Đọc truyện Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh – Chương 67
Chuyện trước kia anh cho là ghê tởm hiện tại lại cảm thấy vô cùng chờ mong, Thẩm An Nhiên xinh đẹp như vậy, đứa trẻ sinh ra từ trong bụng cô hẳn là cũng sẽ không quá kém.
Lệ Đình Phong không biết lòng của anh đã thay đổi, người phụ nữ anh đã từng chán ghét đến cực điểm đã lặng lẽ bước vào tim anh, giống như một hạt giống tưởng một viên hạt giống vùi vào đất.
“Hạ Minh Nguyệt khi nào xuất viện?”
Lê Đình Phong nằm tay lái nhìn thắng phía trước, nghe thấy Thẩm An Nhiên hỏi chuyện thì bàn tay của anh bất giác siết chặt lại.
“Sau hai ngày sẽ xuất viện, tinh thần bị kích thích, chở cô ấy trở lại cô nhớ xin lỗi và đừng kích thích cô ấy nữa.
Thẩm An Nhiên buồn cười với dáng vẻ tự cho là đúng của anh, đến bây giờ Lê Đình Phong lại còn muốn cô xin lỗi Hạ Minh Nguyệt sao.
“Xin lỗi là chuyện không có khả năng, tôi không cảm thấy tôi đã làm sai.
Nhưng mà vì tránh cho chuyện này lại phát sinh, tôi quyết định đi ra ngoài làm việc, như vậy một ngày không gặp nhau vài lần cũng sẽ không dấy lên tranh chấp được, anh nói xem?” Cô tốt bụng đề nghị nói.
Lệ Đình Phong hơi hơi cụp mí mắt: “Nhà họ Thẩm cũng không còn, cô đi làm việc ở đâu?”
“Sài Gòn lớn như vậy, chẳng lẽ không có công ty nào chứa được tôi sao?”
Thẩm An Nhiên từ một con cưng của trời hiện tại trở nên nghèo túng bất cứ ai cũng có thể dẫm dưới chân.
Anh không tin với tính tình kiêu ngạo của cô có thể chịu đựng được người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mặt khác, dục vọng chiếm hữu của anh cũng không muốn cho Thẩm An Nhiên đi ra ngoài làm việc.
Trong mắt của anh, Thẩm An Nhiên mất đi tất cả giống như một chậu hoa nên đặt trong nhà ấm để người khác chăm sóc mà không cần phải làm việc xã giao.
Cô nên vạch ra ranh giới giữa cuộc sống ở quá khứ và hiện tại, một lần nữa chấp nhận những sắp xếp mà anh dành cho cô.
Đối với Thẩm An Nhiên mà nói, cuộc sống hiện tại của cô giống như là một tình nhận bị Lệ Đình Phong bao dưỡng.
Nói tình nhân là đã nể mặt cô rồi, tình nhân còn có thể lấy tiền, còn được nhận mấy lời bày tỏ giả vờ của đàn ông, mà cô thì không có cái gì cả.
Thẩm An Nhiên xinh đẹp, vừa bước ra liền có rất nhiều người nhìn chăm chăm cô.
Trước kia khi cô vẫn còn là cô cả nhà họ Thẩm vẫn còn được, tuy nhận được nhiều ánh mắt nhưng phần lớn đều là mang theo lễ phép không dám nhìn thẳng.
Mà hiện giờ có rất nhiều nhiều người nhìn cô chằm chằm không kiêng nể gì, vốn không để cô vào mắt, ảnh mắt trần trụi như vậy giống như là muốn xé nát quần áo của cô.
Lệ Đình Phong vừa nghĩ đến hình ảnh như vậy thì trong lòng anh cảm thấy bài xích, càng không cho phép Thẩm An Nhiên bước ra ngoài làm việc.
“Ngoan ngoãn đợi ở nhà, không được đi ra ngoài!”
“Lệ Đình Phong anh đủ chưa, anh vừa muốn tôi chung sống hòa bình với Hạ Minh Nguyệt lại muốn hạn chế tự do của tôi, anh tưởng thế giới này đều xoay quanh người anh hay sao?”
Thẩm An Nhiên chống cắm, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ: “Còn nữa… Hình như anh cũng không hiểu rõ người trong lòng anh lắm, loại chuyện này có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, miệng mọc ở trên mặt cô ta, tay lớn lên ở trên người tôi.
Hoặc là anh làm cô ta ngậm lại miệng, nếu cô ta không ngậm miệng lại được thì tay của tôi cũng chỉ có thể đánh lên miệng cô ta.”
“Cô dám!” Lệ Đình Phong đột ngột dậm phanh lại, bởi vì quán tính nên cơ thể Thẩm An Nhiên chúi người về trước.
Cũng may cô đã thắt dây an toàn kỹ càng, bằng không lần này cô chắc chắn sẽ bị hủy dụng bởi chiếc xe này.
“Anh xem tôi có dảm hay không.” Thẩm An Nhiên nhanh chóng đốc thúc lại cảm xúc của mình, quay đầu ung dung nói: “Anh cũng đừng lấy Thẩm An Phú để uy hiếp tôi.
Ép tôi đến đường cùng thì cùng lắm là tôi chết đi, dù sao cũng không ai để ý mạng của tôi, chi bằng chết đi cho rồi.”
Đôi mắt của Thẩm An Nhiên kiêu căng khí thế, hình như có thứ gì đó đã hoàn toàn biến mất.
Người phụ nữ này đã thay đổi, cũng không biết có phải đã có người ở bệnh viện nói gì đó với cô hay không mà cô lại có dáng vẻ tự tin kiêu ngạo này.
Nhưng mà, kiêu ngạo được nhất thời không kiêu ngạo được một đời
Hai người đối diện nhau, bầu không khí bên trong xe dần dần trở nên cứng nhắc khiến người khác không dám thở mạnh.
Cuối cùng vẫn âm thanh còi ô tô phía sau phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo lúc này.
Lệ Đình Phong nhấn ga, dọc theo đường đi hai người không nói chuyện với nhau nữa.
Nhưng mà Lệ Đình Phong đã quyết định rồi, nếu như Thẩm An Nhiên muốn đi ra ngoài vậy đi ra ngoài, có chút người phải đụng tới ngõ cụt mới bằng lòng quay đầu lại, thấy quan tài mới bằng lòng rơi nước mắt.
Đợi đến lúc cô biết Tân thị cũng sắp phá sản, anh rất muốn nhìn xem cô còn có thể bình tĩnh giống hiện tại hay không..