ở đây còn không để anh ta vào mắt.

Cái gì cũng ưu tiên cho Lục Diệp Bằng.
Như vậy càng khiến anh ta căm ghét anh nhiều hơn.

Để rồi xem, với tội trạng của hai người ai sẽ là người ra ngoài sớm nhất.
******
Vì Lục Diệp Văn là người nhà nên không thể dính vào những vụ án này.

Anh chỉ có thể giới thiệu vài người luật sư giỏi nhất cho mọi người tham khảo.
Vì một bên là gia đình vợ một bên là em trai, anh cũng không biết phải làm như thể nào để vẹn cả đôi đường.
Luật sư mà phụ trách vụ kiện của Lục Diệp Bằng là một người luật sư nổi tiếng ở nước ngoài được Tịch Duy An đích thân mời về để cứu lấy người anh em mình cãi thắng vụ kiện này.
Còn gia đình họ Tần phải chi mời rất nhiều luật sư.Vì những vụ kiện quan trọng, bọn họ đều là bên nguyên đơn.
Nhà họ Tần tổng cộng đưa đơn kiện đến ba vụ.
Vụ bắt cóc khởi tố Lý Tuyết Cầm và Cao Phi Phi, vụ cưỡng hiếp khởi tố Lục Diệp Bằng, vụ vu khống, bao lực khởi tố Dương Tiểu Vy và hai tên côn đồ.
Tất cả nạn nhân cả ba vụ án đều là Tần Lam Lam.

Nhưng cô chưa một lần đi lên đây để cho lời khai.

Thậm chí cô còn không biết ba mẹ của mình đã bắt người đàn ông của mình vào trong tù.
Cao Phi Phi ngồi trong phòng thẩm vấn cho lời khai.

Đối diện bà là vợ chồng Tần Văn Hạo và Mai Anh cùng với luật sư của họ và một vị cảnh sát.
Cuộc trả hỏi chuẩn bị bắt đầu.
Dường như Cao Phi Phi đã biết hai người này sẽ tới, nên tâm trạng của bà ta có vẻ như rất bình tĩnh không hề có một sư sợ hãi lo lắng nào hết.
Vị cảnh sát trước mặt bắt đầu hỏi.

“Tại sao bà lại bắt cóc con gái của Nghị Viên Tần, bà có thù hận gì với bọn họ sao? “
Hai tay của Cao Phi Phi được cảnh sát còng lại đang để trên bàn, những ngón tay đụng vào nhau, bà ngẩng đầu lên nhìn Tần Văn Hạo không ngần ngại trả lời.
“Tôi không có thù với ông ta”.
“Nhưng tại sao lại bắt cóc con gái người ta hết lần này đến lần khác” Vị cảnh sát bực bội hỏi.
Lần này Cao Phi Phi không trả lời, mà bà ta nhìn thẳng vào vị cảnh sát đó lạnh lùng đặt câu hỏi.
“Cậu đã từng yêu một người, nhưng họ lại xem mình chỉ là một cái gai trong mắt.

Thậm chí còn hơn cả như thế nữa”.
Tần Văn Hạo nhìn qua vợ của mình.

Đúng là vợ của ông đã đoán đúng, người phụ nữ này có tình cảm với ông.

Lúc này ông mới cất giọng nói của mình lên.
” Vì tôi từ chối cô… Cô lại ra tay bắt cóc con gái của tôi sao? “
“Phải…!” Cao Phi Phi lúc này đã giận dữ đưa hai tay lên đập mạnh xuống bàn.

“Ông cứ suốt ngày vợ và con… Đặc biệt ông luôn nhắc đến con của mình.

Ông chưa bao giờ quan tâm tôi”.
” Cô có bị gì không? Quan tâm cô để làm gì trong khi tôi đã có vợ ” Tần Văn Hạo nhếch môi.
Cao Phi Phi nghe ông nói càng thêm kích động hơn.
“Nhưng tôi đã dành tình cảm cho ông rất nhiều… “
Tần Văn Hạo chợt lắc đầu
“Đúng là điên thật rồi! ” Ông cũng đưa tay lên đập bàn “Không lẽ vì cô dành tình cảm cho tôi mà bắt tôi phải đền đáp cho cô sao? “
“Tôi đã ghi trong lá thư là sẽ không cần ông cho tôi thứ gì hết rồi mà! Chỉ cần ông quan tâm tôi một chút thôi! ” Cao Phi Phi đã rơi lệ.

Bà thật sự rất đau lòng khi nghe người đàn ông mà bà dành hết tuổi thanh xuân để yêu lấy.

Lại nói ra những lời đã chạm vào nỗi đau của bà.
Tần Văn Hạo cao mày không hiểu.
“Thư… Lá thư nào? “
“Chính là bức thư tôi hẹn ông ra vào hơn hai mươi năm trước” Cao Phi Phi nhanh chóng đáp.
Tần Văn Hạo liền lắc đầu.
“Tôi không nhận thư nào từ của cô hết”.
” Vậy là sao? ” Cao Phi Phi tỏ ra nghi hoặc.
Lúc này, Mai Anh ngồi kế bên ông chợt lên tiếng.
“Bức thư đó tôi đã đọc được và người đi gặp cô chính là tôi.

Thậm chí tôi đã thay chồng tôi từ chối cô… Một người muốn phá hoại gia đình của tôi… Tôi có thể nào ngồi yên không? “
Cao Phi Phi sững người, ánh mắt chợt tối nhìn Mai Anh.
“Thì ra chính là cô.


Chính cô phá hoại tình yêu của tôi”.
Mai Anh bất chợt bật cười.
” Cô nói tôi phá hoại… Cô và tôi ai mới là vợ của ông ấy? “Trong lòng bà tự hỏi không biết người phụ nữ này có bị thần kinh rồi không?
Vị cảnh sát cũng nhếch môi thầm nhạo bán Cao Phi Phi.

Anh tiếp tục đặt câu hỏi.
” Vì yêu… Mà lại bắt cóc con gái của người ta vì để trả thù thôi sao? “
Nét mặt Cao Phi Phi như bao trùm một màn đen bao quanh, bà gật đầu.
“Lúc đó tôi đã làm dâu nhà họ Lục và biết được mối quan hệ của hai bên gia đình.

Tôi đã tìm hiểu và biết vợ của người đàn ông tôi yêu lại có con.

Tôi căm ghét, tôi muốn họ phải đau khổ.

Nên tôi đã ra tay bắt đi con của họ “
Đến nước này Mai Anh đã không thể kiềm chế cơn giận của mình nữa, bà đứng lên đi đến trước mặt Cao Phi Phi tát vào mặt bà ta một cái tát rất lớn, rồi sau đó bà còn đưa tay bóp lấy cổ của bà ta, nghiến răng chửi.
“Đồ đàn bà độc ác, có chuyện gì thì bà hãy trả thù tôi.

Con gái của tôi có tội gì mà lại bắt Lam Lam của tôi phải chịu những tổn thương to lớn như vậy! “
Tần Văn Hạo hốt hoảng nhanh chân bước tới kéo vợ mình ra, khẽ khuyên bảo.
“Bà đừng kích động, hãy bình tĩnh… Mọi chuyện đã có tôi giải quyết rồi!”Thật ra ông không muốn vợ của mình phải đụng vào những chuyện này.

Ông chính là người ra tay trừng trị còn đàn bà này.
Tần Văn Hạo ôm vợ của mình, nhìn qua vị cảnh sát và luật sư của mình, lạnh lùng nói.
“Mọi người đã nghe hết rồi đó…! Mọi chuyện người đàn bà đó đã nhân rồi! “
“Dạ vâng! Tội trạng của bà ta rất có thể là tù chung thân” Vị luật sư đưa ra mức án.
“Không …không ….không! Có mức án nào cao hơn không? ” Tần Văn Hạo vẫn như trạng thái bình tĩnh ôn hòa như thường ngày, nhưng trong lời nói của ông đã có phần trở nên tàn nhẫn
“Ý ông là…? ” Cảnh sát liền đứng lên.

Anh hiểu ý ông ta.
Tần Văn Hạo ôm lấy vợ của mình.

Trước khi đi,ông chỉ để lại vỏn vẹn một câu.
“Những gì cô ta đã làm thì pháp luật trừng trị cô ta là quá ít ỏi.

Kết thúc là được rồi! “Lời nói của ongtuy rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để cho vị luật sư và người cảnh sát đó có phần phải khiếp sợ.
Dứt lời, ông nhìn cảnh sát với ánh mắt sắc lạnh rồi cất bước đi ra.
Vị cảnh sát đó hiểu ý của ông, có lẽ Nghị Viên đã quyết định như thế rồi! Ngay cả sếp của anh còn nghe lệnh của ông ấy, anh nào mà dám cãi.

Nhưng anh nghĩ không cần Nghị Viên thì tội trạng của người đàn bà này chắc chắn cũng sẽ bị tòa án tối cao phạt đến mức cao nhất… Hơn thế,gia đình của bà ta cũng không muốn kháng cáo giúp cho bà ta,đến bây giờ cũng không thấy người nào đến đây lo vụ kiện của bà ngoài những công tố viên được tòa án cử đến để điều tra..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.