Đọc truyện Hợp Đồng Hôn Nhân Tổng Tài Nghiện Vợ – Chương 74
– Anh phải cảm ơn em vì đã nói như vậy sao?
Lâm Dương khó mà cười hay.
– Không có chi!
Diễm Tô nghẹn ngào cố ý.
– Sắp xếp tiếp theo là gì?
– Không phải anh đã nói rằng hôm nay anh sẽ đồng ý bất cứ điều gì tôi muốn làm sao? Tôi muốn đi mua sắm!
– Đi mua sắm?
Người phụ nữ này rốt cuộc đã hiểu chuyện rồi sao? Sẵn sàng làm điều gì đó bình thường? Lâm Dương khóe miệng cong lên
– Được rồi, em muốn mua gì, anh đều mua cho em!
Hai tiếng sau
Lâm Dương làm ra vẻ không chịu được
– Tô Tô, trong mắt em, anh có phải là người keo kiệt như vậy không?
Không đến các nhãn hàng LV, Dior, Gucci, ít nhất hãy ghé thăm Ferragamo, hãy xem cô hiện đang ở đâu!
– Tôi muốn làm việc tốt, và quẹt thẻ một cách tự hào …!Tôi muốn đến cửa hàng quần áo trẻ em thì làm sao, anh có ý kiến ?
– Anh rất sẵn lòng!
Với sự đồng tình của Lâm Dương, Diễm Tô đã quét sạch hàng chục nghìn quần áo trẻ em vàhàng chục nghìn đồ dùng học tập …
– Tô Tô , anh nghĩ em đến một nơi như vậy để giết thời gian chứ? Anh đưa em đến một nơi thú vị hơn và để em giết thời gian hiệu quả hơn.
Ý em sao ?
– Í anh không phải là lên giường chứ? Tôi không có nhu cầu!
Diễm Tô yêu cầu nhân viên bán hàng thu dọn mọi thứ và gửi đến trường tiểu học Hope, rồi ngước mắt lên nói:
– Không có gì.
Tôi đi đây!
– Nhanh như vậy? Ngày còn chưa hết!
Lâm Dương vội vàng đuổi kịp
– Đây là Nam Thành, em không biết đường, đi ăn cơm với anh, sau khi ăn xong anh sẽ đưa em về.
– Không cần.
Diễm Tô tay đột nhiên đặt tại trên ngực anh ta sờ nhẹ.
Lâm Dương cảm thấy rằng sự khêu gợi của cô ấy đột nhiên quyến rũ đến mê hồn.
Đã từng, hắn tưởng tượng có bàn tay này tự do lang thang trên người hắn …!Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy!
Anh ta hơi ngạc nhiên, lại càng kích động
– Tô..Tô Tô …!sao em đột nhiên trở nên manh động như vậy.
Diễm Tô không nói chuyện, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, trông càng hấp dẫn.
– Mặc dù ở đây tốt, nhưng có quá nhiều người, tại sao chúng ta không …!chúng ta hãy làm ở một nơi khác?
Diễm Tô để hơi thở đang nói phun vào tai cô, với sự kích động không thể kiểm soát.Anh ta chưa kịp nói xong, Diễm Tô đã trực tiếp lấy một chiếc ví từ túi trong của áo khoác, rút ra vài đồng nhân dân tệ
– Cảm ơn Lâm Dương anh vì tiền vé tôi đi trước.
Lâm Dương chưa kịp phản ứng, Diễm Tô đã nhét tiền vào ngực anh ta rồi quay gót bước đi.
…………
Khi về đến nhà, Diễm Tô phải nói thật đầu tiên với Âu Thần
– Âu Thần, hôm nay tôi phải giải thích với anh một điều ……
Mặc dù lời tỏ tình trên khinh khí cầu vẫn chưa được các phóng viên truyền thông phanh phui lúc này.
Cô ý thức được phải nói thẳng thắn với nhau, tốt hơn là bị Âu Thần hiểu lầm trong tương lai.
Trong phòng làm việc, Âu Thần từ trong tài liệu nhìn lên
– Anh đã ngăn tin tức cho em rồi, trở về sớm như vậy, em có phải đang không vui không?
Cô không ngờ thay vì tức giận, hắn còn quan tâm đến cảm xúc của cô!
– Anh đều biết rồi?
Diêm Tô vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc trước vẻ mặt đó, thầm lặng thì nói
– Vậy thì anh…!Anh không tức giận tôi sao?
– Anh chỉ ghen, sẽ không tức giận.
Âu Thần cười nhạt, nụ cười trên khóe miệng đẹp trai và quyến rũ.
– Em là vợ của anh, sao anh có thể sẵn sàng giận em?
Diễm Tô trong lòng có chút cảm động, một người chồng ân cần chu đáo như vậy, kiếp trước cô đã tích rất nhiều phúc đức mới gặp được ở kiếp này.
…………
Sáng hôm sau, Mã Vĩ Vĩ đang cọ bồn cầu được nửa đường, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra
– Nghe nói bộ nước hoa đã được thay phó giám đốc mới.
Cô ấy là một cô bé mới đến đây chưa đầy nửa tháng.
Không biết ai đang chống lưng cho cô ấy, lại để cô ấy thuận buồm xuôi gió như vậy.
– Không được, nếu cứ tiếp tục như thế này thì cô ấy phải leo lên chức chủ tịch, ngang hàng với các đàn anh cũ!
– Tại sao, chúng ta liều mạng làm việc màcũng chỉ là nhân viên bình thường, nàng sao lại trở thành phó giám đốc nhanh như vậy?
…
Bọn họ rửa xong, khi đã ra ngoài, Mã Vĩ Vĩ tiếp tục hành động trong việc tự tay dọn dẹp bồn cầu.
Có vẻ như các bộ phận khác khá bất đồng về việc thăng chức của Diễm Tô không biết ngài Âu nghĩ gì, lại còn để một người mới không biết gì vào vị trí quan trọng như vậy! Thực tế, hãy tự hỏi bản thân, Diễm Tô là một cô gái tốt, nhưng cô ấy quá trung thực và tốt bụng, cô ấy đã tiếp xúc với Đồng Vương ngay khi cô ấy đến phỏng vấn …
Phó giám đốc bộ phận kế hoạch, giám đốc bộ phận marketing và Lily của bộ phận nhân sự đều bị tập đoàn liên quan sa thải …
Sa thải người khác cũng không thành vấn đề, chủ yếu Đồng Vương-anh ta là người yêu cũ của cô, và nhờ có sự ủng hộ của anh ta mà cô đã lên chức trưởng phòng …!nên khi Đồng Vương bị đuổi đi, cô ta đã trút hết mọi ân oán với Khúc Diễm Tô.
– Đừng lo lắng, chuyện này đã có Lâm Mạt Mạt làm vật thay thế, ngài Âu không tìm thấy một chút sơ hở nào trên người tôi.
Đột nhiên, cửa phòng tắm bị một người phụ nữ khác đẩy ra và Mã Vĩ Vĩ có thể kết luận rằng người nói đến từ cùng một bộ phận chỉ dựa vào giọng nói của cô ấy.
Nhân viên- Ngụy Diên An
Ngụy Diên An lúc này vừa nói chuyện điện thoại vừa soi gương sửa sang lại trang điểm
– Tôi muốn đổ lên đầu của Diễm Tô, nhưng không ngờ tối hôm qua cô ta không đến tăng ca, Lâm Mạt đã thay cô ta làm việc.
Ai khiến Lâm Mạt Mạt trở nên bất cẩn và liều lĩnh như vậy?, Nhân viên của anh ,đã giúp tôi rất nhiều! Tôi phải cảm ơn các người đã nói về điều đó.
Gần đây, tôi hơi kẹt về mảng kinh tế, may mà có amh.
Nói đến, các người chưa trả phần còn lại cho tôi.
” …”
Mã Vĩ Vĩ sửng sốt, chẳng lẽ ngày hôm qua cục nước hoa làm mất công thức bí mật, có liên quan đến Ngụy Diên?
– Anh chuyển rồi à? Tôi không nhận được …!Chờ một chút.
Ngụy Diên bấm vào hộp thư đến trên điện thoại di động của cô ta, lật xem.
– Đúng vậy, tôi thấy rồi.
Anh Trần thật sự giữ lời hứa.
Sau này anh cần gì cứ gọi cho em.
Lần đầu tiên em làm tốt, lần thứ hai sẽ không làm anh thất vọng.
Vậy thì anh Trần nếu đang bận, em sẽ không làm phiền anh nữa.
Ngụy Diên cúp điện thoại định rời đi, nhưng Mã Vĩ Vĩ đột nhiên bước ra ngoài
– Mã Vĩ Vĩ là cô?!
Trongmột câu nói, mặt Ngụy Diên An hoảng hốt
– Trưởng phòng Mã, sao cô lại ở đây?
Có lẽ không ngờ lại có người vào phòng vệ sinh.
Ngụy Diên An lúc này rụt rè vì bị bắt tại chỗ, nhưng cô ta cố hết sức bình tĩnh
– Trưởng phòng Mã đi vào, sao tôi lại không thấy.
– Hình như cô không nhớ rõ vị trí hiện tại của tôi.
Mã Vĩ Vĩ cười lạnh
– Tôi đang dọn dẹp nhà vệ sinh.
Lúc cô vui mừng khôn xiết thì cô không nhận thấy sự tồn tại của tôi cũng phải.
– Vậy , vừa rồi cô có nghe thấy hết cuộc trò chuyện không?
Ngụy Diên siết chặt điện thoại, sắc mặt tái nhợt.
– Gần như vậy.
Ngụy Diên An hít thở vài hơi, biết rằng che giấu cũng vô ích, liền đơn giản công khai khoe khoang
– Đúng vậy, tôi lấy công thức bí mật của CG20, không phải Trưởng phòng Mã nghĩ Diễm Tô cũng phiền phức sao.
Có bao nhiêu đồng nghiệp bị tập đoàn sa thải vì cô ta.
Nếu tiếp tục như vậy, Trưởng phòng Mã có chắc rằng có thể trở lại công việc ban đầu?.