Hợp Đồng Hôn Nhân Thời Cổ Đại

Chương 45: Mấy Ngày Như Mấy Năm


Bạn đang đọc Hợp Đồng Hôn Nhân Thời Cổ Đại – Chương 45: Mấy Ngày Như Mấy Năm


Bầu không khí âm u đã ở phủ Tướng quân hơn ba ngày.
Ba ngày liền Minh Đức Đế không lên triều, khuya hôm qua hồi cung, sáng sớm hôm nay đã xuất hiện ở Ỷ Nguyệt Hiên.
Bên người hắn ta chỉ có một mình Tôn Hỉ, đám nữ nhân trong hậu cung chạy theo hắn ta hai ngày liên tiếp, quấy nhiễu hắn ta càng thêm phiền lòng, vì thế sáng nay thánh khẩu mở một cái, tất cả phi tần đều ngoan ngoãn đợi trong cung.
Bệnh tình Hữu Hòa công chúa nguy kịch, Minh Đức Đế không còn lòng dạ nào để ý tới triều chính, những ngày gần đây chuyện lớn nhỏ trong triều đều do Lục Lâm Ngộ xử lý.
Đêm đó công chúa rơi xuống nước, Cảnh quốc công cuống quýt mang thê tử và nữ nhi vào cung thỉnh tội, Minh Đức Đế nhìn cũng không nhìn, trực tiếp cho người ném vào nhà lao.

Hôm sau Lục Lâm Ngộ nhận được tin, tự mình diện thánh trần tình, vợ chồng Cảnh quốc công mới có thể hồi phủ, nhưng còn Lâm Hàm Doanh thì tạm thời bị giam giữ ở đại lao Hình Bộ.
Trước mắt thì Minh Đức Đế không còn tâm tư đi quản tên đầu sỏ gây tội, vì bệnh tình Hữu Hòa ngày càng xấu đi, chúng thái y mỗi ngày đều lo lắng cái đầu trên cổ của mình còn có thể ở đó được mấy ngày đây.
Hai ngày trước, ngày nào Nhạc An và Lục Lâm Ngộ cũng tới, ngờ đâu bị Minh Đức Đế giáo huấn đi rồi, còn những hoàng gia thân thích đến thăm bệnh ngay cả cửa Minh Đức Đế cũng không cho bọn họ vào.

Nay, những người chạy tới chạy lui ở bên ngoài phủ Tướng quân ở trong mắt Minh Đức Đế đều là người không liên quan, ngoại trừ chính y cùng các thái y.
Lúc xế trưa, người lớn tuổi nhất Thái Y Viện Liễu thái y cuối cùng cũng run rẩy nghiêng ngả quỳ ở trước mặt Minh Đức Đế, nói là không tìm ra được biện pháp khác.
Chẳng chờ Liễu thái y nói xong, Minh Đức Đế không kiên nhẫn ngắt lời giáo huấn ông: “Cái gì gọi là xem thiên ý? Nếu trẫm muốn xem ý trời, còn phải chờ ngươi kê phương thuốc làm gì?”
“Cái này…” Người Liễu thái y xiêu vẹo, tuy trời lạnh, nhưng trên lưng ông lại chảy mồ hôi lạnh, “Thần thật sự nghĩ không ra biện pháp khác, phương thuốc này rất nặng, sức khỏe công chúa bình thường còn khó mà chịu được nhưng mấy ngày nay công chúa sốt cao không hạ, tuyệt đối không thể…!Kéo dài được nữa…”
Dương thái y cũng quỳ xuống: “Hoàng Thượng, công chúa thể hư nhiều năm bệnh tình lại chuyển biến nhanh, nếu không đến nỗi bất đắc dĩ, Liễu thái y chắc chắc không dám dùng phương thuốc này, có điều…!tình trạng công chúa hiện giờ, cũng chỉ có thể…” Ông nói đến đây thì ngưng, đoạn sau “Chữa ngựa chết thành ngựa sống” có đánh chết ông cũng không dám nói thẳng ra.
“Phế vật! Toàn là phế vật!” Minh Đức Đế bật dậy, mặt rồng giận dữ.
“Chúng thần đáng chết!” Đám thái y trong sảnh lập tức quỳ xuống.
“Hoàng Thượng bớt giận, bảo trọng long thể!” Tôn Hỉ khá lo âu, nếu không cứu được công chúa, chỉ sợ đến cả Hoàng Thượng cũng ngã bệnh theo.
“Im miệng!” Minh Đức Đế đang phiền lòng, nói cái gì đều không lọt tai.
Vào lúc này có một người từ bên ngoài đi vào.

Hắn đi một đường đến trước mặt Minh Đức Đế, quỳ xuống đất trầm giọng nói: “Thần khẩn cầu Hoàng Thượng chuẩn Liễu thái y dùng thuốc”.
Minh Đức Đế khẽ run nhìn hắn, mày nhíu chặt: “Hữu Hòa bệnh thành như vậy, trẫm còn chưa trị tội ngươi, chẳng lẽ ngươi nhất định phải thấy Hữu Hòa chết mới vui mừng?”
Người Tiêu Trực run lên, cúi đầu im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu.
Khuôn mặt hắn gầy rõ một vòng, sắc mặt trắng bệch, trên môi cũng không nhìn thấy huyết sắc, tròng mắt đầy tơ máu, phía dưới mắt có một vòng quầng thâm, cằm và bên môi râu ria mọc thành một vòng.


Bộ dạng như đánh đấm ác liệt rất nhiều trận cả một ngày, vừa tiều tụy lại chật vật.
Nhưng mà, giờ phút này ánh mắt hắn lại cực kỳ kiên định ――
“Công chúa sẽ không chết đâu, nàng sẽ sống”.

Giọng nam nhân khàn khàn có chút dồn dập, hiển nhiên là cấp bách muốn thuyết phục Minh Đức Đế, “Lần nào nàng cũng chịu đựng được, lần này chắc chắc cũng vậy, nàng sẽ sống!”
Minh Đức Đế nhìn hắn, lúc lâu không lên tiếng, sau đó xoay người đi.
“Hoàng Thượng ――” Tiêu Trực mất kiên nhẫn, không dám chờ đợi thêm, gấp giọng kêu.
“Hoàng Thượng, xin cho lão thần thử đi, chỉ cần công chúa có thể chịu đựng được đến khi hạ sốt, lão thần có liều mạng cũng sẽ bảo vệ công chúa qua lần này”.

Liễu thái y nằm rạp người xuống đất dập đầu, thỉnh cầu nói.

Ông phụ trách điều trị bệnh cho Hữu Hòa công chúa từ nhỏ, bây giờ cũng không đành lòng nhìn tiểu công chúa còn chưa qua mười sáu đã chết!

Minh Đức Đế cuối cùng cũng xoay người lại, liếc Tiêu Trực, nói với Liễu thái y: “Dùng thuốc!”
Liễu thái y chiếu theo phương thuốc cho dùng thuốc, màn đêm buông xuống Hữu Hòa công chúa đã bớt sốt chỉ là chưa tỉnh lại, nhưng mạch đập lại bất ổn hơn lúc trước, lúc có lúc không.
Thái y người người kinh hồn bạt vía, mỗi lần chẩn mạch, áσ ɭóŧ bám một tầng mồ hôi lạnh.
Nhất thời, cả hai vị lão thái y Liễu, Dương đều cảm thấy không xong rồi.
Mắt thấy sắc mặt Hoàng Thượng và Phò mã canh giữ bên giường ngày càng kém, trong lòng mọi người càng thêm sợ hãi.
Mây đen giăng kín ở Ỷ Nguyệt Hiên mấy ngày liên tiếp rốt cuộc ngày 21 tháng chạp cũng được tản ra chút.
Ước chừng đến trưa, khi thái y bắt mạch, phát hiện mạch tượng công chúa ổn hơn trước rất nhiều, sắc mặt cũng tốt lên, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, tới đầu buổi chiều, Liễu thái y mới chắc chắc mà trở về bẩm với Hoàng Thượng, nói: “Đại khái tình trạng công chúa không còn đáng ngại, chỉ là cơ thể hư nhược nên còn hôn mê”.
Minh Đức Đế nghe xong, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống, mắt thấy Tiêu Trực một tấc không rời mà thủ ở bên Hữu Hòa, hơn nữa chúng thái y hết sức khuyên ngăn, hắn ta mới an tâm bãi giá hồi cung, đi nghỉ tạm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.