Hợp Đồng Hôn Nhân Kết Hôn Với Tôi Em Nghĩ Sao

Chương 21: Không Buồn Nhưng Uất Ức


Bạn đang đọc Hợp Đồng Hôn Nhân Kết Hôn Với Tôi Em Nghĩ Sao FULL – Chương 21: Không Buồn Nhưng Uất Ức


Xe đi được một đoạn, thì cô nhận được một cuộc gọi khiến cô rất bất ngờ.

“Sao ba lại gọi cho mình?”
“A lô!”
(….)
“Dạ! Con biết rồi.” Cô tắt máy.

“Bác tài!”
Hạ gia.

Đám giúp việc trong nhà vừa nhìn thấy cô liền tránh đi cứ vờ như cô là không khí.

“Chị Lan, ba tôi đâu?” Cô nói với theo.

“Trong thư phòng.

Cô tự mà đi.”
“Cám ơn chị!” Cô thở dài.

Trong ngôi nhà này, chỉ có chị Lan là đối tốt với cô nhất.

Nhưng chị ta biết rõ mẹ kế không thích gì cô, vẫn là sợ mất chén cơm nên trước mặt mọi người cũng không dám quá lộ liễu.

Đúng trước cửa thư phòng cô cố ổn định lại tâm trạng.

Không biết ba gọi cô về gấp như vậy có chuyện gì nhưng có lẽ không phải là chuyện tốt.

Vì trước giờ ông không mấy khi gọi cho cô.

“Cạch!”
Hạ Kiều Tâm mở cửa đi vào.

“Ba..”
“Chát!”
Một tác tay bay thẳng vào mặt như trời giáng khiến cô ngã bệt xuống nền gạch.

Cô áp tay lên bên mặt đang đau rát của mình.

Với đôi mắt đỏ hoe ngập nước.


“Ba! Con đã làm gì sai?”
“Mày còn dám hỏi? Ông ném sắp hình và đoạn video trong điện thoại vào người cô.

“Đồ cái thứ lăng loàng trắc nết.

Nhanh chóng cút khỏi Hạ gia, sau này đừng bao giờ nói với người khác mày là con gái của Hạ Chí Lân này.”
Trong phòng lúc này không chỉ có ba, còn có dì và Hạ tiểu Ngọc.

Cô cố ổn định lại tâm trạng gấp gáp cầm sắp hình lên xem là những bức ảnh hai người đàn ông lần trước trong khách sạn dằn co với cô ở cửa thang máy, có cả ảnh của Gray đưa cô tới trường bị giở trò góc chụp.

Còn cả đoạn video này rõ ràng là được cắt ghép.

Cô đoán chắc đây lại là chuyện tốt của cô em gái.

“Ba! Đoạn video này là giả, không phải vậy đâu..”
“Rõ ràng như vậy còn bảo là không phải.

Em không ngờ chị..

haiz..” Hạ tiểu Ngọc nghênh mặt cắt ngang lời cô.

Hạ Kiều Tâm lắc đầu nhìn sang Hạ tiểu Ngọc.

Cô vốn muốn để mọi chuyện qua đi vậy mà cô ta cũng không buông tha.

“Chị có lỗi gì mà em lại đối xử với chị như vậy?”
Cô ta luống cuống nhìn sang mẹ.

“Kiều Tâm, không phải dì nói con chứ.

Dì thử hỏi lòng, dì và ba con đâu có tệ bạc với con.

Dì muốn con chuyển đến trường ở là vì muốn con tập trung học hành.

Dì không ngờ con lại đi làm ba cái chuyện đó, không biết do bạn bè xúi giục hay là do bản chất.

Chuyện này mà để bên ngoài biết được, không biết mặt mũi Hạ gia phải để đâu.” Tiêu Dĩnh tỏ ra như người hiểu chuyện nhưng giọng điệu lại đầy mỉa mai, như cố ý nói cho ba cô nghe, thêm dầu vào lửa.

Nói đến Hạ thị thì trước kia cũng không tiếng tăm gì, làm ăn cứ luôn thua lỗ, nhưng khoảng thời gian trước bất ngờ có một nhân vật bí ẩn nào đó góp vốn đầu tư.

Khiến công việc làm ăn của Hạ Chí Lân phất lên như diều gặp gió.

Nói đúng hơn là lúc Hạ Kiều Tâm chuyển đến ký túc xá.

Hai mẹ con Tiêu Dĩnh liền thêu dệt đủ điều nói cô vừa đi Hạ gia liền trở nên may mắn.

Ông liền tin là thật, nói cô không hạp tuổi luôn mang xui xẻo đến cho ông.

Hạ Kiều Tâm uất ức, chỉ tay vào Hạ tiểu Ngọc.

“Rõ ràng là em ấy hãm hại con.”
“Sao lại gọi là hãm hại, nếu không nhờ nó thì có khi ba con còn chưa biết, con được người nào đó bao nuôi ở bên ngoài.

Nói ra thiệt là mất mặt.”
“Con không nói dối.., rõ ràng hôm đó em ấy..”
“Lăng loàng trắc nết còn đổ lỗi cho người khác.” Hạ Chí Lân trừng mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Ba tin con đi.

Con..”
“Mày cút đi! Hạ gia không có cái thứ con gái như mày.

Tao mà biết mày hư thân trắc nết như vậy thì cái ngày mẹ mày để lại tao đã ném vào sọt rác luôn rồi.”
Hạ Kiều Tâm tự thưởng cho mình nụ cười giễu cợt.

“Được, con đi!”
Cô cúi đầu chào lễ phép, quay lưng rời đi cũng không nói thêm một lời nào.

Họ vốn không xem cô là người nhà, dù cô có nói gì thì người chịu thiệt vẫn sẽ là cô.


Tuy học chung một trường nhưng trước giờ đều không ai biết quan hệ của cô và Hạ tiểu Ngọc, cũng như Hạ gia cũng không ai muốn nhắc đến cô là người nhà họ Hạ.

Nói đúng hơn là vì mẹ kế và em gái luôn lo sợ cô quay về đột ngột là để tranh gia sản, suy cho cùng thì cũng chỉ muốn đuổi cô đi.

Đây có lẽ cũng là lý do vì sao cô ở bên ngoài lâu như vậy nhưng cũng không ai biết.

Còn ba cô thì không cần nói, chỉ biết nghe lời mẹ kế và em gái.

Cô có thế nào cũng chẳng ảnh hưởng đến ông.

Vừa ra đến cổng cô đã bị gọi lại.

“Hạ Kiều Tâm!”
Cô vội lau nước mắt cố kìm nén cảm xúc, quay đầu lại nặn ra một nụ cười.

“Sao nữa đây?”
“Chậc chậc.., tại sao chị không biết giữ mình như vậy chứ?”
“Tại sao cô lại hãm hại tôi?”
“Em có làm gì đâu.

Là tự chị ăn vụng không chùi sạch mép.

Em chỉ muốn an ủi chị thôi mà.

Đúng là làm ơn mắc oán.”
Hạ Kiều Tâm cố nén nước mắt gật gù.

“Xem ra chị còn phải cám ơn em.

Cứ coi như là chị không biết giữ mình.

Nhưng phải còn xem đối phương là ai.

Nếu qua đêm hay được bao nuôi bởi một đại gia, thì cũng xứng đáng lắm mà.

Chỉ sợ có người muốn như vậy còn không được.”
“Hừ.

Tôi muốn không thèm đó.

Cháy nhà ra mặt chuột.

Sao không giả vờ thục nữ nữa đi.

Đây mới thật là chị phải không?”
Cô nhún vai tùy ý.

“Thế thì em thừa nhận là do em làm có đúng không?”
“Xùy..


tôi làm thì đã sao.

Dù cho đoạn video đó là giả, thì chị có dám nói mình sạch sẽ không? Tôi đã xác nhận là thuốc đó không có vấn đề.

Chị vốn đã cùng đàn ông qua đêm.

Nhưng có lẽ chị đã không còn trong sạch gì từ lâu rồi.” Cô ta ghét bỏ ra mặt, cười khinh không nói thêm gì.

Quay lưng trở vào nhà chẳng thèm đôi co.

Dù gì cũng đạt được mục đích.

Dù không làm xấu mặt được Hạ Kiều Tâm với mọi người, vẫn đuổi được khỏi Hạ gia, giờ đây cũng không ai giành gia sản với cô ta nữa.

Chỉ còn lại một mình.

Hạ Kiều Tâm siết chặt chiếc điện thoại trong tay ngồi xổm xuống chôn mặt khóc.

Cô vốn không buồn vì bị đuổi khỏi Hạ gia, vì từ trước tới giờ họ đã bao giờ xem cô là người một nhà đâu.

Mà vì cô ấm ức, cô không biết mình đã gây ra nghiệp chướng gì mà lại bị họ đối xử như vậy.

Nhưng có lẽ với cô cũng không phải là một chuyện xấu, không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà nhịn nhục nữa.

Còn với người ba đó từ lâu cô đã chẳng trông mong, chỉ là trong lòng không khỏi mất mát khi nhớ lại câu nói “ném vào sọt rác cho xong” của ông.

Rất nhanh cô đã ổn định lại tâm trạng như không có chuyện gì, cứ thế bước lang thang.

Phía bên kia đường.

“Boss..”
“Không cần.” Cảnh Vũ Thần không biểu cảm gì.

“Anh bắt xe về lo việc của mình đi.”
“Vâng!” Dù không biết tại sao boss không trực tiếp tìm phu nhân nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Anh ta bước xuống cúi chào bắt xe về thẳng tập đoàn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.