Đọc truyện Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều! – Chương 106: Nhớ tôi rồi?
Hạ Dĩ Hinh ngồi ở đối diện cô, tay đã nắm thành quyền, không cách nào phản bác nổi.
Khác với cô ta, người đàn ông ngồi bên cạnh, ngoài mặt thì lạnh lùng không quan tâm, trong lòng thì lại đang cười phì.
Hạ Thi Văn luôn luôn như vậy, ai đắc tội với cô, cô sẽ nói khiến người ta không thể phản bác nổi, lời nói vô cùng sắc bén thẳng tanh.
Bất quá, đó chính là điểm thu hút nhất của con người cô!
“Em ngồi đây nói chuyện với Hạ Thi Văn, anh muốn lên phòng thay đồ một chút! Sau đó….dẫn em đi ăn!”
Anh nói với Hạ Dĩ Hinh, nhưng ánh mắt lại liếc sang Hạ Thi Văn ngồi đối diện đang thảnh thơi uống trà, ánh mắt nhìn đến sắc mặt thiếu ngủ của cô rồi mới rời đi.
“Hạ Thi Văn à, chị đừng hiểu nhầm! Hôm qua là anh ấy chủ động, em chỉ là bị ép thôi…”
Hạ Dĩ Hinh lên tiếng chọc ngoáy cô. Dù hôm qua hai người chẳng có gì xảy ra cả, chỉ là cô ta rót rượu cho anh uống, nhưng cơ hội tốt để chọc Hạ Thi Văn, sao cô ta có thể bỏ lỡ cơ chứ?
“Ở đây không có ai, đừng giả vờ đáng thương với tôi! Xin lỗi, tôi không hề có hứng thú nghe chuyện tình ái của người khác. Vả lại, tôi thấy cô hình như là bị ép đến sung sướng đó chứ?”
Hạ Thi Văn mỉm cười tươi như hoa, đối với những loại người mặt dày như thế này, phải để cô xử lí sạch sẽ một chút!
Dù sao thì từ trước đến giờ cô ta cũng chưa từng coi Hạ Thi Văn cô là chị cả, đã vậy thì cô sao phải lịch sự chứ!?
“Chị….ý chị là tôi là loại con gái phóng túng đúng không?”
“Không hề nha, là em gái tốt của chị tự nói đó!
Dù sao tôi cũng nhắc nhở cô một câu, có những thứ không phải của mình, có muốn lấy cũng không lấy được đâu, cẩn thận còn bị gậy ông đập lưng ông đó!”
Cô vừa nói vừa nháy mắt lém lỉnh làm cho Hạ Dĩ Hinh ngồi ở phía bên kia tức đến sôi máu mà không đáp trả được câu nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đứng lên rời khỏi phòng khách đi lên lầu.
“Thứ lỗi tôi không tiếp cô, ngồi đó từ từ thưởng thức trà đi!”
……
Đi đến hết cầu thang, cô mới ngồi gục mặt xuống thở phào. May cô rời khỏi đó nhanh, nếu không bầu không khí ở đó một chút cô cũng không chịu nổi, bây giờ các cô gái tranh chồng người khác đều mặt dày như vậy sao?
Cô không quan tâm nữa, cô cũng không đủ sức quan tâm nữa, cô quá mệt rồi, nếu tiếp tục nhìn Hạ Dĩ Hinh kể về cô ta với Tư Hạo Hiên thì cô có lẽ sẽ không kìm được buột miệng mà nói ra hết mất, vậy nên cô phải cố gắng tránh né đi, cô không muốn sự chịu đựng của cô sẽ đổ bể!
Không sai, bản thân cô chính là đang tự ngược đãi bản thân, biết rõ cô thích anh nhường nào, cũng biết anh đối với cô chân tình bao nhiêu, khổ nỗi…lại không vượt qua nổi cửa ải bi ai kia!
Chắc do cả đêm qua cô ngồi trước cửa sổ, gió mùa thu lạnh lẽo tạt vào người nên có chút cảm thấy choáng váng, cổ họng bắt đầu đau, đứng lên đi về phòng cũng phải khó khăn bước từng bước. Vừa mới chạm vào tay nắm cửa thì cánh cửa bất ngờ mở ra, cô đứng không vững nên đổ về phía trước, nhưng không ngã xuống mà được anh ôm vào lòng.
“Làm sao vậy? Đến cả đi không cũng ngã được, hay nhớ tôi rồi?”
“Xin lỗi, tôi có chút đứng không vững!”
Cô khó chịu muốn đẩy anh ra, loạng choạng đi được vài bước thì anh đã bế bổng cô lên.
Lúc nãy đỡ cô anh mới để ý thấy, cô rất gầy, rất bé nhỏ, hơn nữa mặt cô còn có chút nóng.
Ha, anh lại một lần nữa không kìm được lòng mà lo cho cô, còn tức giận đối với việc cô không biết chăm sóc sức khỏe của bản thân, vậy mà còn giả vờ kiên cường, quả nhiên anh không thể không quan tâm đến cô được…
“Thả tôi xuống đi!”
“Em yên lặng một chút đi.”
Giọng anh không còn chế giễu như ban nãy, giờ lại có chút lo lắng cho cô.
Người mình thích quan tâm mình, cô còn có thể không vui cho được sao?
Vui muốn nhảy cẫng lên vậy, được anh ôm vào lòng, cô nhàn nhạt mỉm cười. Anh đã thay ra bộ đồ tối qua, mùi hương bạc hà thoang thoảng trên người thật sự là phù hợp với khí tức của anh.
Đem cô đặt lên trên giường, nhưng sau đó cô lại nhảy tót xuống đất, chạy về phía tủ quần áo chọn một bộ váy trễ vai màu trắng, cầm theo túi đồ đi vào nhà vệ sinh.
“Em còn muốn đi đâu?”
“Tôi muốn ra ngoài, chẳng lẽ lại còn phải báo cáo với anh ư? Anh xuống dưới với mỹ nữ đi, cô ấy đang chờ anh đó… chúc hai người vui vẻ!”
Cô đau đớn nói xong câu đó thì chạy thẳng vào nhà vệ sinh, khóa chặt cửa lại.
Anh ở ngoài tức tối “hừ” lạnh một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài. Nghe thấy tiếng cánh cửa mạnh mẽ đóng lại, cô mới dám hé cửa phòng vệ sinh bước ra. Lúc cô thay xong quần áo, đeo túi xách đi xuống tầng 1 thì anh và Hạ Dĩ Hinh đã không còn ở đây nữa, cô thở phào, chào quản gia rồi đi ra ngoài gọi xe, quay về Hạ gia. Bây giờ mọi chuyện quá khứ đã được phơi bày, có một vài chuyện cũng nên nói rõ ràng rồi…
– Like bỏ phiếu để hóng chương tiếp nào!