Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 264


Đọc truyện Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh – Chương 264


Triệu Việt đặt tập văn kiện lên bàn rồi quay sang nhìn Lệ Đình Phong, ánh mắt vô cùng do dự.

“Còn chuyện gì nữa?”
“Tổng giám đốc Phong, Bạch Hải Châu biến mất rồi”
Lệ Đình Phong trừng lớn mắt: “Biến mất rồi sao?”
“Vâng” Triệu Việt nói: “Viện trưởng của cô nhi viện đã báo cảnh sát tìm cả một tháng nay nhưng vẫn không tìm thấy gì, đầu óc của thằng bé vốn đã không được tốt, tóm lại… tình hình bây giờ không được tốt cho lắm, cảnh sát đã quyết định xử lý là đã chết rồi.

Lúc trước sau khi điều tra rõ thân phận của Bạch Hải Châu thì Triệu Việt cũng không để ý đến cậu bé nữa, lại cộng thêm nhiều chuyện gần đây, Thẩm An Nhiên biến thành người thực vật nằm ngủ trên giường, Lệ Đình Phong ngày đêm theo dõi cô, công việc tích lũy lại cơ bản đều do anh ta xử lý cả.


Một người khi bận rộn không tránh khỏi sẽ bỏ qua một số việc nên Bạch Hải Châu cứ như bậu mà bị quên đi.

Phải biết rằng năm đó Bạch Hải Châu đã xả thân để cứu Lệ Đình Quân, ngay khi biết được người đã xảy ra chuyện thì Triệu Việt liền lập tức chạy đến bệnh viện.

Lệ Đình Phong không có nhiều ấn tượng với Bạch Hải Châu cho lắm, sau khi biết được cậu ta chính là Lệ Giai Thụy thì ngoại trừ kinh ngạc ra anh còn có cảm giác nguy hiểm nhiều hơn.

Lệ Đình Phong sợ rằng Thẩm An Nhiên tiếp xúc quá nhiều với Bạch Hải Châu thì cô sẽ phát hiện ta cậu ta mới là người cứu cô mười sáu năm trước.

“Tổng giám đốc Phong, chúng ta có cần sắp xếp người đi †ìm cậu ta không?”
“Ừ, cậu đi sắp xếp người điều tra tình hình một chút, ngoài ra hãy quyên góp cho cô nhi viện Phúc Khang một ít tiền” Lệ Đình Phong nhìn gương mặt của Thẩm An Nhiên: “Lấy danh nghĩa của Thẩm An Nhiên”
Sau khi Triệu Việt rời khỏi bệnh viện, Lệ Đình Phong đứng dậy hoạt động cổ một chút, bên ngoài bệnh viện trồng rất nhiều cây bạch quả, đến mùa đông thì rụng hết lá, cây bạch quả một năm bốn mùa đều có giá trị thưởng thức của nó.

Xuân, hạ, thu thì xem lá cậy, đến mùa đông thì xem những cành cây bạch quả, trên cây được bảo trùm bởi một lớp tuyết mỏng.

Lệ Đình Phong thừa nhận rằng anh là một người ích kỷ, sau khi nghe tin Bạch Hải Châu biến mất thì ngoài ngạc nhiên ra anh cũng không có bất kỳ cảm xúc nào, ngay cả một chút lo lắng cũng không có, thậm chí anh còn cảm thấy Bạch Hải Châu biến mất cũng tốt.


Như vậy thì khi Thẩm An Nhiên tỉnh lại cũng sẽ không tìm ra được bất kỳ manh mối nào, cô sẽ luôn cho rằng anh chính là người cứu cô 17 năm trước.

Lệ Đình Phong nảy lên cảm giác may mắn, nếu xác định Bạch Hải Châu đã chết thì anh sẽ tìm cho cậu ta một vùng đất có phong thủy tốt để xây mộ, đốt cho cậu ta một ít tiền giấy, chúc cho cậu ta kiếp sau sẽ được đầu thai tốt.

Một tháng sau, Lệ Đình Phong phái người đi điều tra tin tức của Bạch Hải Châu và đã tìm thấy dấu vết của cậu ta trên bãi biển Một tháng sau, Lệ Đình Phong phái người đi điều tra Bạch Hải Châu để lấy tin tức, và anh ta tìm thấy dấu vết của Bạch Hải Châu trên bãi biển.

Trước mắt đã được xác định là Bạch Hải Châu bị giết hại rồi ném xuống biển để tiêu hủy xác, tuy rằng không tìm thấy thi thể nhưng từ vách núi cao như vậy ném xuống thì hoàn toàn không có khả năng sống sót được nữa.

Lệ Đình Phong bị giết rồi ném xuống biển tự hủy xác, tuy rằng thi thể không tìm thấy, nhưng là vách đá, có cá mập từ trên cao như vậy ném xuống biển, hoàn toàn không có khả năng sống sót.


Lệ Đình Phong lật xem album ảnh trên tay, album ảnh được chụp từ trại trẻ mồ côi, có ảnh nhóm và cả ảnh cá nhân, diện mạo của Bạch Hải Châu rất đẹp nên vừa nhìn liền thấy ngay trong đám người.

Một cuốn album dày như vậy xem ra cũng được gần ba trăm tấm ảnh, ảnh từ nhỏ đến lớn của Bạch Hải Châu đều ở trong đây.

Lệ Đình Phong lật đến vài tấm ảnh cuối cùng liền bỗng nhiên cứng đờ người lại, là ảnh chụp chung của Bạch Hải Châu và Thẩm An Nhiên.

Dựa vào bối cảnh trong bức ảnh thì hôm đó hẳn là sinh nhật của Thẩm An Nhiên, cô đội một chiếc vương miện bằng nhựa và một chiếc bánh kem được đặt trước mặt, nụ cười của cô trong veo như nước làm lay động đến lòng người..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.